Chương 20
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
Phương Giám cúi đầu, thấy trên cánh tay trắng như tuyết của Chu Dịch có một vết tay lấm lem: “...”
Chu Dịch nắm tay anh: “Chúng ta cùng tắm đi.
"Được," sự hiểu lầm này thật đáng giá.
Tắm cùng nhau không tuyệt vời như Phương Giám tưởng tượng, vì đau ngực nên Chu Dịch không chịu cho anh đến gần, ngay cả đề nghị chà lưng giúp cũng bị từ chối.
Chu Dịch quên mang quần áo sạch vào phòng tắm, áo thun lại bị Phương Giám làm bẩn, tắm xong trực tiếp đi ra ngoài dù sao trong nhà cũng không có người.
Phương Giám đi chậm hơn cậu một bước, nhìn thấy da thịt mềm mại hồng hồng run rẩy, trong lòng nóng bừng.
Chu Dịch bị ép vào tường: “Anh đang làm gì vậy?”
“Em nói dối Tuyết Nghiên, anh có nên phạt em không?”
Chu Dịch: “...” Chuyện này không phải đã kết thúc rồi sao?
“Em tặng hoa cho Tuyết Nghiên bao nhiêu lần?”
"Không... không nhớ."
“Vậy thì đánh em mười lần.”
“Năm lần, năm lần.”
“Nhân với năm là năm mươi lần.”
“Không phải năm lần, em thật sự không nhớ rõ.”
“Vậy thì đánh em mười lần.”
"Em biết mình sai rồi đừng đánh có được không?"
"Anh sẽ đánh nhẹ thôi, nếu không em sẽ không nhớ."
"Đánh" này rất ẩm ướt, Chu Dịch không hề đau chút nào. Quay mặt vào tường, cậu thở dài; sau khi bị đánh xong, cậu chạy trở lại phòng ngủ với đôi chân yếu ớt và khóa cửa lại.
Phương Giám gõ cửa: "Tiểu Dịch, anh có chìa khóa, em không mở cửa, anh sẽ tự mình mở."
Chu Dịch mặc quần áo ngủ vào, vén chăn lên che mặt, không để ý đến anh.
Phương Giám mở cửa ra, nhìn thấy chiếc lọ nhỏ trên bàn đầu giường, anh không khỏi mỉm cười: “Tiểu Dịch, hôm nay chúng ta thử thứ này đi.”
"Không, anh khi dễ em, hiện tại em không muốn để ý tới anh."
“Chỉ xoa thôi…”
Chu Dịch từ trong chăn vươn tay ra, bịt miệng anh: "Đừng nói nữa.”
Không nói thì không nói. Phương Giám ôm cả người cả chăn vào lòng rồi gửi tin nhắn cho em gái: "Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Cậu ấy theo đuổi em chỉ để thu hút sự chú ý anh."
Sau đó anh chuyển tiếp tin nhắn này cho Thẩm Nghênh Phong.
Phương Tuyết Nghiên tỏ ra nghi ngờ khi xem tin nhắn này. Còn Thẩm Nghênh Phong thì tức giận cười lớn, đầu anh vợ đầy nước, sao lại có thể tin loại chuyện này.
Chu Dịch thò đầu ra nhìn người đàn ông đang gửi tin nhắn: “Anh có Weibo của Thẩm Nghênh Phong hả? Gửi cho em.”
“Thêm cậu ta làm gì?” Anh phải thừa nhận Thẩm Nghênh Phong đẹp trai hơn, giàu có hơn anh, anh có cảm giác nguy cơ mất vợ.
"Anh ta châm ngòi lý gián, em muốn mắng anh ta, nhanh lên."
Phương Giám bất đắc dĩ gửi tấm danh thiếp qua, Chu Dịch lập tức thêm bạn.
Nhìn thấy chữ "Chu Dịch" trên dấu nhắc kết bạn, Thẩm Nghênh Phong không chút do dự bấm đồng ý.
Chu Dịch trước tiên gửi qua một icon mỉm cười, sau đó nhắn tin: Bây giờ anh là bạn trai của Tuyết Nghiên, còn tôi là bạn đời của anh Giám. Dù anh có thừa nhận hay không thì cũng phải gọi tôi là anh dâu.
Thẩm Nghênh Phong trả lời: Không cần, cám ơn.
Chu Dịch: Cười lên chút đi, anh vẫn khó ở như vậy. Tin hay không tôi nói với Anh Giám là anh theo đuổi Tuyết Nghiên để thu hút sự chú ý của tôi.
Thẩm Nghênh Phong: !
Chu Dịch: Anh đoán xem anh Giám có tin hay không? Còn nữa một người là anh trai một người là bạn trai vừa mới quen anh nghĩ Tuyết Nghiên sẽ tin ai?
Phương Tuyết Nghiên trước đó rất tin tưởng Thẩm Nghênh Phong, nhưng hiện tại thì không biết.
Thẩm Nghênh Phong tức giận hít mấy hơi thật sâu mới kiềm chế không đập vỡ điện thoại: Mày muốn chết hả?
Chu Dịch: Tôi chụp ảnh màn hình nếu còn gây sự với tôi nữa, tôi sẽ gửi câu này cho Anh Giám.
Thẩm Nghênh Phong: ...
Tình cảm của hắn và Tuyết Nghiên vẫn chưa ổn định, nên không muốn chọc tức anh vợ. Đổi lại hắn nếu có người dám đe dọa người của hắn, hắn nhất định sẽ khiến cả nhà người đó khó chịu, chứ đừng nói đến chuyện gả em gái đi, mơ cũng đừng mơ.
Chu Dịch: Tức giận rồi à? Tức giận có thể làm tổn thương gan và dẫn đến hói đầu.
Thẩm Nghênh Phong: ...
CMM, tao sẽ giết mày, thằng khốn nạn! Hắn muốn Chu Dịch chết ngay lập tức.
Thẩm Nghênh Phong chưa kịp gọi điện bảo em trai đến gây phiền phức cho Chu Dịch thì quản gia đã gõ cửa: “Thiếu gia, lão gia đang tìm cậu.”
Đêm hôm khuya khoắt cha sẽ không vô duyên vô cớ tìm hắn. Thả điện thoại trên đầu giường, Thẩm Nghênh Phong theo quản gia đi vào thư phòng.
Ông Thẩm dựa vào sofa nhắm mắt lại: "Tiểu Phong, tháng trước nhà chúng ta đóng cửa 100 cửa hàng thức ăn nhanh, tháng này đóng cửa 200. Con biết tại sao không?"
Tất nhiên hắn biết, giá lương thực tăng cao ngành bị ảnh hưởng đầu tiên chính là ngành dịch vụ ăn uống. Nhà họ Thẩm có hàng nghìn chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh trên cả nước. Sau khi nghiên cứu thị trường, giá sản phẩm tại các cửa hàng sẽ phải thay đổi, nhưng nếu tăng giá thì sẽ mất khách, còn nếu giữ nguyên giá cũ thì sẽ thua lỗ. Việc kinh doanh rất khó tiếp tục hoạt động nên phải đóng cửa một số cửa hàng để giảm chi phí: "Cha muốn nói gì?"
"Nhà họ Thẩm không thể bị hủy hoại trong tay ta. Trước đây con không muốn thực hiện lời hứa, ta cũng không ép buộc, nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác. Nhà họ Thẩm cần nhà họ Vương hỗ trợ để tồn tại."
“Con không thích Vương Mạn Dao.”
“Không thích cũng phải thích cho ta. Ngày mai Mạn Dao sẽ bay từ nước M về. Con đi đón con bé và đưa nó đi dạo khắp nơi. Bây giờ chúng ta cầu xin nhà họ Vương chứ không phải nhà họ Vương cầu xin chúng ta. Nghe rõ chưa?"
Nhà họ Vương đầu tư về nông nghiệp. Trong mắt Thẩm Nghênh Phong, nông nghiệp chính là làm ruộng, là nông dân chân đất tay bùn. Trước đây nhà họ không đáng xách dép cho hắn, nhưng bây giờ lại kêu hắn xuống nước đi dỗ Vương Mạn Dao, không khỏi quá mất mặt. Hơn nữa, hiểu lầm giữa hắn và Tuyết Nghiên vẫn chưa được giải quyết: "Cha, cho dù gia đình chúng ta không làm ăn, tiền gửi ngân hàng cũng sống thoải mái mấy đời. Vì mấy cái cửa hàng mà cha định hy sinh hạnh phúc cả đời của con hay sao?"
"Mấy cửa hàng là có ý gì? Đây là tài sản của tổ tiên, nếu để mất trong tay ta, ta cũng không có mặt mũi xuống dưới gặp họ."
“Dù sao con cũng sẽ không cưới Vương Mạn Dao.”
"Được rồi, vậy bây giờ anh cút khỏi đây. Ngày mai ta sẽ đăng lên báo cùng anh đoạn tuyệt quan hệ. Người mà Mạn Dao muốn cưới là người kế thừa của Thẩm Hân Ngự ta, không nhất thiết phải là anh."
“Cha, cha muốn mang đứa con ngoài giá thú của mình về nhà hả?”
"Nếu anh cố gắng, ta sẽ không mang chúng trở lại."
Hai cha con tan rã trong không vui, Thẩm Nghênh Phong biết rất rõ tính tình của cha mình, nói được thì làm được. Nếu con riêng của cha vì anh mà vào nhà thì mẹ sẽ là người đầu tiên giết anh.
Cảm thấy Thẩm Nghênh Phong bị chọc tức, Chu Dịch tắt điện thoại, quay về trong lòng của Phương Giám. Theo nguyên tác, sau khi nguyên chủ chết không bao lâu thì Vương Mạn Dao về nước. Thẩm Nghênh Phong vừa phải dỗ dành Phương Tuyết Nghiên vừa phải đối phó với vợ sắp cưới của mình. Hắn ta kiệt sức đến mức không còn thời gian để trả thù cậu.
Phương Giám nhéo khuôn mặt mịn màng của Chu Dịch, anh không hề tránh né cậu khi gửi tin nhắn, còn khi cậu gửi tin nhắn thì ngồi sang một bên, thậm chí còn không cho nhìn, ý gì đây? Thôi bỏ đi, anh sẽ bao dung với vợ, tranh cãi chỉ tổ làm rạn nứt tình cảm.
Phương Giám cúi đầu, thấy trên cánh tay trắng như tuyết của Chu Dịch có một vết tay lấm lem: “...”
Chu Dịch nắm tay anh: “Chúng ta cùng tắm đi.
"Được," sự hiểu lầm này thật đáng giá.
Tắm cùng nhau không tuyệt vời như Phương Giám tưởng tượng, vì đau ngực nên Chu Dịch không chịu cho anh đến gần, ngay cả đề nghị chà lưng giúp cũng bị từ chối.
Chu Dịch quên mang quần áo sạch vào phòng tắm, áo thun lại bị Phương Giám làm bẩn, tắm xong trực tiếp đi ra ngoài dù sao trong nhà cũng không có người.
Phương Giám đi chậm hơn cậu một bước, nhìn thấy da thịt mềm mại hồng hồng run rẩy, trong lòng nóng bừng.
Chu Dịch bị ép vào tường: “Anh đang làm gì vậy?”
“Em nói dối Tuyết Nghiên, anh có nên phạt em không?”
Chu Dịch: “...” Chuyện này không phải đã kết thúc rồi sao?
“Em tặng hoa cho Tuyết Nghiên bao nhiêu lần?”
"Không... không nhớ."
“Vậy thì đánh em mười lần.”
“Năm lần, năm lần.”
“Nhân với năm là năm mươi lần.”
“Không phải năm lần, em thật sự không nhớ rõ.”
“Vậy thì đánh em mười lần.”
"Em biết mình sai rồi đừng đánh có được không?"
"Anh sẽ đánh nhẹ thôi, nếu không em sẽ không nhớ."
"Đánh" này rất ẩm ướt, Chu Dịch không hề đau chút nào. Quay mặt vào tường, cậu thở dài; sau khi bị đánh xong, cậu chạy trở lại phòng ngủ với đôi chân yếu ớt và khóa cửa lại.
Phương Giám gõ cửa: "Tiểu Dịch, anh có chìa khóa, em không mở cửa, anh sẽ tự mình mở."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Dịch mặc quần áo ngủ vào, vén chăn lên che mặt, không để ý đến anh.
Phương Giám mở cửa ra, nhìn thấy chiếc lọ nhỏ trên bàn đầu giường, anh không khỏi mỉm cười: “Tiểu Dịch, hôm nay chúng ta thử thứ này đi.”
"Không, anh khi dễ em, hiện tại em không muốn để ý tới anh."
“Chỉ xoa thôi…”
Chu Dịch từ trong chăn vươn tay ra, bịt miệng anh: "Đừng nói nữa.”
Không nói thì không nói. Phương Giám ôm cả người cả chăn vào lòng rồi gửi tin nhắn cho em gái: "Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Cậu ấy theo đuổi em chỉ để thu hút sự chú ý anh."
Sau đó anh chuyển tiếp tin nhắn này cho Thẩm Nghênh Phong.
Phương Tuyết Nghiên tỏ ra nghi ngờ khi xem tin nhắn này. Còn Thẩm Nghênh Phong thì tức giận cười lớn, đầu anh vợ đầy nước, sao lại có thể tin loại chuyện này.
Chu Dịch thò đầu ra nhìn người đàn ông đang gửi tin nhắn: “Anh có Weibo của Thẩm Nghênh Phong hả? Gửi cho em.”
“Thêm cậu ta làm gì?” Anh phải thừa nhận Thẩm Nghênh Phong đẹp trai hơn, giàu có hơn anh, anh có cảm giác nguy cơ mất vợ.
"Anh ta châm ngòi lý gián, em muốn mắng anh ta, nhanh lên."
Phương Giám bất đắc dĩ gửi tấm danh thiếp qua, Chu Dịch lập tức thêm bạn.
Nhìn thấy chữ "Chu Dịch" trên dấu nhắc kết bạn, Thẩm Nghênh Phong không chút do dự bấm đồng ý.
Chu Dịch trước tiên gửi qua một icon mỉm cười, sau đó nhắn tin: Bây giờ anh là bạn trai của Tuyết Nghiên, còn tôi là bạn đời của anh Giám. Dù anh có thừa nhận hay không thì cũng phải gọi tôi là anh dâu.
Thẩm Nghênh Phong trả lời: Không cần, cám ơn.
Chu Dịch: Cười lên chút đi, anh vẫn khó ở như vậy. Tin hay không tôi nói với Anh Giám là anh theo đuổi Tuyết Nghiên để thu hút sự chú ý của tôi.
Thẩm Nghênh Phong: !
Chu Dịch: Anh đoán xem anh Giám có tin hay không? Còn nữa một người là anh trai một người là bạn trai vừa mới quen anh nghĩ Tuyết Nghiên sẽ tin ai?
Phương Tuyết Nghiên trước đó rất tin tưởng Thẩm Nghênh Phong, nhưng hiện tại thì không biết.
Thẩm Nghênh Phong tức giận hít mấy hơi thật sâu mới kiềm chế không đập vỡ điện thoại: Mày muốn chết hả?
Chu Dịch: Tôi chụp ảnh màn hình nếu còn gây sự với tôi nữa, tôi sẽ gửi câu này cho Anh Giám.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Nghênh Phong: ...
Tình cảm của hắn và Tuyết Nghiên vẫn chưa ổn định, nên không muốn chọc tức anh vợ. Đổi lại hắn nếu có người dám đe dọa người của hắn, hắn nhất định sẽ khiến cả nhà người đó khó chịu, chứ đừng nói đến chuyện gả em gái đi, mơ cũng đừng mơ.
Chu Dịch: Tức giận rồi à? Tức giận có thể làm tổn thương gan và dẫn đến hói đầu.
Thẩm Nghênh Phong: ...
CMM, tao sẽ giết mày, thằng khốn nạn! Hắn muốn Chu Dịch chết ngay lập tức.
Thẩm Nghênh Phong chưa kịp gọi điện bảo em trai đến gây phiền phức cho Chu Dịch thì quản gia đã gõ cửa: “Thiếu gia, lão gia đang tìm cậu.”
Đêm hôm khuya khoắt cha sẽ không vô duyên vô cớ tìm hắn. Thả điện thoại trên đầu giường, Thẩm Nghênh Phong theo quản gia đi vào thư phòng.
Ông Thẩm dựa vào sofa nhắm mắt lại: "Tiểu Phong, tháng trước nhà chúng ta đóng cửa 100 cửa hàng thức ăn nhanh, tháng này đóng cửa 200. Con biết tại sao không?"
Tất nhiên hắn biết, giá lương thực tăng cao ngành bị ảnh hưởng đầu tiên chính là ngành dịch vụ ăn uống. Nhà họ Thẩm có hàng nghìn chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh trên cả nước. Sau khi nghiên cứu thị trường, giá sản phẩm tại các cửa hàng sẽ phải thay đổi, nhưng nếu tăng giá thì sẽ mất khách, còn nếu giữ nguyên giá cũ thì sẽ thua lỗ. Việc kinh doanh rất khó tiếp tục hoạt động nên phải đóng cửa một số cửa hàng để giảm chi phí: "Cha muốn nói gì?"
"Nhà họ Thẩm không thể bị hủy hoại trong tay ta. Trước đây con không muốn thực hiện lời hứa, ta cũng không ép buộc, nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác. Nhà họ Thẩm cần nhà họ Vương hỗ trợ để tồn tại."
“Con không thích Vương Mạn Dao.”
“Không thích cũng phải thích cho ta. Ngày mai Mạn Dao sẽ bay từ nước M về. Con đi đón con bé và đưa nó đi dạo khắp nơi. Bây giờ chúng ta cầu xin nhà họ Vương chứ không phải nhà họ Vương cầu xin chúng ta. Nghe rõ chưa?"
Nhà họ Vương đầu tư về nông nghiệp. Trong mắt Thẩm Nghênh Phong, nông nghiệp chính là làm ruộng, là nông dân chân đất tay bùn. Trước đây nhà họ không đáng xách dép cho hắn, nhưng bây giờ lại kêu hắn xuống nước đi dỗ Vương Mạn Dao, không khỏi quá mất mặt. Hơn nữa, hiểu lầm giữa hắn và Tuyết Nghiên vẫn chưa được giải quyết: "Cha, cho dù gia đình chúng ta không làm ăn, tiền gửi ngân hàng cũng sống thoải mái mấy đời. Vì mấy cái cửa hàng mà cha định hy sinh hạnh phúc cả đời của con hay sao?"
"Mấy cửa hàng là có ý gì? Đây là tài sản của tổ tiên, nếu để mất trong tay ta, ta cũng không có mặt mũi xuống dưới gặp họ."
“Dù sao con cũng sẽ không cưới Vương Mạn Dao.”
"Được rồi, vậy bây giờ anh cút khỏi đây. Ngày mai ta sẽ đăng lên báo cùng anh đoạn tuyệt quan hệ. Người mà Mạn Dao muốn cưới là người kế thừa của Thẩm Hân Ngự ta, không nhất thiết phải là anh."
“Cha, cha muốn mang đứa con ngoài giá thú của mình về nhà hả?”
"Nếu anh cố gắng, ta sẽ không mang chúng trở lại."
Hai cha con tan rã trong không vui, Thẩm Nghênh Phong biết rất rõ tính tình của cha mình, nói được thì làm được. Nếu con riêng của cha vì anh mà vào nhà thì mẹ sẽ là người đầu tiên giết anh.
Cảm thấy Thẩm Nghênh Phong bị chọc tức, Chu Dịch tắt điện thoại, quay về trong lòng của Phương Giám. Theo nguyên tác, sau khi nguyên chủ chết không bao lâu thì Vương Mạn Dao về nước. Thẩm Nghênh Phong vừa phải dỗ dành Phương Tuyết Nghiên vừa phải đối phó với vợ sắp cưới của mình. Hắn ta kiệt sức đến mức không còn thời gian để trả thù cậu.
Phương Giám nhéo khuôn mặt mịn màng của Chu Dịch, anh không hề tránh né cậu khi gửi tin nhắn, còn khi cậu gửi tin nhắn thì ngồi sang một bên, thậm chí còn không cho nhìn, ý gì đây? Thôi bỏ đi, anh sẽ bao dung với vợ, tranh cãi chỉ tổ làm rạn nứt tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro