Chương 16
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
Một bàn tay to lớn đưa ra phía sau giữ chặt đầu cậu, không cho cậu rút lui.
Chu Dịch thở hổn hển, ánh mắt mông lung, cậu kéo bàn tay của Phương Giám ra, nhưng chưa kéo được lại bị anh nắm lấy: "Buông em ra."
Phương Giám ngoan ngoãn buông tay, ôm Chu Dịch tiếp tục hôn.
Chu Dịch muốn mở miệng phản kháng, nhưng vừa mở miệng lưỡi lại bị mút mạnh.
Có một hương thơm ngọt ngào phản phất trong mũi anh, chiếc lưỡi nhỏ nhắn mặc anh mút mát. Phương Giám thích đến nổi không phân biệt được phương hướng.
Chu Dịch không thể vùng vẫy hay trốn thoát, động tác của người đàn ông mạnh mẽ như đang ăn thịt cậu, cậu sợ hãi nên ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, đưa môi và lưỡi để người đàn ông hôn.
Càng hôn cậu càng ngoan ngoãn, Phương Cẩn cảm thấy buồn cười, đành hôn nhẹ lên cái má đỏ bừng của cậu an ủi: "Em cảm thấy thế nào?"
Gốc lưỡi của Chu Dịch bị mút tới đau đớn, cậu lắp bắp: "Không... không tệ," cuối cùng cũng kết thúc.
"Vậy thì hôn tiếp," Phương Giám nói thêm.
Chu Dịch: "..."
Nụ hôn kéo dài đến mười hai giờ, khiến môi Chu Dịch sưng lên, eo mềm nhũn, ánh mắt đờ đẫn. Cả hai đều có chút hưng phấn. Phương Giám rót một ly nước cho cậu uống, nhưng Chu Dịch chỉ uống một ngụm, rồi ôm gối, quay mặt vào tường giả chết. Phương Giám nhìn chằm chằm vào mông Chu Dịch, kiềm chế dục vọng muốn xoa hai cái. Anh lấy một bộ đồ ngủ mới, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chưa đầy năm phút, người đàn ông đã quay lại. Chu Dịch nhắm mắt giả vờ ngủ, nghĩ rằng: hình như cũng không đáng sợ lắm.
Phương Giám nghiêng người ôm lấy cậu: "Tiểu Dịch, em ngủ chưa?"
"Đang ngủ."
“Sao em vẫn nói chuyện khi đang ngủ?"
Chu Dịch: "..." ngu ngốc.
Một tấm thẻ lạnh được nhét vào tay, Chu Dịch thắc mắc đó là cái gì thì cảm thấy dái tai của mình bị hôn vài cái.
"Sính lễ, mật khẩu là sáu số cuối điện thoại di động của anh."
Nhắc tới tiền Chu Dịch còn không buồn ngủ nữa. Cậu mở mắt: “Nói thật, anh có bao nhiêu tiền?”
"Ba trăm năm mươi vạn, tài sản của anh đều ở đây, em có thể tùy ý tiêu xài."
“Chính anh tự mình nói, ngày mai chúng ta đi vào thành phố mua sắm đi.” Tranh thủ giá thực phẩm chưa tăng quá nhiều, chúng ta có thể tích trữ nhiều hàng hóa hơn.
"Được," tiền tiêu hết cũng không sao, khi hết tiền thì có thể kiếm lại được, vấn đề quan trọng bây giờ là giữ vợ.
Trở thành đại gia chỉ trong vài giây, Chu Dịch hưng phấn đến mức muốn xuống lầu chạy vài vòng.
Nằm trong lòng người đàn ông, nhìn thẻ ngân hàng ở trên đèn ngủ đầu giường, cậu càng nhìn càng hạnh phúc, cảm giác giống như trúng số. Không, không giống trúng số, trúng số chỉ được một lần mà Phương Giám còn trẻ, sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Người mình thích chủ động nằm trong vòng tay anh, ngọn lửa vừa được dập tắt lại bùng lên. Phương Giám ké chăn phủ lên hai người.
Chu Dịch còn nhìn tấm thẻ chưa đủ: "Anh đang làm gì vậy?"
"Được rồi, ngủ đi, ngày mai lại nhìn," vừa nói Phương Giám vừa cởi áo ra.
Người đàn ông động tác rất nhanh, trước khi Chu Dịch kịp phản ứng thì đã bị ôm chặt, cậu quay đầu tránh: "Hừm, anh hứa sẽ từ từ mà."
"Chỉ sờ một chút."
Làn da dưới bàn tay mỏng manh và mịn màng, Phương Giám sợ mình dùng lực sẽ làm bị thương Chu Dịch, cho nên dừng tay rồi đặt môi lên hôn.
Ngày hôm sau, cả hai ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy.
Phương Giám dậy sớm hơn một chút, chạy bộ đến thị trấn lấy hàng chuyển phát nhanh, vui vẻ đến nhà hàng mua cả chục món ăn, gọi một chiếc xe ôm chở anh về nhà.
Không có taxi trong thị trấn, chỉ có xe máy và xe ô tô màu đen, mỗi ngày dừng bên ngoài quầy vé xe để cạnh tranh với xe buýt.
Đúng vậy, đó chỉ là một phòng bán vé chứ không có bến xe buýt. Xe buýt rời bến ở thị trấn bên cạnh. Khi đi qua thị trấn của họ, xe sẽ dừng lại khoảng mười phút để chờ khách lên xuống xe.
Tài xế xe ô tô muốn đi trên đường phải có bằng lái xe. Chỉ có một số ít người lái xe máy có bằng lái.
Người chở Phương Giám khoảng bốn mươi mấy năm mươi tuổi nói rất nhiều. Ông là một trong số ít những người lái xe máy trong thị trấn có giấy phép lái xe và ông học lái xe máy hoàn toàn vì con gái.
Cách đây không lâu, trên báo chí có đưa tin một số kẻ biến thái đã cải trang thành tài xế ô tô, cuối tuần đến cổng trường học giả vờ đón khách, chở nữ sinh đến những nơi vắng vẻ rồi cướp và hành hung họ. Vợ chồng ông rất sợ hãi. Sau khi bàn bạc, ông đã mua một chiếc xe máy nhỏ để đưa con gái đi học.
Con gái ông đang học cấp 3 ở thị trấn, sống trong kí túc xá trường học, mỗi tháng về nhà một lần. Chiếc xe máy thường được để ở nhà rất lãng phí, vì vậy khi rảnh rỗi ông sẽ ra ngoài đón khách để kiếm lại tiền mua xe càng sớm càng tốt. Tiệm tạp hóa cuối thị trấn là nhà của ông, nếu mua hơn 100 có thể miễn phí giao hàng.
Phương Giám nghĩ nghĩ rồi xin ông ta số điện thoại. Vào mùa hè nóng bức, Tiểu Dịch rất thích ăn kem, gọi người giao hàng sẽ thuận tiện hơn so với tự đến thị trấn mua.
Tài xế đọc một dãy số và nói: "Tôi có sử dụng Weibo, kết bạn với tôi đi. Tôi sẽ gửi danh sách hàng hóa cho cậu."
Phương Giám đồng ý, lấy ra năm tệ trả tiền xe.
Một bàn tay to lớn đưa ra phía sau giữ chặt đầu cậu, không cho cậu rút lui.
Chu Dịch thở hổn hển, ánh mắt mông lung, cậu kéo bàn tay của Phương Giám ra, nhưng chưa kéo được lại bị anh nắm lấy: "Buông em ra."
Phương Giám ngoan ngoãn buông tay, ôm Chu Dịch tiếp tục hôn.
Chu Dịch muốn mở miệng phản kháng, nhưng vừa mở miệng lưỡi lại bị mút mạnh.
Có một hương thơm ngọt ngào phản phất trong mũi anh, chiếc lưỡi nhỏ nhắn mặc anh mút mát. Phương Giám thích đến nổi không phân biệt được phương hướng.
Chu Dịch không thể vùng vẫy hay trốn thoát, động tác của người đàn ông mạnh mẽ như đang ăn thịt cậu, cậu sợ hãi nên ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, đưa môi và lưỡi để người đàn ông hôn.
Càng hôn cậu càng ngoan ngoãn, Phương Cẩn cảm thấy buồn cười, đành hôn nhẹ lên cái má đỏ bừng của cậu an ủi: "Em cảm thấy thế nào?"
Gốc lưỡi của Chu Dịch bị mút tới đau đớn, cậu lắp bắp: "Không... không tệ," cuối cùng cũng kết thúc.
"Vậy thì hôn tiếp," Phương Giám nói thêm.
Chu Dịch: "..."
Nụ hôn kéo dài đến mười hai giờ, khiến môi Chu Dịch sưng lên, eo mềm nhũn, ánh mắt đờ đẫn. Cả hai đều có chút hưng phấn. Phương Giám rót một ly nước cho cậu uống, nhưng Chu Dịch chỉ uống một ngụm, rồi ôm gối, quay mặt vào tường giả chết. Phương Giám nhìn chằm chằm vào mông Chu Dịch, kiềm chế dục vọng muốn xoa hai cái. Anh lấy một bộ đồ ngủ mới, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chưa đầy năm phút, người đàn ông đã quay lại. Chu Dịch nhắm mắt giả vờ ngủ, nghĩ rằng: hình như cũng không đáng sợ lắm.
Phương Giám nghiêng người ôm lấy cậu: "Tiểu Dịch, em ngủ chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đang ngủ."
“Sao em vẫn nói chuyện khi đang ngủ?"
Chu Dịch: "..." ngu ngốc.
Một tấm thẻ lạnh được nhét vào tay, Chu Dịch thắc mắc đó là cái gì thì cảm thấy dái tai của mình bị hôn vài cái.
"Sính lễ, mật khẩu là sáu số cuối điện thoại di động của anh."
Nhắc tới tiền Chu Dịch còn không buồn ngủ nữa. Cậu mở mắt: “Nói thật, anh có bao nhiêu tiền?”
"Ba trăm năm mươi vạn, tài sản của anh đều ở đây, em có thể tùy ý tiêu xài."
“Chính anh tự mình nói, ngày mai chúng ta đi vào thành phố mua sắm đi.” Tranh thủ giá thực phẩm chưa tăng quá nhiều, chúng ta có thể tích trữ nhiều hàng hóa hơn.
"Được," tiền tiêu hết cũng không sao, khi hết tiền thì có thể kiếm lại được, vấn đề quan trọng bây giờ là giữ vợ.
Trở thành đại gia chỉ trong vài giây, Chu Dịch hưng phấn đến mức muốn xuống lầu chạy vài vòng.
Nằm trong lòng người đàn ông, nhìn thẻ ngân hàng ở trên đèn ngủ đầu giường, cậu càng nhìn càng hạnh phúc, cảm giác giống như trúng số. Không, không giống trúng số, trúng số chỉ được một lần mà Phương Giám còn trẻ, sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Người mình thích chủ động nằm trong vòng tay anh, ngọn lửa vừa được dập tắt lại bùng lên. Phương Giám ké chăn phủ lên hai người.
Chu Dịch còn nhìn tấm thẻ chưa đủ: "Anh đang làm gì vậy?"
"Được rồi, ngủ đi, ngày mai lại nhìn," vừa nói Phương Giám vừa cởi áo ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông động tác rất nhanh, trước khi Chu Dịch kịp phản ứng thì đã bị ôm chặt, cậu quay đầu tránh: "Hừm, anh hứa sẽ từ từ mà."
"Chỉ sờ một chút."
Làn da dưới bàn tay mỏng manh và mịn màng, Phương Giám sợ mình dùng lực sẽ làm bị thương Chu Dịch, cho nên dừng tay rồi đặt môi lên hôn.
Ngày hôm sau, cả hai ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy.
Phương Giám dậy sớm hơn một chút, chạy bộ đến thị trấn lấy hàng chuyển phát nhanh, vui vẻ đến nhà hàng mua cả chục món ăn, gọi một chiếc xe ôm chở anh về nhà.
Không có taxi trong thị trấn, chỉ có xe máy và xe ô tô màu đen, mỗi ngày dừng bên ngoài quầy vé xe để cạnh tranh với xe buýt.
Đúng vậy, đó chỉ là một phòng bán vé chứ không có bến xe buýt. Xe buýt rời bến ở thị trấn bên cạnh. Khi đi qua thị trấn của họ, xe sẽ dừng lại khoảng mười phút để chờ khách lên xuống xe.
Tài xế xe ô tô muốn đi trên đường phải có bằng lái xe. Chỉ có một số ít người lái xe máy có bằng lái.
Người chở Phương Giám khoảng bốn mươi mấy năm mươi tuổi nói rất nhiều. Ông là một trong số ít những người lái xe máy trong thị trấn có giấy phép lái xe và ông học lái xe máy hoàn toàn vì con gái.
Cách đây không lâu, trên báo chí có đưa tin một số kẻ biến thái đã cải trang thành tài xế ô tô, cuối tuần đến cổng trường học giả vờ đón khách, chở nữ sinh đến những nơi vắng vẻ rồi cướp và hành hung họ. Vợ chồng ông rất sợ hãi. Sau khi bàn bạc, ông đã mua một chiếc xe máy nhỏ để đưa con gái đi học.
Con gái ông đang học cấp 3 ở thị trấn, sống trong kí túc xá trường học, mỗi tháng về nhà một lần. Chiếc xe máy thường được để ở nhà rất lãng phí, vì vậy khi rảnh rỗi ông sẽ ra ngoài đón khách để kiếm lại tiền mua xe càng sớm càng tốt. Tiệm tạp hóa cuối thị trấn là nhà của ông, nếu mua hơn 100 có thể miễn phí giao hàng.
Phương Giám nghĩ nghĩ rồi xin ông ta số điện thoại. Vào mùa hè nóng bức, Tiểu Dịch rất thích ăn kem, gọi người giao hàng sẽ thuận tiện hơn so với tự đến thị trấn mua.
Tài xế đọc một dãy số và nói: "Tôi có sử dụng Weibo, kết bạn với tôi đi. Tôi sẽ gửi danh sách hàng hóa cho cậu."
Phương Giám đồng ý, lấy ra năm tệ trả tiền xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro