Lạnh Nhạt Ba Năm, Vừa Nhắc Đến Ly Hôn, Anh Chồng Cơ Trưởng Khóc Không Gượng Dậy Nổi
Chương 11
2024-11-25 20:19:51
Khương Noãn cảm thấy giọng nói của Lâm Vũ Thu hôm nay có gì đó khác lạ nhưng cô không để ý lắm.
Cô sửa soạn qua loa rồi bắt xe đến trung tâm hành chính thành phố.
Nửa tiếng sau, họ hoàn tất thủ tục sang tên.
Khương Noãn nhìn sổ đỏ bất động sản trong tay, hài lòng mỉm cười.
Ngay sau đó bên tai cô vang lên giọng chất vấn của Lâm Vũ Thu, “Rốt cuộc con đã nói gì với Cố Đình Hiên, tại sao nó lại ra mặt cho con?”
Khương Noãn giật thót mình, không dám tin vào tai mình.
Cố Đình Hiên sao có thể ra mặt cho cô chứ, chắc chắn là bà nội đã gây áp lực cho anh.
Cô lười đôi co với Lâm Vũ Thu, “Con không có bản lĩnh để anh ta làm việc cho mình.”
“Vậy sao nó lại bảo trợ lý dặn dò chúng ta đừng làm khó con?”
Nghe vậy Khương Noãn mới hiểu ra tại sao hôm nay Lâm Vũ Thu lại phối hợp làm thủ tục sang tên như vậy.
“Dù bà có tin hay không thì con cũng không hề xúi giục gì anh ta cả.”
“Được rồi, nếu căn nhà đã sang tên cho con, vậy số cổ phần kia cứ bỏ qua nhé?”
Lúc này điện thoại của cô rung lên, là ảnh chụp Trình Lộ Lộ gửi tới, trong ảnh Tô Vãn Tình tay cầm bó hoa đứng giữa Cố Đình Hiên và Lục Dịch Thần.
Tuy là ảnh chụp chung ba người nhưng vẫn có thể thấy hai người họ rất xứng đôi.
Tim Khương Noãn thắt lại, cô cứ tưởng trái tim mình đã chai sạn vì đau đớn, không ngờ cơn đau ở ngực vẫn khiến cô khó thở.
Ngay sau đó điện thoại lại rung lên, là video Trình Lộ Lộ gửi tới, trong video Cố Đình Hiên khí thế ngút trời, giọng nói đầy nhiệt huyết.
Cô chỉ nghe thấy Cố Đình Hiên nói: “Lần này tôi tiếp quản Thịnh Hằng là vì tôi đã hứa với cô ấy nhất định sẽ làm cho Thịnh Hằng ngày càng lớn mạnh.”
Cô ấy này là Tô Vãn Tình sao?
Cô chợt nhớ ra ba năm trước cô đã từng động viên anh, “Cố Đình Hiên, sau này anh có thể lái máy bay, tiếp quản Thịnh Hằng, anh nhất định phải làm cho Thịnh Hằng phát triển lớn mạnh.”
Nhưng cô biết người con gái trong video mà Cố Đình Hiên nhắc đến chính là Tô Vãn Tình.
Cô hít một hơi liếc nhìn Lâm Vũ Thu, hừ lạnh một tiếng, “Nếu bà không muốn cho tôi cổ phần của Tô gia, dựa theo giá trị thị trường hôm nay, ít nhất cũng phải cho tôi 1 tỷ.”
Lâm Vũ Thu tức giận đến run người, khuôn mặt tươi cười bỗng chốc sa sầm, “Noãn Noãn, con cố ý phải không! Sao con lại nói ra những lời như vậy.”
Khương Noãn cười lạnh nhạt, “Tôi cho bà một ngày để suy nghĩ, một ngày sau luật sư của tôi sẽ đến gặp bà để nói chuyện rõ ràng.”
“Khương Noãn, con đứng lại đó cho mẹ.”
Lâm Vũ Thu nhớ tới lời căn dặn của Tô Chấn Cường đành phải dịu giọng, “Noãn Noãn, con xem mẹ mấy năm nay cũng không dễ dàng gì, con giúp mẹ lần này đi.”
Giúp Lâm Vũ Thu ư?
Từ sau khi ba cô mất, cô bị đưa về quê ngoại ở nông thôn.
Mấy năm nay Lâm Vũ Thu không hề quan tâm đến cô, vậy mà bây giờ còn dám nói là không dễ dàng.
Thấy Khương Noãn đã đi xa, Lâm Vũ Thu đành phải hét lớn: “Noãn Noãn, hiện tại Vãn Tình đang ở trong căn nhà đó.”
Khương Noãn bỗng thấy tim thắt lại, nhìn Lâm Vũ Thu với vẻ khó tin.
“Mẹ, đó là của hồi môn ba tặng cho con, sao mẹ lại tự ý cho người khác ở.”
“Cho chị con ở có vấn đề gì sao?”
Khương Noãn cười nhạt lạnh lùng, “Bà Lâm, đó là nhà của tôi, bà không có quyền cho ai ở cả, phiền bà báo cho cô ta dọn ra ngoài, tôi muốn bán nhà.”
Cô sửa soạn qua loa rồi bắt xe đến trung tâm hành chính thành phố.
Nửa tiếng sau, họ hoàn tất thủ tục sang tên.
Khương Noãn nhìn sổ đỏ bất động sản trong tay, hài lòng mỉm cười.
Ngay sau đó bên tai cô vang lên giọng chất vấn của Lâm Vũ Thu, “Rốt cuộc con đã nói gì với Cố Đình Hiên, tại sao nó lại ra mặt cho con?”
Khương Noãn giật thót mình, không dám tin vào tai mình.
Cố Đình Hiên sao có thể ra mặt cho cô chứ, chắc chắn là bà nội đã gây áp lực cho anh.
Cô lười đôi co với Lâm Vũ Thu, “Con không có bản lĩnh để anh ta làm việc cho mình.”
“Vậy sao nó lại bảo trợ lý dặn dò chúng ta đừng làm khó con?”
Nghe vậy Khương Noãn mới hiểu ra tại sao hôm nay Lâm Vũ Thu lại phối hợp làm thủ tục sang tên như vậy.
“Dù bà có tin hay không thì con cũng không hề xúi giục gì anh ta cả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, nếu căn nhà đã sang tên cho con, vậy số cổ phần kia cứ bỏ qua nhé?”
Lúc này điện thoại của cô rung lên, là ảnh chụp Trình Lộ Lộ gửi tới, trong ảnh Tô Vãn Tình tay cầm bó hoa đứng giữa Cố Đình Hiên và Lục Dịch Thần.
Tuy là ảnh chụp chung ba người nhưng vẫn có thể thấy hai người họ rất xứng đôi.
Tim Khương Noãn thắt lại, cô cứ tưởng trái tim mình đã chai sạn vì đau đớn, không ngờ cơn đau ở ngực vẫn khiến cô khó thở.
Ngay sau đó điện thoại lại rung lên, là video Trình Lộ Lộ gửi tới, trong video Cố Đình Hiên khí thế ngút trời, giọng nói đầy nhiệt huyết.
Cô chỉ nghe thấy Cố Đình Hiên nói: “Lần này tôi tiếp quản Thịnh Hằng là vì tôi đã hứa với cô ấy nhất định sẽ làm cho Thịnh Hằng ngày càng lớn mạnh.”
Cô ấy này là Tô Vãn Tình sao?
Cô chợt nhớ ra ba năm trước cô đã từng động viên anh, “Cố Đình Hiên, sau này anh có thể lái máy bay, tiếp quản Thịnh Hằng, anh nhất định phải làm cho Thịnh Hằng phát triển lớn mạnh.”
Nhưng cô biết người con gái trong video mà Cố Đình Hiên nhắc đến chính là Tô Vãn Tình.
Cô hít một hơi liếc nhìn Lâm Vũ Thu, hừ lạnh một tiếng, “Nếu bà không muốn cho tôi cổ phần của Tô gia, dựa theo giá trị thị trường hôm nay, ít nhất cũng phải cho tôi 1 tỷ.”
Lâm Vũ Thu tức giận đến run người, khuôn mặt tươi cười bỗng chốc sa sầm, “Noãn Noãn, con cố ý phải không! Sao con lại nói ra những lời như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Noãn cười lạnh nhạt, “Tôi cho bà một ngày để suy nghĩ, một ngày sau luật sư của tôi sẽ đến gặp bà để nói chuyện rõ ràng.”
“Khương Noãn, con đứng lại đó cho mẹ.”
Lâm Vũ Thu nhớ tới lời căn dặn của Tô Chấn Cường đành phải dịu giọng, “Noãn Noãn, con xem mẹ mấy năm nay cũng không dễ dàng gì, con giúp mẹ lần này đi.”
Giúp Lâm Vũ Thu ư?
Từ sau khi ba cô mất, cô bị đưa về quê ngoại ở nông thôn.
Mấy năm nay Lâm Vũ Thu không hề quan tâm đến cô, vậy mà bây giờ còn dám nói là không dễ dàng.
Thấy Khương Noãn đã đi xa, Lâm Vũ Thu đành phải hét lớn: “Noãn Noãn, hiện tại Vãn Tình đang ở trong căn nhà đó.”
Khương Noãn bỗng thấy tim thắt lại, nhìn Lâm Vũ Thu với vẻ khó tin.
“Mẹ, đó là của hồi môn ba tặng cho con, sao mẹ lại tự ý cho người khác ở.”
“Cho chị con ở có vấn đề gì sao?”
Khương Noãn cười nhạt lạnh lùng, “Bà Lâm, đó là nhà của tôi, bà không có quyền cho ai ở cả, phiền bà báo cho cô ta dọn ra ngoài, tôi muốn bán nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro