Chương 14
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
Phương Giám bật dậy, sức Tiểu Dịch quá yếu ớt làm sao có thể đá rớt anh được, là anh cố tình lăn xuống đất.
Buổi sáng thức dậy, bầu không khí có chút khó xử.
Phương Giám vội vàng xuống nhà cho gà, ngỗng ăn.
Chu Dịch khóa cửa phòng ngủ, kéo quần xuống, nhìn vào gương trên bàn, thấy có quá nhiều vết đỏ do tay Phương Giám tạo ra, nhớ đến chuyện tối qua, cậu sợ hãi đến mức thề sẽ không bao giờ chọc ghẹo Phương Giám nữa.
Tâm trạng cậu không được tốt, bữa sáng chỉ nấu đơn giản có một nồi cháo đậu xanh và một đĩa cải muối.
Từ nghèo thành giàu thì dễ nhưng từ giàu xuống nghèo mới khó. Phương Giám nhìn thấy bữa sáng thì “giận mà không dám nói”. Ai biểu anh sai?
Những ngày sau, Phương Giám một mình lên núi chăn ngỗng, chăn ngỗng rất nhàn. Anh có rất nhiều thời gian để suy nghĩ: Lưng của Tiểu Dịch thực sự rất trơn và môi rất mềm. Cậu ấy đã hết giận chưa? Hàng sắp giao tới chưa? Trên mạng có rất nhiều sản phẩm kém chất lượng, cầu cho đừng mua phải hàng giả.
Đã hai ngày kể từ khi chuyển phát nhanh giao hàng tới địa điểm trong thị trấn nhưng Chu Dịch vẫn không đến lấy. Khi lấy về, cậu sẽ phải đối mặt với một vấn đề mà cậu không muốn đối mặt.
Chiều hôm đó, Phương Giám đang giặt quần áo trước sân, thản nhiên hỏi: “Tiểu Dịch, chuyển phát nhanh đã tới chưa?”
Chu Dịch đang lặc rau ngừng lại, không trả lời.
Hắc hắc, chắc là nó đã tới rồi. Phương Giám giặt ba bộ quần áo, mang đi phơi, lau khô nước trên tay, ôm lấy cậu từ phía sau: “Gửi tin nhắn thông báo cho anh, anh sẽ đi lấy."
"Gấp cái gì mà gấp? Đợi em lặc rau xong đã."
"Trời sắp tối rồi, điểm chuyển phát nhanh sắp đóng cửa."
Điều này có lý, nhưng Chu Dịch lại không quan tâm: “Vậy ngày mai chúng ta đi.”
Phương Giám sốt ruột muốn đi ngay và luôn, bèn dùng đầu cọ cọ Chu Dịch giống như con chó lớn, Chu Dịch bó tay nói: "Đừng cọ, điện thoại trong túi quần của em"
Phương Giám mỉm cười, lấy điện thoại đọc tin nhắn xong định chạy đi thì bị Chu Dịch giữ lại "Anh Giám"
“Hả, có chuyện gì vậy?” Phương Giám rất vui mừng vì sắp đạt được điều mình mong muốn.
“Anh không nghĩ là nó hơi nhanh sao?”
Anh không nghĩ nó nhanh mà là quá chậm thì có.
"Ý em là...chúng ta...à...em hơi bối rối."
"Ngoan, không vội, từ từ nói."
“Chúng ta đừng nhanh như vậy có được không?” Chu Dịch bước tới, vùi mặt vào lồng ngực và áp sát vào ngực anh: “Chỉ cần bước từng bước một… chậm rãi… đầu tiên là xoa…sau đó là hôn... Em đã chuẩn bị tinh thần rồi.".
Chu Dịch ngoan ngoãn như vậy làm cho trái tim Phương Giám tan chảy thành nước: “Vậy… bây giờ chúng ta hôn nhau đi.”
“Ừ,” Chu Dịch nhỏ giọng đáp, “Em tới, anh không được phép cử động, anh mạnh bạo quá làm em sợ.”
"Được, anh sẽ không cử động," Phương Giám hứa.
"Nhắm mắt lại."
Phương Giám nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở ẩm ướt phả vào mặt, Tiểu Dịch đang nhìn anh, chuẩn bị hôn anh, Phương Giám lập tức phấn khích đến ngón chân siết chặt lại.
Chu Dịch thay đổi tư thế, vòng tay qua cổ Phương Giám, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh. Lông mày rậm, lông mi dài, lông ở chân và tay cũng dài, nghe nói người nhiều lông ham muốn cao. Cậu ngây ngốc hơn mười phút. Phương Giám sốt ruột nhưng sợ Chu Dịch hoảng sợ nên không dám nhúc nhích.
Con gà trong chuồng gáy vang, chắc do nó vừa mới đẻ trứng và muốn được khen thưởng. Đáng tiếc, lúc này cả hai không có thời gian để ý đến nó.
Chu Dịch thầm mắng mình nhát gan. Cậu quyết tâm ra tay, lè lưỡi liếm cằm Phương Giám, cảm giác như giấy nhám vì bộ râu trên cằm anh. Phương Giám chủ động mở miệng chờ cậu hôn.
"Đừng cử động."
Há miệng cũng tính là cử động sao? Được rồi, không động, không động, nhưng thế này thật khó chịu. Hơi thở càng lúc càng gần, dần dần hòa quyện vào nhau. Chu Dịch chuẩn bị hôn Phương Giám thì cửa bị gõ.
"Phương Giám, mở cửa, là tôi, Thôi Tứ đây."
Phương Giám bực bội. "Mẹ kiếp, người phá hoại chuyện tốt của người ta sẽ bị sét đánh!"
Chu Dịch đẩy anh ra: "Đi mở cửa."
"Hôn trước rồi anh đi."
Chu Dịch mặt đỏ bừng đến mang tai: “Tối nay em sẽ lại hôn anh.”
Phương Giám tiếc nuối đặt cậu ngồi trên ghế, dùng tay lau mặt mấy lần, lau đi vết nước khả nghi trên cằm. "Đến đây, cậu về khi nào?"
Thôi Tứ mặc chiếc áo cũ rõ ràng không vừa, áo rộng, cổ tay áo rách nát, thủng mấy lỗ. "Sáng nay."
Phương Giám rất ngạc nhiên khi thấy hắn trong tình trạng tàn tạ như thế này. Khi họ gặp nhau vào dịp Tết năm ngoái, Thôi Tứ vẫn còn bụng bia, mặc vest, đi giày da. Lúc đó, vợ hắn muốn mua nhà ở tỉnh D, cả gia đình đều muốn chuyển lên tỉnh sống. Mọi người đều tin vào điều này vì cha của Thôi Tứ có cuộc sống tốt đẹp nhất trong làng.
Nhà gỗ của ông Thôi đã ở hơn 30 năm, trông tồi tàn sau nhiều năm mưa gió. Thôi Tứ kêu cha mình bán nhà dọn lên thành phố sống. Tuy nhiên, sức khỏe của ông lão không tốt. Không lâu sau khi con dâu thông báo việc mua nhà với người ngoài, ông được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, tiêu rất nhiều tiền để cố gắng kéo dài thêm nửa năm và rồi chết. Người đi rồi, tiền tiêu hết, kế hoạch mua nhà bị hoãn lại.
Trong làng không ai mỉa mai, vì không phải ai cũng đủ can đảm bỏ hết tiền ra để chữa bệnh cho người già. Vợ Thôi Tứ quá xấu hổ, trước đó đã nói sẽ mua nhà nhưng không mua được, bây giờ giống như đang lừa dối người khác. Cả gia đình ở tỉnh chỉ về quê nhân dịp lễ Tết. Không phải Tết, cũng không phải lễ, sao hắn lại về?
Phương Giám không hỏi ra nghi vấn trong lòng. Thôi Tứ là họ hàng xa bên ngoại, bình thường hai người không thân thiết để hỏi chuyện này. "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Thôi Tứ lấy điếu thuốc ra đưa cho Phương Giám. Anh nhận lấy rồi kẹp vào tai, anh có thể hút thuốc, nhưng không nghiện, thỉnh thoảng hút vài điếu vì xã giao. Thôi Tứ không phải là khách hàng nên không cần làm hài lòng hắn, anh không thể để miệng hôi mùi thuốc lá mà hôn Chu Dịch được.
"Tôi nghe nói anh có một chiếc xe ba bánh nhỏ, cho tôi mượn được không?" Thấy anh không hút thuốc, Thôi Tứ cũng không châm thuốc.
"Có thể, không thành vấn đề," Phương Giám hào phóng đối với những chuyện nhỏ nhặt này.
"Có lẽ tôi phải mượn bảy, tám ngày để mang gạch, sơn về sửa nhà." Ở nông thôn là như vậy, những ngôi nhà không có người ở rất nhanh xuống cấp. Ông Thôi chết, nhà để trống nhiều năm, cỏ dại mọc um tùm.
Mái nhà và gạch men là những vật nặng, sẽ rất vất vả khi chở về từ thị trấn trên một chiếc xe ba bánh. Nếu mướn một chiếc xe tải thì có thể chở về trong một lần rất nhanh chóng. Phương Giám đoán hắn làm vậy để tiết kiệm tiền, nên không nói một lời, trực tiếp đưa xe cho hắn.
Phương Giám bật dậy, sức Tiểu Dịch quá yếu ớt làm sao có thể đá rớt anh được, là anh cố tình lăn xuống đất.
Buổi sáng thức dậy, bầu không khí có chút khó xử.
Phương Giám vội vàng xuống nhà cho gà, ngỗng ăn.
Chu Dịch khóa cửa phòng ngủ, kéo quần xuống, nhìn vào gương trên bàn, thấy có quá nhiều vết đỏ do tay Phương Giám tạo ra, nhớ đến chuyện tối qua, cậu sợ hãi đến mức thề sẽ không bao giờ chọc ghẹo Phương Giám nữa.
Tâm trạng cậu không được tốt, bữa sáng chỉ nấu đơn giản có một nồi cháo đậu xanh và một đĩa cải muối.
Từ nghèo thành giàu thì dễ nhưng từ giàu xuống nghèo mới khó. Phương Giám nhìn thấy bữa sáng thì “giận mà không dám nói”. Ai biểu anh sai?
Những ngày sau, Phương Giám một mình lên núi chăn ngỗng, chăn ngỗng rất nhàn. Anh có rất nhiều thời gian để suy nghĩ: Lưng của Tiểu Dịch thực sự rất trơn và môi rất mềm. Cậu ấy đã hết giận chưa? Hàng sắp giao tới chưa? Trên mạng có rất nhiều sản phẩm kém chất lượng, cầu cho đừng mua phải hàng giả.
Đã hai ngày kể từ khi chuyển phát nhanh giao hàng tới địa điểm trong thị trấn nhưng Chu Dịch vẫn không đến lấy. Khi lấy về, cậu sẽ phải đối mặt với một vấn đề mà cậu không muốn đối mặt.
Chiều hôm đó, Phương Giám đang giặt quần áo trước sân, thản nhiên hỏi: “Tiểu Dịch, chuyển phát nhanh đã tới chưa?”
Chu Dịch đang lặc rau ngừng lại, không trả lời.
Hắc hắc, chắc là nó đã tới rồi. Phương Giám giặt ba bộ quần áo, mang đi phơi, lau khô nước trên tay, ôm lấy cậu từ phía sau: “Gửi tin nhắn thông báo cho anh, anh sẽ đi lấy."
"Gấp cái gì mà gấp? Đợi em lặc rau xong đã."
"Trời sắp tối rồi, điểm chuyển phát nhanh sắp đóng cửa."
Điều này có lý, nhưng Chu Dịch lại không quan tâm: “Vậy ngày mai chúng ta đi.”
Phương Giám sốt ruột muốn đi ngay và luôn, bèn dùng đầu cọ cọ Chu Dịch giống như con chó lớn, Chu Dịch bó tay nói: "Đừng cọ, điện thoại trong túi quần của em"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Giám mỉm cười, lấy điện thoại đọc tin nhắn xong định chạy đi thì bị Chu Dịch giữ lại "Anh Giám"
“Hả, có chuyện gì vậy?” Phương Giám rất vui mừng vì sắp đạt được điều mình mong muốn.
“Anh không nghĩ là nó hơi nhanh sao?”
Anh không nghĩ nó nhanh mà là quá chậm thì có.
"Ý em là...chúng ta...à...em hơi bối rối."
"Ngoan, không vội, từ từ nói."
“Chúng ta đừng nhanh như vậy có được không?” Chu Dịch bước tới, vùi mặt vào lồng ngực và áp sát vào ngực anh: “Chỉ cần bước từng bước một… chậm rãi… đầu tiên là xoa…sau đó là hôn... Em đã chuẩn bị tinh thần rồi.".
Chu Dịch ngoan ngoãn như vậy làm cho trái tim Phương Giám tan chảy thành nước: “Vậy… bây giờ chúng ta hôn nhau đi.”
“Ừ,” Chu Dịch nhỏ giọng đáp, “Em tới, anh không được phép cử động, anh mạnh bạo quá làm em sợ.”
"Được, anh sẽ không cử động," Phương Giám hứa.
"Nhắm mắt lại."
Phương Giám nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở ẩm ướt phả vào mặt, Tiểu Dịch đang nhìn anh, chuẩn bị hôn anh, Phương Giám lập tức phấn khích đến ngón chân siết chặt lại.
Chu Dịch thay đổi tư thế, vòng tay qua cổ Phương Giám, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh. Lông mày rậm, lông mi dài, lông ở chân và tay cũng dài, nghe nói người nhiều lông ham muốn cao. Cậu ngây ngốc hơn mười phút. Phương Giám sốt ruột nhưng sợ Chu Dịch hoảng sợ nên không dám nhúc nhích.
Con gà trong chuồng gáy vang, chắc do nó vừa mới đẻ trứng và muốn được khen thưởng. Đáng tiếc, lúc này cả hai không có thời gian để ý đến nó.
Chu Dịch thầm mắng mình nhát gan. Cậu quyết tâm ra tay, lè lưỡi liếm cằm Phương Giám, cảm giác như giấy nhám vì bộ râu trên cằm anh. Phương Giám chủ động mở miệng chờ cậu hôn.
"Đừng cử động."
Há miệng cũng tính là cử động sao? Được rồi, không động, không động, nhưng thế này thật khó chịu. Hơi thở càng lúc càng gần, dần dần hòa quyện vào nhau. Chu Dịch chuẩn bị hôn Phương Giám thì cửa bị gõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phương Giám, mở cửa, là tôi, Thôi Tứ đây."
Phương Giám bực bội. "Mẹ kiếp, người phá hoại chuyện tốt của người ta sẽ bị sét đánh!"
Chu Dịch đẩy anh ra: "Đi mở cửa."
"Hôn trước rồi anh đi."
Chu Dịch mặt đỏ bừng đến mang tai: “Tối nay em sẽ lại hôn anh.”
Phương Giám tiếc nuối đặt cậu ngồi trên ghế, dùng tay lau mặt mấy lần, lau đi vết nước khả nghi trên cằm. "Đến đây, cậu về khi nào?"
Thôi Tứ mặc chiếc áo cũ rõ ràng không vừa, áo rộng, cổ tay áo rách nát, thủng mấy lỗ. "Sáng nay."
Phương Giám rất ngạc nhiên khi thấy hắn trong tình trạng tàn tạ như thế này. Khi họ gặp nhau vào dịp Tết năm ngoái, Thôi Tứ vẫn còn bụng bia, mặc vest, đi giày da. Lúc đó, vợ hắn muốn mua nhà ở tỉnh D, cả gia đình đều muốn chuyển lên tỉnh sống. Mọi người đều tin vào điều này vì cha của Thôi Tứ có cuộc sống tốt đẹp nhất trong làng.
Nhà gỗ của ông Thôi đã ở hơn 30 năm, trông tồi tàn sau nhiều năm mưa gió. Thôi Tứ kêu cha mình bán nhà dọn lên thành phố sống. Tuy nhiên, sức khỏe của ông lão không tốt. Không lâu sau khi con dâu thông báo việc mua nhà với người ngoài, ông được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, tiêu rất nhiều tiền để cố gắng kéo dài thêm nửa năm và rồi chết. Người đi rồi, tiền tiêu hết, kế hoạch mua nhà bị hoãn lại.
Trong làng không ai mỉa mai, vì không phải ai cũng đủ can đảm bỏ hết tiền ra để chữa bệnh cho người già. Vợ Thôi Tứ quá xấu hổ, trước đó đã nói sẽ mua nhà nhưng không mua được, bây giờ giống như đang lừa dối người khác. Cả gia đình ở tỉnh chỉ về quê nhân dịp lễ Tết. Không phải Tết, cũng không phải lễ, sao hắn lại về?
Phương Giám không hỏi ra nghi vấn trong lòng. Thôi Tứ là họ hàng xa bên ngoại, bình thường hai người không thân thiết để hỏi chuyện này. "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Thôi Tứ lấy điếu thuốc ra đưa cho Phương Giám. Anh nhận lấy rồi kẹp vào tai, anh có thể hút thuốc, nhưng không nghiện, thỉnh thoảng hút vài điếu vì xã giao. Thôi Tứ không phải là khách hàng nên không cần làm hài lòng hắn, anh không thể để miệng hôi mùi thuốc lá mà hôn Chu Dịch được.
"Tôi nghe nói anh có một chiếc xe ba bánh nhỏ, cho tôi mượn được không?" Thấy anh không hút thuốc, Thôi Tứ cũng không châm thuốc.
"Có thể, không thành vấn đề," Phương Giám hào phóng đối với những chuyện nhỏ nhặt này.
"Có lẽ tôi phải mượn bảy, tám ngày để mang gạch, sơn về sửa nhà." Ở nông thôn là như vậy, những ngôi nhà không có người ở rất nhanh xuống cấp. Ông Thôi chết, nhà để trống nhiều năm, cỏ dại mọc um tùm.
Mái nhà và gạch men là những vật nặng, sẽ rất vất vả khi chở về từ thị trấn trên một chiếc xe ba bánh. Nếu mướn một chiếc xe tải thì có thể chở về trong một lần rất nhanh chóng. Phương Giám đoán hắn làm vậy để tiết kiệm tiền, nên không nói một lời, trực tiếp đưa xe cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro