Lạnh Nhạt Ba Năm, Vừa Nhắc Đến Ly Hôn, Anh Chồng Cơ Trưởng Khóc Không Gượng Dậy Nổi
Chương 8
2024-11-25 20:19:51
Tim Khương Noãn bỗng thắt lại, cảm giác như có thứ gì đó nghẹn ở ngực, ngay cả thở cũng thấy đau.
Lúc này Tô lão thái thái mới chú ý đến Khương Noãn đang đứng bên cạnh, hừ lạnh, “Chỉ có con gái Tình Tình của chúng ta ưu tú nhất, không giống như một số người ăn cháo đá bát, nhà họ Tô chúng ta dù sao cũng đã nuôi dưỡng cô ta nhiều năm.”
Cô phải biết ơn nhà họ Tô sao?
Khương Noãn hừ lạnh, “Tô lão thái thái, bà già rồi nên có vẻ đã quên mất con trai bà có được ngày hôm nay là nhờ vào cái gì, nhờ vào tiền bảo hiểm của ba tôi để khởi nghiệp đấy!”
“Chỉ là 500 vạn, nhà họ Tô chúng ta cho cô là được.” Tô lão thái thái kích động hét lên.
Lúc này Lâm Vũ Thu vội vàng kéo Khương Noãn sang một bên, “Mẹ, tâm trạng Noãn Noãn không tốt, nói năng lung tung thôi!”
Ngay sau đó bà ta nhìn Khương Noãn, nhỏ giọng quát: “Mau xin lỗi bà nội con đi.”
Khương Noãn cạn lời, phản bác: “Mẹ, con không nói sai, con sẽ không xin lỗi.”
Lúc này Tô Vãn Tình vội vàng dịu dàng khuyên nhủ, “Bà nội, dù sao Khương Noãn cũng là em gái con, sau này bà phải đối xử tốt với em con nhé.”
“Hôm nay nể mặt con gái tôi, tôi sẽ không so đo với cô.”
“Bà không so đo với tôi, tôi còn phải so đo với bà, mười năm trước là 500 vạn, theo 20% cổ phần lúc đó thì hiện tại 10% tập đoàn Tô thị là của tôi.”
“Noãn Noãn, con im miệng!” Lâm Vũ Thu lớn tiếng quát.
Khương Noãn xem như đã hiểu rõ trong lòng Lâm Vũ Thu vĩnh viễn chỉ có Tô Chấn Cường và nhà họ Tô.
“Yên tâm, thứ gì là của con con sẽ lấy lại, không phải của con, con sẽ không cần.”
“Con... Con muốn chọc tức chết mẹ!”
Vừa dứt lời Lâm Vũ Thu giáng một cái tát vào má Khương Noãn.
Cơn đau rát đột ngột ập đến.
Nỗi đau trên mặt không thấm vào đâu so với nỗi đau trong lòng.
Khoảnh khắc tiếp theo nước mắt cô dâng lên, nhưng cô vẫn cố kìm nén, “Bà Lâm, bà đánh hay lắm.”
Thấy vậy Tô Vãn Tình vội vàng kéo Khương Noãn lại.
“Noãn Noãn, dì Lâm không cố ý đâu.”
Khương Noãn chỉ cười lạnh lùng, xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Tô.
Khi cô đang đợi xe thì người hầu mang đến một cái túi: “Nhị tiểu thư, phu nhân bảo tôi đưa cho cô.”
“Tôi không cần, anh vứt đi.”
“Nhị tiểu thư, cô đừng làm khó kẻ ăn người làm chúng tôi được không?”
Khương Noãn nhận lấy túi, đi đến thùng rác trực tiếp ném vào, “Như vậy thì anh không khó xử nữa chứ.”
Khương Noãn vốn định quay lại bệnh viện, nhưng nghĩ đến năm dấu tay trên mặt, cô không thể quay lại bệnh viện, càng không thể về biệt thự Shangri-La.
Cô không mang theo chứng minh nhân dân, đành phải nhờ Trình Lộ Lộ cho tá túc qua đêm.
“Lộ Lộ, cảm ơn cậu đã cho mình ở nhờ một đêm.”
Trình Lộ Lộ đưa cho Khương Noãn một quả trứng gà, “Cậu nhanh chườm lên mặt đi.”
“Ai đánh cậu? Không phải chồng cậu chứ?”
Khương Noãn lắc đầu, “Không phải!”
“Chẳng lẽ là tiểu tam?”
Khương Noãn lắc đầu.
Trình Lộ Lộ không hỏi thêm, “Thôi được, cậu không nói thì mình không hỏi nữa.”
“Cảm ơn cậu, Lộ Lộ.”
“Cảm ơn gì chứ, dù sao chúng ta cũng là bạn tốt mà.”
“À đúng rồi, cậu và chồng cậu ly hôn rồi à?”
“Ký tên rồi nhưng chưa đi đăng ký.”
“Ừ, ly hôn cũng tốt, dù sao cái cũ không đi thì cái mới không tới mà.”
Nghe lời an ủi của Trình Lộ Lộ, Khương Noãn không nhịn được bật cười khúc khích, “Cậu an ủi được mình rồi.”
Thấy dấu tay trên mặt đã mờ đi nhiều, Khương Noãn liền gọi video cho bà nội.
Lúc này Tô lão thái thái mới chú ý đến Khương Noãn đang đứng bên cạnh, hừ lạnh, “Chỉ có con gái Tình Tình của chúng ta ưu tú nhất, không giống như một số người ăn cháo đá bát, nhà họ Tô chúng ta dù sao cũng đã nuôi dưỡng cô ta nhiều năm.”
Cô phải biết ơn nhà họ Tô sao?
Khương Noãn hừ lạnh, “Tô lão thái thái, bà già rồi nên có vẻ đã quên mất con trai bà có được ngày hôm nay là nhờ vào cái gì, nhờ vào tiền bảo hiểm của ba tôi để khởi nghiệp đấy!”
“Chỉ là 500 vạn, nhà họ Tô chúng ta cho cô là được.” Tô lão thái thái kích động hét lên.
Lúc này Lâm Vũ Thu vội vàng kéo Khương Noãn sang một bên, “Mẹ, tâm trạng Noãn Noãn không tốt, nói năng lung tung thôi!”
Ngay sau đó bà ta nhìn Khương Noãn, nhỏ giọng quát: “Mau xin lỗi bà nội con đi.”
Khương Noãn cạn lời, phản bác: “Mẹ, con không nói sai, con sẽ không xin lỗi.”
Lúc này Tô Vãn Tình vội vàng dịu dàng khuyên nhủ, “Bà nội, dù sao Khương Noãn cũng là em gái con, sau này bà phải đối xử tốt với em con nhé.”
“Hôm nay nể mặt con gái tôi, tôi sẽ không so đo với cô.”
“Bà không so đo với tôi, tôi còn phải so đo với bà, mười năm trước là 500 vạn, theo 20% cổ phần lúc đó thì hiện tại 10% tập đoàn Tô thị là của tôi.”
“Noãn Noãn, con im miệng!” Lâm Vũ Thu lớn tiếng quát.
Khương Noãn xem như đã hiểu rõ trong lòng Lâm Vũ Thu vĩnh viễn chỉ có Tô Chấn Cường và nhà họ Tô.
“Yên tâm, thứ gì là của con con sẽ lấy lại, không phải của con, con sẽ không cần.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con... Con muốn chọc tức chết mẹ!”
Vừa dứt lời Lâm Vũ Thu giáng một cái tát vào má Khương Noãn.
Cơn đau rát đột ngột ập đến.
Nỗi đau trên mặt không thấm vào đâu so với nỗi đau trong lòng.
Khoảnh khắc tiếp theo nước mắt cô dâng lên, nhưng cô vẫn cố kìm nén, “Bà Lâm, bà đánh hay lắm.”
Thấy vậy Tô Vãn Tình vội vàng kéo Khương Noãn lại.
“Noãn Noãn, dì Lâm không cố ý đâu.”
Khương Noãn chỉ cười lạnh lùng, xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Tô.
Khi cô đang đợi xe thì người hầu mang đến một cái túi: “Nhị tiểu thư, phu nhân bảo tôi đưa cho cô.”
“Tôi không cần, anh vứt đi.”
“Nhị tiểu thư, cô đừng làm khó kẻ ăn người làm chúng tôi được không?”
Khương Noãn nhận lấy túi, đi đến thùng rác trực tiếp ném vào, “Như vậy thì anh không khó xử nữa chứ.”
Khương Noãn vốn định quay lại bệnh viện, nhưng nghĩ đến năm dấu tay trên mặt, cô không thể quay lại bệnh viện, càng không thể về biệt thự Shangri-La.
Cô không mang theo chứng minh nhân dân, đành phải nhờ Trình Lộ Lộ cho tá túc qua đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lộ Lộ, cảm ơn cậu đã cho mình ở nhờ một đêm.”
Trình Lộ Lộ đưa cho Khương Noãn một quả trứng gà, “Cậu nhanh chườm lên mặt đi.”
“Ai đánh cậu? Không phải chồng cậu chứ?”
Khương Noãn lắc đầu, “Không phải!”
“Chẳng lẽ là tiểu tam?”
Khương Noãn lắc đầu.
Trình Lộ Lộ không hỏi thêm, “Thôi được, cậu không nói thì mình không hỏi nữa.”
“Cảm ơn cậu, Lộ Lộ.”
“Cảm ơn gì chứ, dù sao chúng ta cũng là bạn tốt mà.”
“À đúng rồi, cậu và chồng cậu ly hôn rồi à?”
“Ký tên rồi nhưng chưa đi đăng ký.”
“Ừ, ly hôn cũng tốt, dù sao cái cũ không đi thì cái mới không tới mà.”
Nghe lời an ủi của Trình Lộ Lộ, Khương Noãn không nhịn được bật cười khúc khích, “Cậu an ủi được mình rồi.”
Thấy dấu tay trên mặt đã mờ đi nhiều, Khương Noãn liền gọi video cho bà nội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro