Lạnh Nhạt Ba Năm, Vừa Nhắc Đến Ly Hôn, Anh Chồng Cơ Trưởng Khóc Không Gượng Dậy Nổi
Chương 7
2024-11-25 20:19:51
Khương Noãn cười khổ, bất đắc dĩ nói: [Giám đốc Cố, anh thấy hôn nhân của chúng ta rẻ mạt quá sao? Nếu không thì anh giao toàn bộ Cố thị cho tôi, tôi sẽ cân nhắc việc không ly hôn.]
[Được!]
Khương Noãn tròn mắt, ánh nhìn vô thức hướng về phía Cố Đình Hiên, không hiểu sao lại có cảm giác anh đang nói thật.
Lúc này tiếng quát của Lâm Vũ Thu vang lên từ phía sau: “Khương Noãn, con thật sự coi đây là nhà mình sao? Đến cửa không mang theo quà cáp gì cả.”
Khương Noãn cười lạnh: “Con đến để lấy hợp đồng.”
Lâm Vũ Thu dẫn cô đến thư phòng của Tô Chấn Cường: “Chú Tô không biết chuyện này, con cất kỹ hợp đồng đi.”
“Chú Tô?” Khương Noãn cười nhạt, “Mẹ, năm đó con đã không hiểu, mẹ có tiền có sắc lại ham Tô Chấn Cường cái gì, ham bụng mỡ của ông ta à?”
Lâm Vũ Thu nghiêm giọng ngắt lời: “Noãn Noãn, đừng nói bậy.”
Khương Noãn lười đôi co: “Nhanh lên, lát nữa con còn phải đến bệnh viện thăm bà nội.”
“Bà ấy làm sao?”
Khương Noãn mất kiên nhẫn, nói cộc lốc: “Mẹ quan tâm làm gì.”
Sau khi cất hợp đồng chuyển nhượng bất động sản vào túi, Khương Noãn nói thêm: “Ngày mai con không đi làm, nhớ làm thủ tục sang tên cho con.”
“Được.”
Khương Noãn chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng Lâm Vũ Thu ở đằng sau: “Noãn Noãn, khi nào con ly hôn với Cố Đình Hiên? Hợp đồng cũng đã kết thúc rồi.”
Khương Noãn đã hoàn toàn thất vọng về Lâm Vũ Thu: “Mẹ, mẹ muốn chúng con kết thúc hợp đồng thì đưa con một trăm triệu, con sẽ kết thúc.”
Lâm Vũ Thu tức giận đến run giọng: “Con… Sao con cứ nhắc đến tiền vậy!”
Khương Noãn không khách khí đáp trả: “Vậy mẹ cũng đừng cứ nhắc đến chuyện ly hôn, làm Cố phu nhân đâu chỉ có một trăm triệu.”
Lâm Vũ Thu đảo mắt, tiếp tục khuyên nhủ: “Dù sao trước đây con cũng là thay Tình Tình gả cho Cố Đình Hiên, bây giờ Tình Tình đã trở về, con đương nhiên phải nhường chỗ lại.”
Khương Noãn tưởng mình đã chai lì, nhưng thấy Lâm Vũ Thu bênh vực con gái riêng, cô không nhịn được cười nhạt: “Mẹ, cái vị trí này là do mọi người ép con nhận, giờ muốn con nhường là nhường được sao?”
“Noãn Noãn, con đừng như vậy. Năm đó Cố Đình Hiên bị tàn tật, vừa hay Tô gia nợ Cố gia, nếu không chuyện tốt này đâu đến lượt con.”
“Nếu không…”
Lúc này có tiếng nói vọng vào từ cửa: “Thưa bà, cậu chủ gọi điện về nói sẽ về muộn nửa tiếng.”
Lâm Vũ Thu đáp: “Được, tôi biết rồi.”
Thấy Khương Noãn định rời khỏi thư phòng, bà ta vội vàng kéo tay cô lại: “Noãn Noãn, Tình Tình bị tai nạn nên tạm thời mất trí nhớ, con bé không biết con đã kết hôn với Cố Đình Hiên, con đừng nhắc đến chuyện này, nếu không con bé kích động lên thì hậu quả khó lường.”
Khương Noãn sững sờ, Tô Vãn Tình bị mất trí nhớ tạm thời?
Cô vừa đến phòng khách liền gặp Tô tiểu thư mà hôm nay mình đã thấy ở văn phòng Cố Đình Hiên.
Thì ra cô ta thật sự là Tô Vãn Tình!
Bỗng nhiên cô hiểu ra, Cố Đình Hiên chọn cô là vì cô trông giống Tô Vũ Tình sao?
“Vãn Tình lần này trở về là để kết hôn với Cố thiếu gia phải không?”
“Cố thiếu gia đối xử với con rất tốt, con vừa về đã cho con vào làm ở Thịnh Hằng.”
Tô Vãn Tình chỉ mỉm cười, e lệ cúi đầu, “Hiện tại vẫn chưa có gì ạ.”
“Sao lại chưa có gì, ba năm trước Cố thiếu gia đã ra nước ngoài chăm sóc con, bây giờ cậu ta về cũng đưa con về theo, nếu cậu ta không muốn cưới con, sao lại làm nhiều việc cho con như vậy.”
[Được!]
Khương Noãn tròn mắt, ánh nhìn vô thức hướng về phía Cố Đình Hiên, không hiểu sao lại có cảm giác anh đang nói thật.
Lúc này tiếng quát của Lâm Vũ Thu vang lên từ phía sau: “Khương Noãn, con thật sự coi đây là nhà mình sao? Đến cửa không mang theo quà cáp gì cả.”
Khương Noãn cười lạnh: “Con đến để lấy hợp đồng.”
Lâm Vũ Thu dẫn cô đến thư phòng của Tô Chấn Cường: “Chú Tô không biết chuyện này, con cất kỹ hợp đồng đi.”
“Chú Tô?” Khương Noãn cười nhạt, “Mẹ, năm đó con đã không hiểu, mẹ có tiền có sắc lại ham Tô Chấn Cường cái gì, ham bụng mỡ của ông ta à?”
Lâm Vũ Thu nghiêm giọng ngắt lời: “Noãn Noãn, đừng nói bậy.”
Khương Noãn lười đôi co: “Nhanh lên, lát nữa con còn phải đến bệnh viện thăm bà nội.”
“Bà ấy làm sao?”
Khương Noãn mất kiên nhẫn, nói cộc lốc: “Mẹ quan tâm làm gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cất hợp đồng chuyển nhượng bất động sản vào túi, Khương Noãn nói thêm: “Ngày mai con không đi làm, nhớ làm thủ tục sang tên cho con.”
“Được.”
Khương Noãn chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng Lâm Vũ Thu ở đằng sau: “Noãn Noãn, khi nào con ly hôn với Cố Đình Hiên? Hợp đồng cũng đã kết thúc rồi.”
Khương Noãn đã hoàn toàn thất vọng về Lâm Vũ Thu: “Mẹ, mẹ muốn chúng con kết thúc hợp đồng thì đưa con một trăm triệu, con sẽ kết thúc.”
Lâm Vũ Thu tức giận đến run giọng: “Con… Sao con cứ nhắc đến tiền vậy!”
Khương Noãn không khách khí đáp trả: “Vậy mẹ cũng đừng cứ nhắc đến chuyện ly hôn, làm Cố phu nhân đâu chỉ có một trăm triệu.”
Lâm Vũ Thu đảo mắt, tiếp tục khuyên nhủ: “Dù sao trước đây con cũng là thay Tình Tình gả cho Cố Đình Hiên, bây giờ Tình Tình đã trở về, con đương nhiên phải nhường chỗ lại.”
Khương Noãn tưởng mình đã chai lì, nhưng thấy Lâm Vũ Thu bênh vực con gái riêng, cô không nhịn được cười nhạt: “Mẹ, cái vị trí này là do mọi người ép con nhận, giờ muốn con nhường là nhường được sao?”
“Noãn Noãn, con đừng như vậy. Năm đó Cố Đình Hiên bị tàn tật, vừa hay Tô gia nợ Cố gia, nếu không chuyện tốt này đâu đến lượt con.”
“Nếu không…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này có tiếng nói vọng vào từ cửa: “Thưa bà, cậu chủ gọi điện về nói sẽ về muộn nửa tiếng.”
Lâm Vũ Thu đáp: “Được, tôi biết rồi.”
Thấy Khương Noãn định rời khỏi thư phòng, bà ta vội vàng kéo tay cô lại: “Noãn Noãn, Tình Tình bị tai nạn nên tạm thời mất trí nhớ, con bé không biết con đã kết hôn với Cố Đình Hiên, con đừng nhắc đến chuyện này, nếu không con bé kích động lên thì hậu quả khó lường.”
Khương Noãn sững sờ, Tô Vãn Tình bị mất trí nhớ tạm thời?
Cô vừa đến phòng khách liền gặp Tô tiểu thư mà hôm nay mình đã thấy ở văn phòng Cố Đình Hiên.
Thì ra cô ta thật sự là Tô Vãn Tình!
Bỗng nhiên cô hiểu ra, Cố Đình Hiên chọn cô là vì cô trông giống Tô Vũ Tình sao?
“Vãn Tình lần này trở về là để kết hôn với Cố thiếu gia phải không?”
“Cố thiếu gia đối xử với con rất tốt, con vừa về đã cho con vào làm ở Thịnh Hằng.”
Tô Vãn Tình chỉ mỉm cười, e lệ cúi đầu, “Hiện tại vẫn chưa có gì ạ.”
“Sao lại chưa có gì, ba năm trước Cố thiếu gia đã ra nước ngoài chăm sóc con, bây giờ cậu ta về cũng đưa con về theo, nếu cậu ta không muốn cưới con, sao lại làm nhiều việc cho con như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro