Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Không gian của...

2024-11-20 19:22:59

Editor: Trang Thảo.

Mùi thơm của gà hầm bay rất xa, hai người còn chưa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm. Chu Dịch mở nồi cơm điện dùng đũa chọc vào. Thịt gà mềm đến nỗi chỉ cần chọc một cái đã có thể xuyên qua, nhân sâm hoà tan vào canh làm nước canh đậm đà hương vị.

Cháo khoai lang nấu buổi sáng vẫn chưa ăn, trời nóng mà ăn cháo lạnh thì còn gì bằng. Mỗi người một chén cháo lạnh, để nồi cơm điện ở giữa, cả hai ăn chung.

Phương Giám tìm thấy hai cái đùi gà, gắp vào chén Chu Dịch, "Ăn đi."

Chu Dịch vừa gặm đùi gà vừa nhìn Phương Giám khiến anh không tự nhiên, "Sao em nhìn anh?"

Chu Dịch nhả xương gà ra, “Không có gì,” rất thành thật, chưa gì đã nhường đùi gà cho cậu.

Chu Dịch ăn không hết hai cái đùi, để lại trong chén và cất vào tủ lạnh. Phương Giám thì ăn hết thịt và canh trong nồi rồi vác cuốc đi cuốc đất. Đến gần 12 giờ, Phương Giám kết thúc công việc rồi tắm rửa về phòng ngủ.

Chu Dịch vẫn chưa ngủ, mặc áo ngủ ngồi trên giường nghịch điện thoại. Áo ngủ rộng thùng thình, để lộ cổ thon gọn và xương quai xanh tinh xảo. Vạt áo vừa chạm đến đùi, để lộ đôi chân trắng nõn thon dài, chân gác trên khăn trải giường sẫm màu tạo ra sự tương phản, đánh mạnh vào thị giác.

Mũi Phương Giám ngứa ngáy, "Đừng nghịch điện thoại nữa, đến giờ ngủ rồi."

Chu Dịch ngoan ngoãn tắt điện thoại, lăn tới bên cạnh Phương Giám: "Anh Giám, em không ngủ được."

"Để anh kể chuyện cho em nghe," giọng Phương Giám có chút khàn. Khi kể chuyện, Phương Giám rất tập trung, tay không dám chạm vào chỗ không nên chạm. Chu Dịch cố ý cọ anh, anh vẫn yên lặng, không cử động.

Chu Dịch nghĩ thầm, mặt Phương Giám nhìn như ác bá nhưng rất thành thật.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật ra, Phương Giám không hề thành thật, đợi Chu Dịch ngủ say, anh mở mắt, trong bóng tối, dùng bàn tay thô ráp vuốt ve gò má mềm mại của Chu Dịch rồi nhìn tới mu bàn tay bầm tím của cậu, trông rất đáng thương.

Anh vươn tay ôm người vào lòng, hai người bỗng nhiên biến mất và xuất hiện trên một tảng đá đen.

Thay vì gọi là tảng đá, thật ra nó chính là núi đá. Xung quanh núi đá được phủ kín bởi sương mù trắng dày đặc, không ai hoặc bất cứ vật gì có thể vượt qua. Chỉ có một mảng đất nhỏ trên đỉnh núi, bên cạnh mảnh đất là hồ nước nhỏ.

Nước trong hồ trong vắt, sờ vào cảm thấy ấm áp. Trong hồ có một mảnh lá sen to bằng lòng bàn tay, trên lá sen đọng lại một giọt nước màu trắng.

Ngọn núi đá này là ông nội tặng cho anh, cha mẹ rất yêu chiều em gái còn ông nội thì thương anh. Trước khi qua đời, ông nội bỏ qua cha, trực tiếp mang đồ gia truyền giao lại cho anh.

Theo lời kể của ông nội, ông cố vốn là đạo sĩ, trước khi chết để lại một khối đá, phân phó đời sau nhất định phải truyền xuống.

Khi ấy anh mới chỉ mười mấy tuổi, khi thấy đồ gia truyền chỉ là một cục đá nhỏ xíu đen thui, nói không thất vọng là giả. Nhưng vì tâm nguyện cuối cùng của ông nội, anh vẫn đến một cửa hàng trang sức mua một sợi tơ hồng xuyên cục đá vào rồi đeo trên cổ.

Bởi vì cục đá này mà em gái làm loạn với cha mẹ, cũng không phải em ấy thích cục đá mà chính là không thích sự thiên vị của ông nội. Trong ký ức của anh, đây là lần duy nhất cha mẹ không thuận theo ý muốn của em gái, mẹ dẫn em gái ra bên ngoài bệnh viện mua dây chuyền và quần áo, cha yêu cầu anh đem cục đá giấu đi, đừng để em gái nhìn thấy.

Lúc ấy anh vẫn còn ôm hy vọng với cha mẹ, cảm thấy mặc dù cha bất công nhưng vẫn có hiếu với ông nội, cũng yêu thương anh. Anh còn giúp cha tìm lý do bào chữa, rằng con trai dễ nuôi, còn con gái khó nuôi, tất nhiên không thể đối xử công bằng. Kết quả, khi ông nội vừa qua đời, cha anh yêu cầu anh chuyển ngôi nhà do ông nội để lại cho em gái.

Hoá ra cách đây mấy năm, ông nội đã lập di chúc, sau khi chết sẽ quyên góp toàn bộ tiền tiết kiệm cho quỹ từ thiện và để lại hai căn nhà cho anh. Khi ông nội sắp chết, luật sư tới thông báo thì cha mẹ anh mới biết chuyện này. Cha mẹ bắt anh chuyển ngôi nhà, anh có thể không chuyển sao? Dù sao họ cũng nuôi lớn anh, không để anh chết đói hay bệnh tật.

Anh chuyển nhà ở thành phố và giữ lại căn nhà ở quê, cha mẹ anh cũng không thích căn nhà lụp xụp ở quê. Nhà ở thành phố sát trung tâm nên cho thuê, tiền thuê mẹ không lấy, cho em gái làm tiền tiêu vặt. Lúc đầu anh rất ghét em gái, nhưng sau đó anh hiểu rằng em gái thật ra không có lỗi với anh, bất công là do cha mẹ, cha mẹ cũng không phải bất công ngay từ đầu, muốn trách thì trách anh lớn lên khó coi.

Hai, ba năm sau, anh vô tình bị ngã khi đang đạp xe, máu của anh bắn lên đá, đá biến thành bột và tan trong gió.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Số ký tự: 0