Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Chương 8

2024-11-20 19:22:59

Editor: Trang Thảo.

Phá hỏng đồ gia truyền, anh lo lắng trong một thời gian dài, thường xuyên mất ngủ, ngủ không ngon giấc. Lúc đầu anh thường mơ thấy một ngọn núi lớn màu đen, mờ ảo, mơ hồ. Khi thời gian trôi đi, ngọn núi dần dần trở nên rõ ràng.

Năm thứ ba, anh có thể dùng ý thức bỏ vào đó một ít đồ vật nhỏ, sau đó cả anh cũng có thể ra vào dễ dàng.

Cuối cùng anh cũng hiểu ra tại sao viên đá nhỏ này lại là vật gia truyền của gia đình, anh lặng lẽ tìm một viên đá nhỏ tương tự đeo vào cổ mà không nói cho ai biết, rồi một mình trở về quê.

Ngôi nhà gạch nung ở quê bị sụp nên anh vào thị trấn mua một cái giường và một cái lều, ở cạnh đống đổ nát. Dựa vào nước hồ trên núi đá trong không gian, anh đã nuôi thành công lứa gà đầu tiên.

Nhiều năm qua, nếu không có nước ao thì trong trang trại sẽ xuất hiện dịch cúm gia cầm. Sau khi kiếm được tiền, anh thuê người phá bỏ ngôi nhà bằng gạch nung và xây lại thành nhà tầng hai. Anh không xin tiền cha mẹ để sửa chữa nhà cũng như không bàn bạc với gia đình về kế hoạch sửa chữa. Có lẽ họ vẫn nghĩ anh đang sống trong một ngôi nhà bằng đất.

Như vậy cũng tốt, để mẹ khỏi đòi thêm tiền. Em gái ngày càng lớn sẽ tốn nhiều chi phí hơn. Anh chỉ là anh trai em ấy chứ không phải cha mẹ em ấy. Anh chỉ có trách nhiệm gửi tiền cấp dưỡng cha mẹ, xin thêm thì không có.

Phương Giám vốc nước ao rửa vết thương trên mu bàn tay Chu Dịch, máu bầm lập tức biến mất. Sau đó, anh ôm người về phòng ngủ, bôi thuốc đỏ lần nữa rồi ngủ. Khi Chu Dịch tỉnh lại, cậu phát hiện mu bàn tay đã lành, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng vì còn trẻ nên khả năng phục hồi cao.

Hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn, đùi vàng ôm cậu vào lòng vừa ngủ vừa ngáy. Hừ, còn thức thì giả vờ ngoan ngoãn, ngủ rồi không phải ôm chặt sao. Cậu có chút nóng nhưng không dám đánh thức vì sợ xấu hổ, nên chỉ dám xoay qua xoay lại tìm cách thoát ra. Giờ thì hay rồi, đã thoát không được còn đánh thức người ta. Thấy vậy, cậu lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.

Phương Giám chưa hài lòng, cọ vài cái mới tỉnh. Trước đó anh đã cương một lúc lâu nên khi tỉnh dậy anh lén lút vào phòng tắm tắm nước lạnh rồi vào lều trồng rau.

Chu Dịch nằm đó hơn nửa tiếng, sau đó đứng dậy thay quần áo như thường lệ, đeo tạp dề vào bếp làm bánh bao nhân thịt gà và nấm hương.

Bề ngoài Chu Dịch trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra cậu đang bồn chồn, cảm giác nóng bỏng dường như vẫn đọng lại ở eo và hông.

Một trai tân như cậu chưa từng gặp phải chuyện này, tay con gái còn chưa sờ qua. Gần đây vì Phương Giám nên cũng có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chuyện xảy ra cậu vẫn rất hoảng sợ. Nó to như trái dưa leo cậu ăn tối qua, về sau cậu không dám ăn dưa leo nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bánh bao đã hấp xong, không cần Chu Dịch gọi, Phương Giám đã nghe mùi thơm mà trở về. Anh rửa tay, ăn bánh bao, lặng lẽ quan sát biểu cảm của Chu Dịch, không phát hiện đi? Nếu cảm nhận được, cậu ấy sẽ nghĩ đó là một giấc mơ. Ôi, đêm nay không thể nào lại ôm ngủ, rất dễ "lau súng cướp cò."

Một chậu bánh bao nhanh chóng được Phương Giám ăn hết, Chu Dịch uống hai hớp nước mật ong để giải khát, rồi hỏi: “Khi nào lên thị trấn mua lò nướng?”

“Bây giờ anh có thể đi rồi,” Phương Giám đáp. Rau đã trồng xong, anh có rất nhiều thời gian rảnh.

“Em và anh cùng nhau đi.” Chu Dịch đề nghị.

Phương Giám cầu còn không được. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Chu Dịch, lần này xe ba bánh chạy rất chậm, sánh ngang với tốc độ của con rùa.

Vừa lúc họp chợ, trên đường đông nghẹt người. Hai người khóa xe vào cột đèn rồi đi bộ đến siêu thị. Có rất nhiều người tụ tập ở lối vào siêu thị. Một phụ nữ tóc bạc đang ngồi dưới đất khóc lóc. Nhân viên mặc đồng phục màu đỏ đang cố gắng thuyết phục bà ấy, còn những người xung quanh lại đang bàn tán xôn xao.

"Thật là tội nghiệp! Bà ấy không đủ tiền mua gạo."

“Nếu giá vẫn tăng, gia đình tôi cũng sẽ không đủ khả năng mua.”

"Việc tăng từ một tệ lên ba tệ thật quá đáng sợ."

“Giá bán tăng nên siêu thị không thể bán giá cũ nữa.”

Sau một hồi tìm hiểu, Chu Dịch đã biết rõ nguyên nhân. Giá loại gạo thấp nhất trong siêu thị hôm nay tăng từ 1,8 tệ/cân lên 3 tệ/cân. Mà hồi đầu tháng trước giá gạo chỉ có 1,3 tệ/cân.

Chú thích: 1 nhân dân tệ = 3.490 VNĐ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người phụ nữ đang khóc có năm người con, mỗi tháng chu cấp cho bà 500 tệ. Số tiền này gồm tiền ăn ở, tiền điện nước, có khi đau đầu nhức óc còn phải mua thuốc. Cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn, nay giá lương thực tăng cao khiến bà càng lâm vào bế tắc.

Có người tốt bụng giúp bà mua gạo, bà vừa khóc lóc vừa cảm ơn rồi đi theo nhân viên và người nọ vào văn phòng.

Đám đông giải tán, tâm trạng vui vẻ của Chu Dịch khi ra ngoài đã không còn nữa. Người tốt bụng có thể giúp đỡ bà một hai lần, nhưng không thể giúp bà cả đời. Bà tuổi đã cao, tai điếc, mắt mờ. Ra đường kiếm việc làm không ai mướn, đi lượm ve chai cũng không kiếm được bao nhiêu. Một thời gian nữa, giá lương thực tiếp tục tăng, kết cục có thể nghĩ được.

Chu Dịch trên đường về vô cùng im lặng, Phương Giám cũng không biết làm sao cho cậu vui vẻ. Anh suy nghĩ, về đến nhà lại bắt thêm một con gà làm thịt - Tiểu Dịch thích ăn thịt gà.

Chu Dịch: “...” Được rồi, tâm trạng cậu đã khá lên một chút cũng không có gì đáng suy nghĩ. Trong túi không có một xu, cậu nên tự lo cho mình trước đi.

Chu Dịch còn chưa ăn tiết gà của ngày hôm qua, hôm nay có thể mang đi làm thành món tiết canh gà. Trong làng có một thím thường xuyên đến bán rau, Phương Giám mua một ít rau và giá đỗ, lại đi đến nhà ông Tần ở phía đông làng mua một kí đậu hủ. Cộng thêm thịt đóng hộp ở nhà, thế là nguyên liệu nấu ăn ngày hôm nay đã đầy đủ.

Bữa trưa thật thịnh soạn, gồm có tiết canh gà, gà cay và một thố canh gà. Phương Giám có cảm giác giống như ăn Tết, vừa được ăn ngon vừa có người quan tâm. Thực sự, nếu như bây giờ Chu Dịch ngỏ lời muốn hẹn hò với anh thì cuộc sống của anh còn viên mãn hơn.

“Anh Phương, anh có ở nhà không?” Ai lại gõ cửa đúng lúc đang ăn cơm? Phương Giám miễn cưỡng ra mở cửa.

Vương Cẩm Bình sắc mặt tươi sáng chen vào cửa không để ý đến vẻ mặt lạnh lẽo của Phương Giám: "Wow, thơm quá, anh Phương trưa nay ăn gì thế?"

“Không có gì, chỉ là đồ ăn tự nấu thôi, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Phương Giám không có ý muốn mời Vương Cẩm Bình bữa trưa.

Vương Cẩm Bình giả vờ không hiểu: “Em chưa ăn cơm trưa, anh cho em ăn ké với.”

Phương Giám lạnh lùng: “Tôi nấu không nhiều.”

“Không sao, em có thể chỉ ăn rau,” mục đích của Vương Cẩm Bình là Phương Giám, muốn có người yêu thì da mặt phải dày.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Số ký tự: 0