Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Sính Lễ

2024-11-20 19:22:59

Editor: Trang Thảo.

Thôi Tứ cảm thấy hơi xấu hổ, đến mượn đồ của người khác mà lại đi tay không, thậm chí cũng không mua trái cây. Hắn ngồi trên băng ghế đá chân thành cảm ơn Phương Giám, sau đó mới tâm sự về chuyện trong nhà.

Vợ chồng Thôi Tứ đi làm thuê ở tỉnh D cách đây mấy năm, định mua nhà ở đó để định cư. Nhưng vì cha hắn bị bệnh nên đành từ bỏ. Năm ngoái, hai vợ chồng đã tiết kiệm được một số tiền để đặt cọc mua nhà. Nhưng hoạt động của công ty không tốt, vì vậy vợ hắn bị sa thải còn hắn thì bị cắt giảm lương. Chỉ dựa vào một mình hắn, tiền thuê nhà đã là một vấn đề, lấy tiền đâu để mua nhà.

Thôi Tứ định tìm một công việc mới vào đầu năm, nhưng chưa kịp tìm thì hắn đã bị công ty sa thải. Tệ nhất là, vì thời tiết bất thường nên giá lương thực ở tỉnh D cũng ngày một tăng. Khi giá lương thực tăng, các mặt hàng nhu yếu phẩm cũng tăng theo. Chi phí sinh hoạt cũng tăng lên chóng mặt, hai vợ chồng khó tìm được việc làm nên đành phải trở về quê.

Nói rồi, Thôi Tứ thở dài. Tỉnh D là một trong những tỉnh có sản lượng lương thực đứng đầu cả nước, nên giá lương thực thấp hơn nhiều so với các tỉnh, thành khác. Tỉnh D còn như vậy thì giá lương thực ở những địa phương khác còn tăng lên gấp nhiều lần.

Phương Giám phụ họa nói: "Giá lương thực trong trấn cũng tăng. Giá gạo và lúa mì tăng lên gấp đôi."

Trong hai năm vừa qua, khí hậu trên khắp cả nước rất bất thường. Lấy tỉnh D làm ví dụ, lượng mưa năm nay cũng tương tự như những năm trước, tuy nhiên lượng mưa phân bố không đồng đều. Hoặc không có một cơn mưa nào trong bốn, năm tháng liên tiếp; hoặc mưa to liên tục trong hai, ba tháng liền, lũ lụt và hạn hán lần lượt kéo đến, cây trồng sống sót được mới là kì tích.

Dựa vào nhập khẩu, giá lương thực năm ngoái vẫn ổn định. Thỉnh thoảng, vụ thu hoạch không được tốt người nông dân cũng không mấy bận tâm. Nhưng năm nay thời tiết lại không thuận lợi, người nông dân bắt đầu trở nên hoang mang. Thời tiết không thuận lợi, sự sinh trưởng của cây trồng bị ảnh hưởng, sản lượng giảm là điều đương nhiên. Người nông dân không dám bán gạo lưu trữ trong kho. Một nhóm nhỏ người dân trong thành phố cảm thấy lo lắng cũng đã đổ xô đi mua gạo tích trữ khiến cho giá gạo tăng đột biến.

Dù giá lương thực có tăng cao đến mấy cũng phải mua, vài năm nữa Thôi Tứ vẫn muốn mua nhà ở tỉnh D, hắn không muốn sống cả đời ở nông thôn. Hiện tại về quê sống một thời gian, làm ruộng tuy vất vả nhưng phí sinh hoạt lại thấp.

Chu Dịch bưng ra hai bát nước sơn trà, một bát cho Thôi Tứ, còn cậu và Phương Giám uống chung một bát.

Thôi Tứ uống một hơi cạn sạch, nói chuyện lâu hắn cũng khát nước: "Tôi đi đây, lần sau nói chuyện tiếp nhé," hắn để những lời nói này trong lòng đã lâu, không tìm được ai để tâm sự. Nhưng hôm nay nói ra, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Thôi Tứ, cậu hiếm khi đến nhà tôi chơi, ăn cơm rồi hẳn đi," Phương Giám giữ hắn lại. Thôn quê là như vậy, nếu có người quen đến thăm thì sẽ mời họ ở lại ăn cơm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tôi không ăn đâu, ở nhà đang đợi tôi về ăn cơm," Thôi Tứ đẩy xe ra khỏi cửa: "Gặp lại sau."

Nhìn người dần đi xa, Phương Giám mơ hồ cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó. Chân gà om trong nồi được hầm mềm, Chu Dịch làm rau trộn rồi bảo anh lấy chân gà ra đặt lên bàn.

Trước đó đã ăn hai bữa, vẫn còn chín cặp chân gà. Chín cặp chân gà om, một tô rau trộn chính là bữa tối hôm nay.

Hai món ăn đầy đủ màu sắc và hương vị, nhưng không cho nhiều dầu mỡ, Phương Giám thắc mắc Chu Dịch tiết kiệm như vậy là vì cậu ở quê không có thu nhập? Không cần thiết, anh có tiền, bọn họ đều là người một nhà, của anh cũng là của Tiểu Dịch.

Một lát nữa anh sẽ giao lưu thân mật với Chu Dịch. Sau khi giao lưu rồi chắc chắn Tiểu Dịch sẽ rất vui vẻ, hắc hắc. Khoan, trong nhà chưa có chuẩn bị dầu bôi trơn, nếu vậy Tiểu Dịch sẽ bị thương. Ôi anh quên lấy hàng chuyển phát mất rồi.

Chu Dịch nhìn Phương Giám, không rõ anh đang suy nghĩ gì mà cơm gần như được đút vào lỗ mũi, cậu gõ bàn: "Tập trung ăn cơm đi."

Phương Giám hậm hực uống cháo: Thôi Tứ chú hại tôi!

Thôi Tứ đang dọn dẹp cùng vợ con, hắt xì một cái: "Ai mắng tôi?"

Chị Thôi vặn giẻ lau: "Em mắng anh đó, lau bàn mà cũng chậm chạp, nhanh nhanh cái tay lên."

"Vợ, em ăn thuốc súng hay gì mà hung dữ vậy."

"Bớt nói nhảm, mau làm việc, con trai còn nhanh hơn anh."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đêm đã khuya, mọi thứ đều im lặng.

Chu Dịch bắt đầu tắm rửa và đánh răng.

Cậu sẽ thực hiện những gì mình đã hứa. Để có trải nghiệm hôn tốt hơn, cậu thậm chí còn lấy một bàn chải đánh răng mới và đánh răng trong năm phút để đảm bảo hơi thở thơm mát và không có mùi hôi.

Phương Giám sốt ruột chờ đợi: Tiểu Dịch tắm lâu quá. Anh vừa mới ôm gối thì cửa phòng bị đẩy ra, Chu Dịch mặc đồ ngủ nhẹ nhàng bước vào, cậu không có mặc quần ngủ, hai chân trần trụi trắng nõn mang theo vài giọt nước óng ánh.

Phương Giám thầm nghĩ: bây giờ Chu Dịch trông giống như một con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn. Rồi nuốt nước miếng, bước xuống giường.

Chu Dịch lùi về phía sau, tiến đến phía góc tường, duỗi tay ra áp vào ngực người đàn ông: "Đừng nhúc nhích."

Phương Giám ngừng di chuyển, nhắm mắt lại.

Chu Dịch siết chặt nắm tay để cổ vũ bản thân, không phải sợ hãi, chỉ là hôn thôi mà. Cậu nhón chân lên mà không hôn tới, CMN: "Ngồi xổm xuống."

Phương Giám: "..." Anh đã đánh giá sai chiều cao của tiểu Dịch, hơi cong eo, ôm người vào lòng, rồi nhắm mắt lại.

Phía trước là người, phía sau là tường, Chu Dịch bị kẹp ở giữa giống như nhân bánh sandwich, cậu cảm thấy không thoải mái: "Đi tới trên giường."

Phương Giám mở hé mắt, ôm lấy cậu, lùi lại vài bước rồi ngã xuống giường.

Tư thế đổi thành Chu Dịch ngồi trên người Phương Giám. Chiếm vị trí phía trên, Chu Dịch cảm thấy tự tin hơn, ôm mặt người đàn ông hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Số ký tự: 0