Chương 18
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
Chu Dịch lôi kéo người đàn ông nhìn xung quanh, đã lâu không thấy nhiều người như vậy, cảm giác khá mới mẻ.
Trên đường có vài thanh niên đẹp trai mặc Hán phục. Phương Giám nhìn đi nhìn lại. Trước kia anh không có hứng thú với loại quần áo "phiền phức" này, nhưng bây giờ... Tiểu Dịch trong bộ quần áo này trông sẽ rất đẹp: "Tiểu Dịch, em có thích Hán phục không?"
"Em không thích," mặc vào rất nóng và cồng kềnh.
"Tại sao?"
"Khó giặt."
Phương Giám nói một cách nghiêm túc: "Anh sẽ giặt, chúng ta mua vài bộ để mặc ở nhà."
Là để mặc trên giường thì có, Chu Dịch không muốn: "Đừng mua". Cậu nói không mua là không mua, thẻ còn đang nằm trên tay cậu đây, haha.
Phương Giám thất vọng.
Chu Dịch không đành lòng, vì vậy cậu đành xuống nước: "Nếu thấy bộ nào phù hợp thì mua."
Phương Giám cười đến mức lộ cả hàm răng, nhưng anh không biết là Hán phục ít người mặc, trong thành phố không có cửa hàng bán Hán phục nào cả.
Trong trung tâm thương mại ít người hơn trên đường, hai người họ trước tiên đi thang máy lên tầng cao nhất ăn sườn heo nướng rồi mua hai chén sữa chua để uống, sau đó đi dạo từng tầng một.
Chu Dịch nhìn thấy một cửa hàng bán đồ vest, kéo Phương Giám vào. Đàn ông mặc vest đi giày da chắc chắn rất đẹp trai. Cậu và anh hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, chỉ còn thiếu bước cuối cùng. Anh ăn mặc đẹp trai một chút cậu sẽ rất hãnh diện.
Người bán hàng chào hỏi cậu nồng nhiệt: "Xin chào quý khách, anh cần gì?."
“Lấy bộ đồ nào để anh ấy mặc thử đi.” Chu Dịch chỉ vào Phương Giám.
Nụ cười của người bán hàng đông cứng lại: "Xin lỗi, những bộ vest trong cửa hàng quá nhỏ, quý ông này có thể mặc không vừa." Cánh tay thô như vậy, đến thử đồ vest, muốn phá đám phải không?
"Có thể đặt may không?" Chu Dịch không bỏ cuộc, trên TV những người đàn ông mạnh mẽ mặc vest đẹp trai đến mức nào.
"Xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi chỉ bán đồ may sẵn," nhìn ra được bọn họ muốn mua chứ không phải muốn phá. Nhân viên bán hàng chỉ xuống lầu: "Có một cửa hàng quần áo ở tầng năm, có thể đặt may, nhưng giá hơi đắt."
"Không sao, tiền không thành vấn đề, cảm ơn."
Cửa hàng ở tầng dưới trang hoàng tinh tế hơn nên giá cả cũng cao hơn. Quần áo trong cửa hàng phía trên giá chỉ có ba bốn chữ số nhưng cửa hàng phía dưới giá lên đến bốn năm chữ số.
Phương Giám không nỡ tốn nhiều tiền như vậy trên người mình: "Tiểu Dịch, em thích mặc thì mua vài bộ đi, anh không thích cái này."
Chu Dịch không lên tiếng, lấy ra vài tấm ảnh có hai người đang ôm nhau trong bộ đồ vest.
Tiểu Dịch muốn chơi tình thú? Phương Giám không có ý kiến, mua đi.
Khi họ đang lấy số đo, Phương Tuyết Nghiên và Thẩm Nghênh Phong tay trong tay bước vào. Bốn mắt nhìn nhau, Phương Tuyết Nghiên sững sờ, Chu Dịch thì ngây người. Trong nguyên tác, Phương Tuyết Nghiên là một cô gái ngốc bạch ngọt, không có ý đồ xấu, mà chỉ đơn giản là tùy hứng. Mà mỗi lần cô tùy hứng làm gì đó thì những người xung quanh đều không may mắn, hoặc mất tiền hoặc gặp tai nạn.
"Anh, anh tiểu Dịch, sao các anh lại ở đây?"
Chu Dịch: "..." Có gì lạ khi một người đàn ông trong cửa hàng quần áo nam. Còn Phương Tuyết Nghiên, một cô gái đang làm gì trong cửa hàng quần áo nam. Cậu liếc mắt nhìn Thẩm Nghênh Phong đang nhìn mình bằng ánh mắt dữ tợn, cậu cảm thấy khó thở.
"Đến mua quần áo," Phương Giám đáp, nhìn em gái với chút đau đầu. Anh không quan tâm lắm việc gia đình nghĩ gì về mình, dù sao họ cũng luôn coi thường anh. Anh chỉ sợ mẹ sẽ làm phiền Tiểu Dịch, nói vài lời khó nghe, khiến Tiểu Dịch khóc, anh đau lòng.
"Đến mua quần áo", Phương Giám đụng phải em gái, có chút đau đầu. Anh không quan tâm lắm việc gia đình nghĩ gì về mình, dù sao họ vẫn luôn coi thường anh. Anh chỉ sợ mẹ sẽ làm phiền Tiểu Dịch, nói vài lời khó nghe, khiến Tiểu Dịch khóc, anh sẽ đau lòng.
"Anh ơi, anh mua quần áo để về thành phố tìm việc làm hả?" Trước mặt bạn trai, Phương Tuyết Nghiên không thể nói chuyện với người theo đuổi mình, thật ra cô muốn hỏi Chu Dịch tại sao đột nhiên biến mất.
"Không phải."
"Vậy tại sao lại mua đồ vest? Cửa hàng này không rẻ," cô nói, nghĩ đến việc nhờ mẹ ứng trước tiền tiêu vặt mấy tháng mới dám mang Thẩm Nghênh Phong đến trung tâm thương mại. Cô mới xác định quan hệ với Thẩm Nghênh Phong, không thể keo kiệt khi tặng quà sinh nhật.
"Anh chưa từng mặc thử, nên muốn mua một bộ về mặc thử."
"Mặc thử? Anh giàu có như vậy sao? Cho em một ít tiền tiêu vặt."
Phương Giám ôm eo Chu Dịch: "Tiền là do anh dâu em giữ, muốn tiền tiêu vặt thì đừng nói nhảm trước mặt mẹ."
Lời vừa dứt, căn phòng lặng ngắt. Đôi mắt Phương Tuyết Nghiên mở to, Chu Dịch vẫn đang theo đuổi cô cách đây không lâu. Cô không thích mẫu người như Chu Dịch, không đồng ý nhưng cũng tự hào khi có anh chàng đẹp trai theo đuổi. Bây giờ, người theo đuổi lại trở thành anh dâu, cô đang bị điên hay ảo giác?
Thẩm Nghênh Phong càng kinh ngạc hơn, hắn tưởng rằng Chu Dịch biến mất vì sợ hắn. Nhưng không ngờ cậu ta lại đợi ở đây, không thể làm bạn trai của Tuyết Nghiên nên muốn làm anh dâu, gần quan được ban lộc sao? Không có chuyện tốt như vậy: "Anh rể, anh bị lừa, Chu Dịch hoàn toàn không phải gay, cậu ấy thích Tuyết Nghiên."
Chú thích: Gần quan được ban lộc là gần gũi người có thế lực nên được lợi trước.
"Cậu đừng nói nhảm," Tiểu Dịch chạy về quê vì anh.
"Đúng vậy, anh đừng nói nhảm," Chu Dịch sợ Thẩm Nghênh Phong một lời không vừa ý lại muốn giết người, nên cậu ôm chặt Phương Giám: "Em chỉ có tình bạn thuần khiết với Tuyết Nghiên."
"Ôi bạn mà cậu lại mua hoa hồng tặng Tuyết Nghiên." Sói đuôi to đang giả vờ là cừu nhỏ, tâm cơ sâu xa, cậu ta đã làm gì khiến cho anh vợ choáng váng. Mấy ngày không gặp, cậu ta trông trắng trẻo mịn màng, vành mắt đỏ có chút đáng yêu. Chết tiệt, hắn đang nghĩ gì vậy, thằng nhóc xinh đẹp này thật ghê tởm, nếu là đàn ông thì đừng làm chuyện lén lút sau lưng hắn.
Chu Dịch không biết nên giải thích thế nào, nguyên chủ liên tục gửi hoa và quà nhỏ cho Phương Tuyết Nghiên một thời gian dài. Tất cả hàng xóm bao gồm cha mẹ Phương Tuyết Nghiên đều biết điều đó.
"Anh tiểu Dịch, anh đang trả thù em sao? Vì em không chấp nhận sự theo đuổi của anh nên muốn nhà họ Phương đoạn tử tuyệt tôn sao?" Phương Tuyết Nghiên khóc, anh trai cô vừa xấu xí vừa ngu ngốc, vì cô mà bị lừa gạt tình cảm.
"Tuyết Nghiên, em đừng khóc, anh sẽ không để cậu ta thành công," Thẩm Nghênh Phong hoảng sợ khi thấy Phương Tuyết Nghiên khóc: "Họ Chu, nếu cậu còn có chút lương tâm thì hãy nói thật với anh Phương."
"Anh không hiểu tiếng người à? Tôi nói tôi chỉ muốn làm bạn với Tuyết Nghiên," nguyên chủ có ý đồ với Phương Tuyết Nghiên chứ không phải cậu: "Tôi và anh Giám quen nhau vì chúng tôi thích nhau, không liên quan gì đến Tuyết Nghiên."
"Anh Tiểu Dịch, em xin anh, hãy tha cho anh trai em đi. Anh trai em ngốc nghếch, đừng lừa dối anh ấy."
Chu Dịch: "..." CMN, sao họ lại biến cậu thành vai ác?
Bàn tay Phương Giám buông lỏng, lời nói của em gái anh không giống như đang nói dối. Chu Dịch trừng mắt nhìn anh, đã chiếm tiện nghi của cậu bây giờ hối hận đã muộn: "Anh Giám, em thừa nhận em có tặng quà cho Tuyết Nghiên, nhưng em có lý do."
"Lý do gì, cậu nói xem," Thẩm Nghênh Phong muốn xem hôm nay cậu ta có thể bày ra trò gì.
"Không liên quan đến anh." Chu Dịch nghiến răng.
Chu Dịch lôi kéo người đàn ông nhìn xung quanh, đã lâu không thấy nhiều người như vậy, cảm giác khá mới mẻ.
Trên đường có vài thanh niên đẹp trai mặc Hán phục. Phương Giám nhìn đi nhìn lại. Trước kia anh không có hứng thú với loại quần áo "phiền phức" này, nhưng bây giờ... Tiểu Dịch trong bộ quần áo này trông sẽ rất đẹp: "Tiểu Dịch, em có thích Hán phục không?"
"Em không thích," mặc vào rất nóng và cồng kềnh.
"Tại sao?"
"Khó giặt."
Phương Giám nói một cách nghiêm túc: "Anh sẽ giặt, chúng ta mua vài bộ để mặc ở nhà."
Là để mặc trên giường thì có, Chu Dịch không muốn: "Đừng mua". Cậu nói không mua là không mua, thẻ còn đang nằm trên tay cậu đây, haha.
Phương Giám thất vọng.
Chu Dịch không đành lòng, vì vậy cậu đành xuống nước: "Nếu thấy bộ nào phù hợp thì mua."
Phương Giám cười đến mức lộ cả hàm răng, nhưng anh không biết là Hán phục ít người mặc, trong thành phố không có cửa hàng bán Hán phục nào cả.
Trong trung tâm thương mại ít người hơn trên đường, hai người họ trước tiên đi thang máy lên tầng cao nhất ăn sườn heo nướng rồi mua hai chén sữa chua để uống, sau đó đi dạo từng tầng một.
Chu Dịch nhìn thấy một cửa hàng bán đồ vest, kéo Phương Giám vào. Đàn ông mặc vest đi giày da chắc chắn rất đẹp trai. Cậu và anh hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, chỉ còn thiếu bước cuối cùng. Anh ăn mặc đẹp trai một chút cậu sẽ rất hãnh diện.
Người bán hàng chào hỏi cậu nồng nhiệt: "Xin chào quý khách, anh cần gì?."
“Lấy bộ đồ nào để anh ấy mặc thử đi.” Chu Dịch chỉ vào Phương Giám.
Nụ cười của người bán hàng đông cứng lại: "Xin lỗi, những bộ vest trong cửa hàng quá nhỏ, quý ông này có thể mặc không vừa." Cánh tay thô như vậy, đến thử đồ vest, muốn phá đám phải không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có thể đặt may không?" Chu Dịch không bỏ cuộc, trên TV những người đàn ông mạnh mẽ mặc vest đẹp trai đến mức nào.
"Xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi chỉ bán đồ may sẵn," nhìn ra được bọn họ muốn mua chứ không phải muốn phá. Nhân viên bán hàng chỉ xuống lầu: "Có một cửa hàng quần áo ở tầng năm, có thể đặt may, nhưng giá hơi đắt."
"Không sao, tiền không thành vấn đề, cảm ơn."
Cửa hàng ở tầng dưới trang hoàng tinh tế hơn nên giá cả cũng cao hơn. Quần áo trong cửa hàng phía trên giá chỉ có ba bốn chữ số nhưng cửa hàng phía dưới giá lên đến bốn năm chữ số.
Phương Giám không nỡ tốn nhiều tiền như vậy trên người mình: "Tiểu Dịch, em thích mặc thì mua vài bộ đi, anh không thích cái này."
Chu Dịch không lên tiếng, lấy ra vài tấm ảnh có hai người đang ôm nhau trong bộ đồ vest.
Tiểu Dịch muốn chơi tình thú? Phương Giám không có ý kiến, mua đi.
Khi họ đang lấy số đo, Phương Tuyết Nghiên và Thẩm Nghênh Phong tay trong tay bước vào. Bốn mắt nhìn nhau, Phương Tuyết Nghiên sững sờ, Chu Dịch thì ngây người. Trong nguyên tác, Phương Tuyết Nghiên là một cô gái ngốc bạch ngọt, không có ý đồ xấu, mà chỉ đơn giản là tùy hứng. Mà mỗi lần cô tùy hứng làm gì đó thì những người xung quanh đều không may mắn, hoặc mất tiền hoặc gặp tai nạn.
"Anh, anh tiểu Dịch, sao các anh lại ở đây?"
Chu Dịch: "..." Có gì lạ khi một người đàn ông trong cửa hàng quần áo nam. Còn Phương Tuyết Nghiên, một cô gái đang làm gì trong cửa hàng quần áo nam. Cậu liếc mắt nhìn Thẩm Nghênh Phong đang nhìn mình bằng ánh mắt dữ tợn, cậu cảm thấy khó thở.
"Đến mua quần áo," Phương Giám đáp, nhìn em gái với chút đau đầu. Anh không quan tâm lắm việc gia đình nghĩ gì về mình, dù sao họ cũng luôn coi thường anh. Anh chỉ sợ mẹ sẽ làm phiền Tiểu Dịch, nói vài lời khó nghe, khiến Tiểu Dịch khóc, anh đau lòng.
"Đến mua quần áo", Phương Giám đụng phải em gái, có chút đau đầu. Anh không quan tâm lắm việc gia đình nghĩ gì về mình, dù sao họ vẫn luôn coi thường anh. Anh chỉ sợ mẹ sẽ làm phiền Tiểu Dịch, nói vài lời khó nghe, khiến Tiểu Dịch khóc, anh sẽ đau lòng.
"Anh ơi, anh mua quần áo để về thành phố tìm việc làm hả?" Trước mặt bạn trai, Phương Tuyết Nghiên không thể nói chuyện với người theo đuổi mình, thật ra cô muốn hỏi Chu Dịch tại sao đột nhiên biến mất.
"Không phải."
"Vậy tại sao lại mua đồ vest? Cửa hàng này không rẻ," cô nói, nghĩ đến việc nhờ mẹ ứng trước tiền tiêu vặt mấy tháng mới dám mang Thẩm Nghênh Phong đến trung tâm thương mại. Cô mới xác định quan hệ với Thẩm Nghênh Phong, không thể keo kiệt khi tặng quà sinh nhật.
"Anh chưa từng mặc thử, nên muốn mua một bộ về mặc thử."
"Mặc thử? Anh giàu có như vậy sao? Cho em một ít tiền tiêu vặt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Giám ôm eo Chu Dịch: "Tiền là do anh dâu em giữ, muốn tiền tiêu vặt thì đừng nói nhảm trước mặt mẹ."
Lời vừa dứt, căn phòng lặng ngắt. Đôi mắt Phương Tuyết Nghiên mở to, Chu Dịch vẫn đang theo đuổi cô cách đây không lâu. Cô không thích mẫu người như Chu Dịch, không đồng ý nhưng cũng tự hào khi có anh chàng đẹp trai theo đuổi. Bây giờ, người theo đuổi lại trở thành anh dâu, cô đang bị điên hay ảo giác?
Thẩm Nghênh Phong càng kinh ngạc hơn, hắn tưởng rằng Chu Dịch biến mất vì sợ hắn. Nhưng không ngờ cậu ta lại đợi ở đây, không thể làm bạn trai của Tuyết Nghiên nên muốn làm anh dâu, gần quan được ban lộc sao? Không có chuyện tốt như vậy: "Anh rể, anh bị lừa, Chu Dịch hoàn toàn không phải gay, cậu ấy thích Tuyết Nghiên."
Chú thích: Gần quan được ban lộc là gần gũi người có thế lực nên được lợi trước.
"Cậu đừng nói nhảm," Tiểu Dịch chạy về quê vì anh.
"Đúng vậy, anh đừng nói nhảm," Chu Dịch sợ Thẩm Nghênh Phong một lời không vừa ý lại muốn giết người, nên cậu ôm chặt Phương Giám: "Em chỉ có tình bạn thuần khiết với Tuyết Nghiên."
"Ôi bạn mà cậu lại mua hoa hồng tặng Tuyết Nghiên." Sói đuôi to đang giả vờ là cừu nhỏ, tâm cơ sâu xa, cậu ta đã làm gì khiến cho anh vợ choáng váng. Mấy ngày không gặp, cậu ta trông trắng trẻo mịn màng, vành mắt đỏ có chút đáng yêu. Chết tiệt, hắn đang nghĩ gì vậy, thằng nhóc xinh đẹp này thật ghê tởm, nếu là đàn ông thì đừng làm chuyện lén lút sau lưng hắn.
Chu Dịch không biết nên giải thích thế nào, nguyên chủ liên tục gửi hoa và quà nhỏ cho Phương Tuyết Nghiên một thời gian dài. Tất cả hàng xóm bao gồm cha mẹ Phương Tuyết Nghiên đều biết điều đó.
"Anh tiểu Dịch, anh đang trả thù em sao? Vì em không chấp nhận sự theo đuổi của anh nên muốn nhà họ Phương đoạn tử tuyệt tôn sao?" Phương Tuyết Nghiên khóc, anh trai cô vừa xấu xí vừa ngu ngốc, vì cô mà bị lừa gạt tình cảm.
"Tuyết Nghiên, em đừng khóc, anh sẽ không để cậu ta thành công," Thẩm Nghênh Phong hoảng sợ khi thấy Phương Tuyết Nghiên khóc: "Họ Chu, nếu cậu còn có chút lương tâm thì hãy nói thật với anh Phương."
"Anh không hiểu tiếng người à? Tôi nói tôi chỉ muốn làm bạn với Tuyết Nghiên," nguyên chủ có ý đồ với Phương Tuyết Nghiên chứ không phải cậu: "Tôi và anh Giám quen nhau vì chúng tôi thích nhau, không liên quan gì đến Tuyết Nghiên."
"Anh Tiểu Dịch, em xin anh, hãy tha cho anh trai em đi. Anh trai em ngốc nghếch, đừng lừa dối anh ấy."
Chu Dịch: "..." CMN, sao họ lại biến cậu thành vai ác?
Bàn tay Phương Giám buông lỏng, lời nói của em gái anh không giống như đang nói dối. Chu Dịch trừng mắt nhìn anh, đã chiếm tiện nghi của cậu bây giờ hối hận đã muộn: "Anh Giám, em thừa nhận em có tặng quà cho Tuyết Nghiên, nhưng em có lý do."
"Lý do gì, cậu nói xem," Thẩm Nghênh Phong muốn xem hôm nay cậu ta có thể bày ra trò gì.
"Không liên quan đến anh." Chu Dịch nghiến răng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro