Mang Theo Không Gian Những Năm Khó Khăn Ở Cổ Đại Cùng Gia Đình Chạy Nạn

Chương 19

2024-11-22 10:57:54

Xe bò chất đầy đồ đạc: nồi niêu, bát đũa, chăn bông. Phần sau xe để trống một khoảng nhỏ, đủ chỗ cho bà nội ngồi.

Diệp Chân Chân thở dài. Biết trước đi bộ mệt thế này, nên bảo cha mua thêm một con bò. Chỉ là khó giải thích số tiền ấy từ đâu mà có.

Xe bò cũng chỉ có từng ấy chỗ, thêm được một người ngồi đã là may, muốn chen thêm nữa chắc không được.

Mặt trời trên cao tỏa ánh nắng ấm áp, nhưng đã bắt đầu hơi nóng. Mới đi được một lúc mà mồ hôi đã thấm ướt lưng mọi người.

Diệp Chân Chân len lén đặt tay lên xe bò để bớt mệt.

Lý Tú Lan đeo ba lô bước tới, lo lắng lau mồ hôi trên trán con gái:

“Con mệt lắm phải không? Đưa ba lô đây cho mẹ, đi thêm một lát nữa rồi nghỉ ngơi.”

Thấy mẹ đã đeo đầy đồ, Diệp Chân Chân không đành lòng:

“Mẹ, chúng ta mới đi được mười dặm mà gần trưa rồi. Hôm nay liệu có đi hết năm mươi dặm không?”

Lý Tú Lan lắc đầu:

“Khả năng cao là không. Nhìn đám phạm nhân kia, trên người đầy thương tích, đi chậm rì rì. Quan binh còn sốt ruột quát mắng liên tục.”

Phía trước, các nam đinh nhà họ Diệp đi đầu, bảo vệ xe bò ở vị trí trung tâm. Xuân Hoa và Diệp Hạ bám sát thím hai.

Con đường quan đạo thời cổ đại, ngoài cái tên nghe hay ho thì thực chất chỉ là đường đất đầy ổ gà. Xe bò lắc lư, nghiêng ngả mỗi khi đi qua chỗ xóc.

Điều duy nhất đáng mừng là hai bên đường cây cối xanh tốt, nhìn vào cũng khiến tâm trạng dễ chịu hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Chân Chân thầm tính toán. Cứ đi thế này, e rằng mất nửa năm mới tới Trung Châu. Nhà không mang đủ lương thực, phải nghĩ cách đưa thêm đồ trong siêu thị ra.

Cô suy nghĩ một lúc. Dù sao kiếp trước cô cũng là một nhà nghiên cứu sinh học, nhận biết thực vật là sở trường.

“Mẹ, chúng ta đi dọc theo lề đường một chút.” Diệp Chân Chân kéo tay áo mẹ.

“Con muốn làm gì? Đi vệ sinh à?” Lý Tú Lan nghi ngờ.

“Không, con đi tìm bồ công anh. Khi không còn đồ ăn, có thể dùng tạm để lót dạ.” Diệp Chân Chân lắc đầu bất lực.

Không thể cứ ngồi ăn không mãi được. Còn về việc đi vệ sinh, ở nơi hoang vu thế này, làm gì có nhà xí.

Chứng sạch sẽ nhẹ của Diệp Chân Chân bị môi trường ép cho phải bỏ qua. Cả buổi sáng nhịn, cô quyết định khi nghỉ trưa sẽ tìm một nơi kín đáo để giải quyết. Thật là khổ!

Lý Tú Lan vỗ trán:

“Đúng rồi! Con học sinh vật, chắc chắn nhận biết được mấy loại cỏ cây này. Xem có tìm được khoai lang không, thứ đó ăn được lâu.”

“Trời ơi, mẹ nghĩ gì thế? Khoai lang mùa xuân làm gì có mà tìm, chưa chín được đâu. Con chỉ tìm bồ công anh thôi.”

“Ôi dào, mẹ quên mất. Gấp quá nên quên.”

Diệp Chân Chân vừa nói chuyện với mẹ, vừa tranh thủ hái chút rau dại ven đường. Mùa xuân là thời điểm cây cỏ sinh sôi, những loại rau như bồ công anh mọc khá nhiều.

Trong lúc hai mẹ con mải trò chuyện, quan binh phía trước cuối cùng cũng ra lệnh: “Nghỉ một lát!”

Trạm nghỉ cách đây hơn ba mươi dặm, tất cả mọi người đều ngồi tạm xuống đất nghỉ ngơi.

Diệp Gia Xuyên tìm một tảng đá lớn, để dành cho vợ và con gái, vội vàng dìu hai người ngồi xuống:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Con gái, dáng đi của con kỳ lạ lắm. Có phải chân bị phồng rộp không?”

Diệp Chân Chân cười gượng:

“Có một chút.”

Trên đường đi, Diệp Chân Chân không nói chân mình bị thương, sợ cha mẹ lo lắng.

Lý Tú Lan phát hiện con gái có vẻ mệt, liền đè cô ngồi xuống:

“Ngồi xuống ngay, con bé này!”

Cả hai tháo giày cỏ của cô ra. Dưới chân Diệp Chân Chân, da bị trầy đỏ, trên chân phải đã mọc hai ba vết phồng rộp, có cái đã vỡ, máu dính vào tất, dính bết lại.

Diệp Gia Xuyên xót đến nhăn mặt. Ông cẩn thận kéo chiếc tất ra, khiến Diệp Chân Chân đau đến hít hà.

“Vợ ơi, lại đây giúp anh che chắn một chút, anh lấy thuốc bột Vân Nam ra.” Diệp Gia Xuyên nói nhỏ, kéo Lý Tú Lan đứng chắn tầm nhìn của mọi người.

Ông lấy trong túi ra một hộp thuốc bột Vân Nam, rắc lên vết thương, rồi dùng vải quấn chặt lại.

Ông nghiêm mặt nói:

“Con gái, chiều nay để cha cõng con. Chân con mà đi thêm nữa sẽ bị nhiễm trùng.”

Diệp Chân Chân đẫm mồ hôi, nghĩ lại trước đây leo núi cũng không mệt thế này. Đi giày cỏ quả thật rất đau chân, dù đã đi thêm hai đôi tất mà vẫn bị trầy xước.

“Không cần đâu cha, cha đi còn không nổi, sao có thể cõng con. Chiều nay để con nói với bà nội, xin lên xe bò ngồi một lát, nghỉ ngơi rồi lại xuống đi bộ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Những Năm Khó Khăn Ở Cổ Đại Cùng Gia Đình Chạy Nạn

Số ký tự: 0