Nụ Hôn Đầu Tiên
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
Chu Dịch về phòng ngủ mà không đuổi Phương Giám ra ngoài. Cậu bắt đầu cởi áo ngủ, thoa kem dưỡng thể lên tay, đùi, nhưng lưng lại không thể với tới. Nghĩ ngợi một lúc, cậu ác ý đưa kem dưỡng thể cho Phương Giám: "Anh Giám, thoa lưng giúp em."
Phương Giám: "..." Help me!
Mở treo miệng mèo ngu gì mà không ăn "Nằm xuống đi."
“OK,” Chu Dịch kê gối nằm sấp xuống giường. Cảm giác mát lạnh của kem dưỡng thể lan toả trên lưng, những ngón tay thô ráp của Phương Giám di chuyển nhẹ nhàng từ vai xuống dưới. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, như sợ làm cậu đau.
Bất chợt, Chu Dịch cảm thấy eo mình ớn lạnh, lưng quần bị kéo xuống một chút: "Anh đang làm gì vậy?"
"Vừa rồi em chưa thoa ở đây," Phương Giám nhẹ nhàng đáp, cẩn thận thoa kem không sót chỗ nào.
Lòng bàn tay của Phương Giám nóng bỏng, lồng ngực phía sau lưng cũng nóng. Mồ hôi chảy xuống bả vai, Chu Dịch cảm thấy lưng mình tê dại như có dòng điện chạy qua. Cậu nhận thấy bàn tay anh tiếp tục đi xuống khiến cậu hoảng hốt: “Anh Giám, đủ… đủ rồi, đừng… đừng thoa nữa.”
“Anh chưa thoa xong, chính em nhờ anh thoa.” Cậu thật sự cho rằng anh là Liễu Hạ Huệ.
Chú thích: Liễu Hạ Huệ là một nhân vật được nhắc đến với ý nghĩa người quân tử gặp "sắc dục" mà tâm không bị nhiễu loạn.
Chu Dịch nghẹn lời, cơ thể khẽ run lên theo động tác của người đàn ông, lông mi ướt nhẹp. Trước đó chỉ là muốn đùa một chút, nhưng cậu không ngờ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Phương Giám sợ mình ức hiếp Chu Dịch quá đáng thì cậu sẽ tìm một phòng khác để trốn, nên sau khi thoa xong kem dưỡng thể, anh ôm chặt eo cậu và không cử động nữa.
Trong đêm tối vô cùng tĩnh lặng.
Ánh lửa đỏ của nhang muỗi chớp tắt nơi góc phòng.
Chu Dịch không ngủ nổi vì sợ bị thất thân.
Phương Giám cũng không ngủ được vì lửa trong người không thể dập tắt, anh cẩn thận hỏi: “Tiểu Dịch, anh có thể hôn em được không?”
Chu Dịch: “...” Vừa rồi anh cứng rắn như vậy, hiện tại lại giả vờ vô tội à?
“Chỉ hôn một cái thôi có được không?” Phương Giám thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Chu Dịch không để ý tới anh. Con sói lớn xấu xa đang giả thành một con cừu non.
“Nếu em không nói gì, tôi coi như em chấp nhận.”
"Em không đồng ý."
Phương Giám mắt điếc tai ngơ, đưa đôi môi dày chạm vào hậu kết tinh xảo, tiếp đến chiếc cằm trắng sứ và đôi môi mềm mại của Chu Dịch.
Đôi môi tựa như mang theo hương thơm ngọt ngào, mềm mại quyến rũ khiến Phương Giám không khỏi đưa đầu lưỡi thăm dò vào bên trong, bắt lấy cái lưỡi nhỏ nhắn mềm mại, khám phá hết một lần bên trong khoang miệng của Chu Dịch.
Đủ rồi, há miệng quá lâu đến mức quai hàm của Chu Dịch tê dại. Nhìn thấy người đàn ông vẫn chưa muốn buông ra, như thể hôn vẫn chưa đủ, cậu ngượng xấu hổ nhấc chân lên.
Khi cậu định đạp Phương Giám, anh đã lợi dụng sơ hở chen vào giữa hai chân cậu.
“Tiểu Dịch, anh vẫn còn muốn sờ em.”
“Anh ăn hiếp tôi!” Chu Dịch kêu to, thân thể Phương Giám dán chặt vào cậu nên cậu cảm nhận rõ ràng tình trạng thân thể của anh.
Phương Giám: Chọc người muốn khóc rồi, biết làm sao bây giờ?
"Buông ra, tôi muốn ngủ ở phòng dành cho khách."
"Phòng khách chưa được dọn dẹp."
"Xạo! Tối qua anh ngủ ở đâu?"
Phương Giám chột dạ: “Anh không sợ bẩn”
“Tôi cũng không sợ”
"..."
Nhìn tình cảnh này, nếu tối nay phân chia phòng, anh sẽ phải ngủ một mình một thời gian khá dài. Phương Giám vội vàng dỗ dành: “Tiểu Dịch, em đừng tức giận, nếu em không thích, anh sẽ không làm gì em đâu."
Chu Dịch: “...” Câu này cũng nói ra được, anh ta không cảm thấy cắn rứt lương tâm hả? Chắc cậu tin?
"Ngoan, không khóc.” Phương Giám lui về phía bên kia giường: “Anh không chạm vào em, ngủ đi.” Tiểu Dịch lá gan quá nhỏ, người trưởng thành rồi còn dễ xấu hổ như vậy, qua mấy ngày nữa hàng giao đến, không phải sẽ khóc sưng mắt sao?
Chu Dịch duỗi chân ra kiểm tra, người đàn ông cách cậu nửa mét liền hung hăng đá một cái, sau đó nghe thấy một tiếng rầm và một tiếng rên rỉ đau đớn.
Nghĩ rằng cuộc báo thù của mình đã thành công, Chu Dịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo quần lên, quấn chặt chăn rồi chìm vào giấc ngủ.
Chu Dịch về phòng ngủ mà không đuổi Phương Giám ra ngoài. Cậu bắt đầu cởi áo ngủ, thoa kem dưỡng thể lên tay, đùi, nhưng lưng lại không thể với tới. Nghĩ ngợi một lúc, cậu ác ý đưa kem dưỡng thể cho Phương Giám: "Anh Giám, thoa lưng giúp em."
Phương Giám: "..." Help me!
Mở treo miệng mèo ngu gì mà không ăn "Nằm xuống đi."
“OK,” Chu Dịch kê gối nằm sấp xuống giường. Cảm giác mát lạnh của kem dưỡng thể lan toả trên lưng, những ngón tay thô ráp của Phương Giám di chuyển nhẹ nhàng từ vai xuống dưới. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, như sợ làm cậu đau.
Bất chợt, Chu Dịch cảm thấy eo mình ớn lạnh, lưng quần bị kéo xuống một chút: "Anh đang làm gì vậy?"
"Vừa rồi em chưa thoa ở đây," Phương Giám nhẹ nhàng đáp, cẩn thận thoa kem không sót chỗ nào.
Lòng bàn tay của Phương Giám nóng bỏng, lồng ngực phía sau lưng cũng nóng. Mồ hôi chảy xuống bả vai, Chu Dịch cảm thấy lưng mình tê dại như có dòng điện chạy qua. Cậu nhận thấy bàn tay anh tiếp tục đi xuống khiến cậu hoảng hốt: “Anh Giám, đủ… đủ rồi, đừng… đừng thoa nữa.”
“Anh chưa thoa xong, chính em nhờ anh thoa.” Cậu thật sự cho rằng anh là Liễu Hạ Huệ.
Chú thích: Liễu Hạ Huệ là một nhân vật được nhắc đến với ý nghĩa người quân tử gặp "sắc dục" mà tâm không bị nhiễu loạn.
Chu Dịch nghẹn lời, cơ thể khẽ run lên theo động tác của người đàn ông, lông mi ướt nhẹp. Trước đó chỉ là muốn đùa một chút, nhưng cậu không ngờ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Phương Giám sợ mình ức hiếp Chu Dịch quá đáng thì cậu sẽ tìm một phòng khác để trốn, nên sau khi thoa xong kem dưỡng thể, anh ôm chặt eo cậu và không cử động nữa.
Trong đêm tối vô cùng tĩnh lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh lửa đỏ của nhang muỗi chớp tắt nơi góc phòng.
Chu Dịch không ngủ nổi vì sợ bị thất thân.
Phương Giám cũng không ngủ được vì lửa trong người không thể dập tắt, anh cẩn thận hỏi: “Tiểu Dịch, anh có thể hôn em được không?”
Chu Dịch: “...” Vừa rồi anh cứng rắn như vậy, hiện tại lại giả vờ vô tội à?
“Chỉ hôn một cái thôi có được không?” Phương Giám thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Chu Dịch không để ý tới anh. Con sói lớn xấu xa đang giả thành một con cừu non.
“Nếu em không nói gì, tôi coi như em chấp nhận.”
"Em không đồng ý."
Phương Giám mắt điếc tai ngơ, đưa đôi môi dày chạm vào hậu kết tinh xảo, tiếp đến chiếc cằm trắng sứ và đôi môi mềm mại của Chu Dịch.
Đôi môi tựa như mang theo hương thơm ngọt ngào, mềm mại quyến rũ khiến Phương Giám không khỏi đưa đầu lưỡi thăm dò vào bên trong, bắt lấy cái lưỡi nhỏ nhắn mềm mại, khám phá hết một lần bên trong khoang miệng của Chu Dịch.
Đủ rồi, há miệng quá lâu đến mức quai hàm của Chu Dịch tê dại. Nhìn thấy người đàn ông vẫn chưa muốn buông ra, như thể hôn vẫn chưa đủ, cậu ngượng xấu hổ nhấc chân lên.
Khi cậu định đạp Phương Giám, anh đã lợi dụng sơ hở chen vào giữa hai chân cậu.
“Tiểu Dịch, anh vẫn còn muốn sờ em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh ăn hiếp tôi!” Chu Dịch kêu to, thân thể Phương Giám dán chặt vào cậu nên cậu cảm nhận rõ ràng tình trạng thân thể của anh.
Phương Giám: Chọc người muốn khóc rồi, biết làm sao bây giờ?
"Buông ra, tôi muốn ngủ ở phòng dành cho khách."
"Phòng khách chưa được dọn dẹp."
"Xạo! Tối qua anh ngủ ở đâu?"
Phương Giám chột dạ: “Anh không sợ bẩn”
“Tôi cũng không sợ”
"..."
Nhìn tình cảnh này, nếu tối nay phân chia phòng, anh sẽ phải ngủ một mình một thời gian khá dài. Phương Giám vội vàng dỗ dành: “Tiểu Dịch, em đừng tức giận, nếu em không thích, anh sẽ không làm gì em đâu."
Chu Dịch: “...” Câu này cũng nói ra được, anh ta không cảm thấy cắn rứt lương tâm hả? Chắc cậu tin?
"Ngoan, không khóc.” Phương Giám lui về phía bên kia giường: “Anh không chạm vào em, ngủ đi.” Tiểu Dịch lá gan quá nhỏ, người trưởng thành rồi còn dễ xấu hổ như vậy, qua mấy ngày nữa hàng giao đến, không phải sẽ khóc sưng mắt sao?
Chu Dịch duỗi chân ra kiểm tra, người đàn ông cách cậu nửa mét liền hung hăng đá một cái, sau đó nghe thấy một tiếng rầm và một tiếng rên rỉ đau đớn.
Nghĩ rằng cuộc báo thù của mình đã thành công, Chu Dịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo quần lên, quấn chặt chăn rồi chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro