Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Hiểu Lầm

2024-11-20 19:22:59

Editor: Trang Thảo.

Nghe thấy tiếng sột soạt dưới lầu, Chu Dịch đứng dậy mặc quần áo. Nhìn vào gương, cậu thấy hai đầu ti đứng thẳng đầy kiêu hãnh như hai cây xương rồng khổng lồ trên sa mạc Sahara! Trên cổ cậu còn có dấu hôn. Hôm nay làm sao cậu đi ra ngoài gặp người đây?

Hình như trên Taobao có bán miếng dán ngực dành cho nam, nhưng giờ đặt mua thì đã muộn rồi. Chu Dịch nổi giận đùng đùng xuống lầu tìm người đàn ông tính sổ. Khi đến phòng khách, cậu thấy Phương Giám đang mở gói hàng chuyển phát nhanh.

Phương Giám lôi ra một mảnh vải đỏ không lớn bằng lòng bàn tay, mặc sau được kết nối bằng những sợi dây: Đây là quần lót, mặc như thế nào đây? Anh ướm thử lên người, hiểu rồi, hắc hắc.

Khí thế của Chu Dịch trong nháy mắt giảm đi phân nửa. Người đàn ông dậy sớm hơn cậu chỉ một chút mà hành động lại nhanh như vậy, hàng chuyển phát nhanh cũng đã lấy về. Nghĩ đến thứ cậu thấy tối qua, cậu sẽ chết: "Đừng tháo nữa, em đói, anh đi nấu cơm đi." Hôm nay cậu muốn đình công.

"Anh mua đồ ăn về rồi, vẫn còn nóng," Phương Giám để hàng chuyển phát nhanh sang một bên, đem hộp cơm dùng một lần đặt lên bàn. Anh đi sớm, trước giờ cơm trưa, nhà hàng vẫn chưa mở cửa, vì vậy anh bỏ thêm năm mươi tệ để ông chủ làm đồ ăn cho anh: "Tất cả đều là món em thích."

“Em thích ăn gì?” Cậu chưa bao giờ nói với người đàn ông về sở thích của mình.

"Ngọt, cay."

Chu Dịch: "Đoán đúng.”

"Không phải đoán, anh đã quan sát em." Phương Giám vốn có khả năng quan sát tốt. Ngực của Tiểu Dịch anh cũng nhìn thấy, đó là do anh gây ra. Hồi tưởng lại quá trình kia, nhịn không được lỗ tai đỏ lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đừng tưởng rằng vì vậy mà em sẽ tha thứ cho anh," Chu Dịch bĩu môi đến mức có thể treo nồi dầu lên. Hôm nay cậu muốn đi lên thị trấn mua sắm, nhưng tình trạng của cậu bây giờ thì làm sao đi được?

"Sao vậy?" Anh không nên náo loạn với Tiểu Dịch, ừm, tối hôm qua có một chút quá đáng.

Chu Dịch không muốn nói. Cậu là đàn ông, trên người đầy dấu hôn, hai đầu vú cũng sưng lên, giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt: "Còn hỏi sao vậy, anh không thấy hả?"

Phương Giám: "Ở nhà có băng cá nhân, dán vào sẽ không thấy nữa."

Chu Dịch: "..."

"Anh đi lấy băng cá nhân, em ăn trước đi."

Chu Dịch hừ một tiếng, không khách sáo động đũa trước. Cả bàn đồ ăn, không phải mặn thì chính là nhạt, tay nghề của chủ quán thật là chẳng ra làm sao. Đồ ngốc, mua nhiều như vậy, muốn ăn tới khi nào? Lãng phí tiền.

Sau khi ăn xong, cơn giận của Chu Dịch đã biến mất, ý tưởng đình công cũng bị lãng quên. Bệnh nghề nghiệp lại tái phát, nguyên liệu nấu ăn tốt lại biến thành như vậy, lãng phí thức ăn. Một con lợn muốn ăn mấy trăm cân cám mới được bán ra mà thịt kho tàu lại nấu như thế này, không phải làm cho lợn thất vọng sao?

Phương Giám cầm băng cá nhân xuống lầu, lại bị mắng. Anh mỉm cười lắng nghe, ôm người đặt ngồi lên đầu gối: "Để anh dán giúp em."

Chu Dịch cắn quần áo, không nói nên lời. Muốn dán chặt thì phải ấn xuống, nếu không nó vẫn sẽ đứng lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói chung, sau khi dán xong, Chu Dịch lại rơi thêm hai giọt nước mắt.

Phương Giám vòng tay ôm lấy cậu, ăn một nửa thức ăn trên bàn, thức ăn thừa còn lại đổ vào chậu để cho gà ăn.

Phương Giám vòng tay ôm lấy cậu, ăn một nửa thức ăn trên bàn, thức ăn thừa còn lại đổ vào chậu để cho gà ăn.

"Khi nào đi vào thành phố?" Chu Dịch hỏi.

"Chút nữa, đợi anh cho ngỗng ăn xong đã." Sẽ mất hai ba tiếng đi xe để đến thành phố, đi đi về về cũng mất năm sáu tiếng. Bây giờ cũng đã gần trưa rồi, chắc chắn hôm nay sẽ không về nhà.

"Ồ," Chu Dịch đứng lên lấy một bát nước sơn trà, ngồi trong sân từ từ uống. Cậu sẽ không mang theo bất cứ thứ gì, đại gia chỉ cần mang theo thẻ, thiếu cái gì thì mua cái đó.

Phương Giám nghe lời cậu, sau khi cho ngỗng ăn, thay một bộ quần áo chỉnh tề, khóa kỹ cửa, tay không đưa vợ vào thành phố.

Hai người họ không đi xe buýt, họ hào phóng đón một chiếc xe minibus với giá ba trăm tệ. Chu Dịch rất đau lòng, ngày đến trong làng hôm đó cậu chỉ tốn hai trăm lẻ năm để đi taxi.

Trên đường có một chút kẹt xe, đến thành phố thì trời đã tối. Tài xế cho hai người họ xuống bên cạnh bến xe và chạy ra ngã tư để đón khách.

Bên cạnh bến xe là trung tâm thương mại, xe cộ đông đúc, người qua kẻ lại rất náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Số ký tự: 0