Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Trà Xanh Xuất H...

2024-11-20 19:22:59

Editor: Trang Thảo.

Chu Dịch thò đầu ra ngoài xem náo nhiệt. Vừa nhìn thấy khuôn mặt của cậu, Vương Cẩm Bình lập tức sững sờ ngay tại chỗ. Hắn cảm thấy hình như mình lại yêu rồi: "Anh đẹp trai, anh tên gì? Có người yêu chưa? Em bằng lòng làm 1 vì anh."

Phương Giám mặt mày tối sầm: "Đừng quấy rầy cậu ấy, nhà tôi không dư đồ ăn, cậu về đi."

Vương Cẩm Bình không thèm để ý đến Phương Giám. Trước kia hắn nghĩ Phương Giám có tiền có thể lo cho hắn, nhưng bây giờ lại thấy nhan sắc cũng rất quan trọng. Nhìn thấy người đẹp, Vương Cẩm Bình liền nhộn nhạo: “Quấy rầy gì chứ? Nếu anh không thích em thì đừng phá rối em tìm người khác.”

Rõ ràng đã từ chối nhiều lần nhưng Vương Cẩm Bình vẫn giả bộ không hiểu. Bây giờ còn mặt dày thả thính Chu Dịch ngay trước mặt Phương Giám - người đã bị Vương Cẩm Bình theo đuổi. Tưởng anh chết rồi hay sao? "Có đi hay không? Nếu cậu không đi tôi sẽ gọi cho ông chủ Vương."

Vương Cẩm Bình đảo mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, cầm đũa Phương Giám gắp đồ ăn cho Chu Dịch: “Cha em kêu em đến.”

Chu Dịch lưỡng lự không biết có nên ăn hay không. Ủa, rõ ràng cậu đang độc thân. Tại sao lại phải đối diện với cảnh giành giật người yêu?

Phương Giám vào bếp lấy một bộ bát đũa sạch sẽ, anh vô cùng tự nhiên gắp rau trong bát Chu Dịch ra ăn. Anh không tin ông chủ Vương lại để con trai mình đi tìm đàn ông: "Rốt cuộc là có việc gì?"

"Phương Giám, hiện tại anh không có việc gì làm đúng không? Dù sao anh cũng rảnh rỗi, không bằng đến phụ giúp việc chăn nuôi của nhà em? Yên tâm, cha em tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh. Một tháng trả 12.000 tệ được không?"

Chu Dịch: "..." Vừa rồi còn thân mật gọi anh Phương, bây giờ liền gọi luôn họ tên Phương Giám.

"Không đi," Phương Giám từ chối dứt khoát.

"Tại sao?" Vương Cẩm Bình hỏi Phương Giám nhưng lại nhìn mặt Chu Dịch.

"Tôi đã bán trại chăn nuôi cho cha cậu, cậu nghĩ tôi sẽ đi làm công cho cha cậu à?" Anh không điên, làm ông chủ không làm lại đi làm công.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Anh giúp em đi mà. Nuôi gà mà không có người chỉ dẫn thì khó sống lắm." Vương Cẩm Bình không quá nhiệt tình kéo người, trời sập thì có cha và anh hắn đỡ rồi. Phương Giám có làm hay không đối với hắn cũng không sao.

“Cậu cứ đăng tin tuyển dụng lên các trang web, có thể sẽ nhanh tuyển được người.” Phương Giám chán ghét đưa cho hắn một bát cơm trắng: “Ăn nhanh rồi đi dùm."

"Sao anh có thể đối xử với em như vậy?" Vương Cẩm Bình bất mãn: “Nếu không thể làm người yêu thì chúng ta vẫn có thể làm bạn bè mà?”

"Một bữa cơm cũng so đo với em. A, em biết rồi, anh ghen, hì hì, mất đi mới phát hiện em tốt, đúng không?"

"Cậu suy nghĩ quá nhiều."

"Đừng phủ nhận, em quá hiểu tâm lý của bọn đàn ông các anh. Đồ không ăn được mới là đồ ngon. Có hối hận cũng muộn rồi. Em có mục tiêu mới."

"Anh đẹp trai, em vẫn chưa biết tên anh?"

Chu Dịch lùa cơm vào miệng nói: "Xin lỗi, anh không phải là gu của tôi."

"Đừng từ chối vội, em gầy nhưng phụ tùng không nhỏ, em chính là "pháo thép", có thể làm anh thoải mái."

Lừa ai đấy, cậu còn giống 1 hơn Vương Cẩm Bình. Chu Dịch không thể tưởng tượng nổi mình bị một chàng trai ẻo lả đè: "Không phải chuyện đó, tôi có người mình thích rồi."

"Là ai? Là người trong làng sao? Đổi đi. Anh thích em. Em có tiền, tính tình tốt, lại đẹp trai. Anh có thể quẹt thẻ của em thoải mái."

Chu Dịch: "..." Có một chút dao động.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phương Giám cũng không chịu thua kém: "Tiểu Dịch, anh cho em tùy ý sử dụng thẻ của anh!"

Chu Dịch: "..." Cậu vẫn thích đùi vàng hơn.

Vương Cẩm Bình bối rối: “Có ý gì? Cướp đàn ông của tôi, muốn đánh nhau à?”

Phương Giám xắn tay áo nói: “Muốn đánh thì nhào vô.”

Vương Cẩm Bình: "Anh dám đánh tôi? Tôi sẽ méc cha."

"Ông chủ Vương thừa biết cậu là loại người như thế nào, có đánh vào bệnh viện, chú cũng sẽ không vì cậu cùng tôi tranh luận."

“Đừng tới đây.” Nghĩ Phương Giám thật sự muốn đánh mình, Vương Cẩm Bình sợ hãi, nói vài câu khó nghe xong rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Phương Giám khóa chặt cửa, quay trở lại tiếp tục ăn cơm. Họ Vương lần sau đừng hòng bước chân vào nhà anh.

Chu Dịch liếc nhìn Phương Giám mấy lần. Chẳng lẽ anh ấy vừa mới tỏ tình? Bây giờ xác định quan hệ hay vẫn giả vờ như không nghe thấy?

Khác với sự bối rối của Chu Dịch, Phương Giám lại nghĩ: người tiểu Dịch thích chính là anh, hiện tại chắc cậu ấy đang ngượng ngùng đành phải thuận theo tự nhiên thôi, cứ để tiểu Dịch quyết định.

Chu Dịch giả làm đà điểu, bỏ đũa xuống như không có chuyện gì xảy ra rồi đi trộn bột làm bánh chuối phô mai.

Phương Giám biết cậu xấu hổ, không muốn ép người quá. Anh ngân nga một giai điệu rồi lau bàn, rửa bát. Vừa xong, anh nhớ ra mùa đông mấy năm gần đây rất lạnh. Tiểu Dịch da thịt mong manh dễ bị tê cóng nên anh đội cái mũ rơm rồi đạp xe vào thị trấn mua than về dự trữ.

Than mùa hè rẻ hơn mùa đông. Nếu mua nhiều, ông chủ sẽ giảm giá 20%. Sau khi về nhà cho gà ăn và tưới nước vườn rau, Phương Giám đi tranh công với Chu Dịch với hàm ý "Anh là người đàn ông có năng lực nên sẽ lo được cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Số ký tự: 0