Hoá Giải Hiểu L...
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
“Đừng cãi nhau nữa, tiểu Thẩm. Tôi không quan tâm chuyện của cậu với Tuyết Nghiên, cậu cũng đừng xen vào chuyện của tôi.”
Phương Giám ôm Chu Dịch dẫn xuống lầu: “Tôi sẽ hỏi rõ ràng, cậu và Tuyết Nghiên tiếp tục mua sắm đi, lần sau gặp lại."
Chu Dịch bị kéo đến suýt ngã: họ Thẩm, tôi đã trốn anh, anh còn chạy tới kiếm chuyện với tôi. Anh vô nghĩa thì đừng trách tôi vô tình. Cậu quay lại, dùng hết sức hét lên: “Tuyết Nghiên, họ Thẩm có nói với em là anh ta có vợ sắp cưới không?”
Phương Tuyết Nghiên: Sét đánh ngang tai!
“Tuyết Nghiên, em nghe anh nói.” Thẩm Nghênh Phong toát mồ hôi: “Chu Dịch, cậu thật đáng khinh, cậu dám điều tra tôi.”
"Ai rảnh điều tra anh? Đừng có mà tự luyến." Chu Dịch bước lên thang cuốn. Cậu chỉ xem qua nguyên tác, nguyên chủ là một tên pháo hôi, vợ sắp cưới của Thẩm Nghênh Phong là một nhân vật phản diện còn trùm phản diện lại chính là mẹ của Thẩm Nghênh Phong. Ngoài đẹp trai, nhà giàu ra thì Thẩm Nghênh Phong thật sự không có ưu điểm gì, nếu ai có quan hệ với hắn đều sẽ gặp rắc rối.
Phương Tuyết Nghiên cũng là người một rắc rối, hai người bọn họ đúng là trời sinh một đôi, đừng thả ra ngoài làm hại người khác.
Ánh mắt Phương Giám nặng nề, anh ra khỏi trung tâm thương mại và bắt một chiếc taxi về nhà.
Chu Dịch bận vắt óc suy nghĩ xem phải giải thích như thế nào, nên cậu không nói gì. Còn Phương Giám thì bị chọc tức cũng im lặng. Cậu thích em gái anh thì nói thích em gái anh, tại sao phải nói dối thích anh, làm cho anh trông giống như một thằng ngu?
Về đến nhà, Phương Giám cầm liềm đi vào lều cắt cỏ. Còn Chu Dịch vừa suy nghĩ vừa phân loại đồ chuyển phát nhanh, cậu mang những chiếc chai nhỏ vào phòng ngủ, giặt tay quần lót rồi phơi trên sân thượng. Cậu đi tắm và tìm một chiếc áo của Phương Giám để mặc, chiếc áo này vừa vặn với anh nhưng rộng và to đối với cậu.
Đi dép lê xuống lầu, gió bên ngoài thổi rất mạnh, làm quần áo của cậu dính chặt vào người. Chu Dịch chợt nảy ra ý định, giả vờ khoanh tay, khom vai đi đến cửa lều: “Anh Giám, muộn thế rồi, lên lầu ngủ đi.” Người đang tức giận mà cũng rất chịu khó a, đã cắt được một đống cỏ dại.
Biết cậu giả vờ đáng thương, Phương Giám vẫn cảm thấy đau lòng: “Em ngủ đi, mặc kệ anh.”
"Vậy anh không muốn nghe em giải thích hả?"
Giải thích cái gì? Anh không ngốc. Nếu thật sự có hiểu lầm thì vừa rồi cậu đã lên tiếng rồi.
"Anh Giám, người em thích là anh, em chỉ đang cố thu hút sự chú ý của anh bằng cách quan tâm đến em gái anh thôi."
Phương Giám: "?"
“Anh thử nghĩ đi, anh có nhớ lúc nhỏ em chỉ thích chơi với anh mà không để ý đến em gái anh không?” Cảm ơn nguyên chủ lúc nhỏ không có khái niệm yêu đương. Nguyên chủ không thích cô bé hay khóc cảm thấy rất phiền phức nên chỉ thích chơi với những cậu bé lớn tuổi hơn mình.
Phương Giám: "Hình như là vậy?"
“Lúc đó em thích anh, không chịu được cô ấy bám lấy em.” Chu Dịch không giỏi nói dối, hai tai đỏ bừng vì lo lắng: "Anh học cấp ba, em thi vào chung trường với anh, anh học đại học, em học đại học cùng thành phố với anh, anh về quê em cũng theo anh về quê, anh còn muốn em làm gì nữa?" Cảm ơn vì sự trùng hợp này.
"Tại sao vừa rồi em không giải thích chuyện đó ở trung tâm thương mại?"
Chẳng phải đây chỉ là một cái cớ sao? Lúc nãy cậu còn chưa kịp suy nghĩ: “Em không muốn mất mặt. Họ Thẩm chắc chắn sẽ cười nhạo em. Và em thấy rất có lỗi với Tuyết Nghiên."
Nếu tiểu Dịch nói thật thì hành động này quả thực có chút ngu xuẩn. Nếu Tuyết Nghiên chấp nhận cậu thì chuyện này sẽ không có cách nào kết thúc được.
"Anh Giám, xin hãy tha thứ cho em. Em biết em sai rồi. Đáng lẽ em không nên dùng Phương Tuyết Nghiên để tiếp cận anh. Dù sao anh cũng là anh trai cô ấy." Chu Dịch đi tới ôm anh.
Phương Giám không giấu giếm: “Cha mẹ anh là người quản lý Tuyết Nghiên chứ không phải anh và anh chưa bao giờ thân thiết với em ấy cả.”
"Đừng nhắc đến cô ấy nữa, anh có tha thứ cho em không?"
Phương Giám tin lời này 80%, thái độ cũng dịu đi. Anh cảm thấy mình có hơi lạnh vì gió, bèn kéo cậu vào lòng: “Nào, chúng ta vào phòng ngủ từ từ nó chuyện.”
Chu Dịch: "...tay anh dính bùn" nên thay quần áo sạch sẽ.
“Đừng cãi nhau nữa, tiểu Thẩm. Tôi không quan tâm chuyện của cậu với Tuyết Nghiên, cậu cũng đừng xen vào chuyện của tôi.”
Phương Giám ôm Chu Dịch dẫn xuống lầu: “Tôi sẽ hỏi rõ ràng, cậu và Tuyết Nghiên tiếp tục mua sắm đi, lần sau gặp lại."
Chu Dịch bị kéo đến suýt ngã: họ Thẩm, tôi đã trốn anh, anh còn chạy tới kiếm chuyện với tôi. Anh vô nghĩa thì đừng trách tôi vô tình. Cậu quay lại, dùng hết sức hét lên: “Tuyết Nghiên, họ Thẩm có nói với em là anh ta có vợ sắp cưới không?”
Phương Tuyết Nghiên: Sét đánh ngang tai!
“Tuyết Nghiên, em nghe anh nói.” Thẩm Nghênh Phong toát mồ hôi: “Chu Dịch, cậu thật đáng khinh, cậu dám điều tra tôi.”
"Ai rảnh điều tra anh? Đừng có mà tự luyến." Chu Dịch bước lên thang cuốn. Cậu chỉ xem qua nguyên tác, nguyên chủ là một tên pháo hôi, vợ sắp cưới của Thẩm Nghênh Phong là một nhân vật phản diện còn trùm phản diện lại chính là mẹ của Thẩm Nghênh Phong. Ngoài đẹp trai, nhà giàu ra thì Thẩm Nghênh Phong thật sự không có ưu điểm gì, nếu ai có quan hệ với hắn đều sẽ gặp rắc rối.
Phương Tuyết Nghiên cũng là người một rắc rối, hai người bọn họ đúng là trời sinh một đôi, đừng thả ra ngoài làm hại người khác.
Ánh mắt Phương Giám nặng nề, anh ra khỏi trung tâm thương mại và bắt một chiếc taxi về nhà.
Chu Dịch bận vắt óc suy nghĩ xem phải giải thích như thế nào, nên cậu không nói gì. Còn Phương Giám thì bị chọc tức cũng im lặng. Cậu thích em gái anh thì nói thích em gái anh, tại sao phải nói dối thích anh, làm cho anh trông giống như một thằng ngu?
Về đến nhà, Phương Giám cầm liềm đi vào lều cắt cỏ. Còn Chu Dịch vừa suy nghĩ vừa phân loại đồ chuyển phát nhanh, cậu mang những chiếc chai nhỏ vào phòng ngủ, giặt tay quần lót rồi phơi trên sân thượng. Cậu đi tắm và tìm một chiếc áo của Phương Giám để mặc, chiếc áo này vừa vặn với anh nhưng rộng và to đối với cậu.
Đi dép lê xuống lầu, gió bên ngoài thổi rất mạnh, làm quần áo của cậu dính chặt vào người. Chu Dịch chợt nảy ra ý định, giả vờ khoanh tay, khom vai đi đến cửa lều: “Anh Giám, muộn thế rồi, lên lầu ngủ đi.” Người đang tức giận mà cũng rất chịu khó a, đã cắt được một đống cỏ dại.
Biết cậu giả vờ đáng thương, Phương Giám vẫn cảm thấy đau lòng: “Em ngủ đi, mặc kệ anh.”
"Vậy anh không muốn nghe em giải thích hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giải thích cái gì? Anh không ngốc. Nếu thật sự có hiểu lầm thì vừa rồi cậu đã lên tiếng rồi.
"Anh Giám, người em thích là anh, em chỉ đang cố thu hút sự chú ý của anh bằng cách quan tâm đến em gái anh thôi."
Phương Giám: "?"
“Anh thử nghĩ đi, anh có nhớ lúc nhỏ em chỉ thích chơi với anh mà không để ý đến em gái anh không?” Cảm ơn nguyên chủ lúc nhỏ không có khái niệm yêu đương. Nguyên chủ không thích cô bé hay khóc cảm thấy rất phiền phức nên chỉ thích chơi với những cậu bé lớn tuổi hơn mình.
Phương Giám: "Hình như là vậy?"
“Lúc đó em thích anh, không chịu được cô ấy bám lấy em.” Chu Dịch không giỏi nói dối, hai tai đỏ bừng vì lo lắng: "Anh học cấp ba, em thi vào chung trường với anh, anh học đại học, em học đại học cùng thành phố với anh, anh về quê em cũng theo anh về quê, anh còn muốn em làm gì nữa?" Cảm ơn vì sự trùng hợp này.
"Tại sao vừa rồi em không giải thích chuyện đó ở trung tâm thương mại?"
Chẳng phải đây chỉ là một cái cớ sao? Lúc nãy cậu còn chưa kịp suy nghĩ: “Em không muốn mất mặt. Họ Thẩm chắc chắn sẽ cười nhạo em. Và em thấy rất có lỗi với Tuyết Nghiên."
Nếu tiểu Dịch nói thật thì hành động này quả thực có chút ngu xuẩn. Nếu Tuyết Nghiên chấp nhận cậu thì chuyện này sẽ không có cách nào kết thúc được.
"Anh Giám, xin hãy tha thứ cho em. Em biết em sai rồi. Đáng lẽ em không nên dùng Phương Tuyết Nghiên để tiếp cận anh. Dù sao anh cũng là anh trai cô ấy." Chu Dịch đi tới ôm anh.
Phương Giám không giấu giếm: “Cha mẹ anh là người quản lý Tuyết Nghiên chứ không phải anh và anh chưa bao giờ thân thiết với em ấy cả.”
"Đừng nhắc đến cô ấy nữa, anh có tha thứ cho em không?"
Phương Giám tin lời này 80%, thái độ cũng dịu đi. Anh cảm thấy mình có hơi lạnh vì gió, bèn kéo cậu vào lòng: “Nào, chúng ta vào phòng ngủ từ từ nó chuyện.”
Chu Dịch: "...tay anh dính bùn" nên thay quần áo sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro