Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50
Chương 25
Bạch Sương Đầy Đất
2024-09-27 20:18:47
Lý Thảo lặng lẽ đi đến nhà bếp của Lý gia, lấy ra chiếc đèn dầu trước kia treo ở cửa bếp, sau đó đốt diêm thắp sáng đèn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là ôm chiếc chăn bông mới trong phòng bà Lý ra, cô dùng dây thừng buộc lại và mang sau lưng.
Nhân lúc người nhà họ Lý vẫn chưa về, cô trở lại phòng bếp đốt những ngọn thông bằng đèn dầu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Cô bước vào phòng củi, đem theo hai bộ quần áo rách đã chắp vá nhiều năm trời của mình, sau đó dùng đèn dầu đốt những ngọn thông trong phòng.
Sau khi ra khỏi phòng củi, cô đem những ngọn thông đã đốt để lên trên đống củi chất ở các bức tường trước và sau phòng, rồi để chúng tự cháy.
Về sau, nếu ngọn lửa này bùng cháy và thiêu rụi hoàn toàn nhà họ Lý thì đó là do nhà họ Lý xấu xa độc ác, trời không dung thứ; còn nếu như vẫn chưa bị thiêu rụi hoàn toàn thì đó là do nhà họ Lý phát hiện hoặc là bị gió thổi tắt, đó cũng là do bọn họ phúc lớn mạng lớn, ông trời nhân từ và có đức hiếu sinh.
Từ nay về sau cô và người nhà họ Lý không còn quan hệ gì nữa.
Cô mang theo chăn, tay trái cầm cây đèn dầu đã tắt để lúc đi trên đường buổi tối có thể dùng đến, tay phải cầm con dao làm bếp để phòng thân, một mình lặng lẽ, chầm chậm đi men theo con đường nhỏ ở hậu viện, lúc này chỉ còn ánh sáng lập lòe của nhà họ Lý phản phất sau lưng.
Lý Thảo lần nữa đến rừng hoa đào, cô thăm dò trèo lên tảng đá lớn, dựa vào hành lý mang theo lúc nãy rồi nhắm mắt suy tư.
Cô độc khốn khổ từ khi còn nhỏ, bây giờ đến cả nơi nương thân duy nhất cũng chẳng còn.
Không biết tương lai rồi sẽ ra sao.
Bây giờ cô ấy chưa đi là vì vẫn chưa phải lúc.
Tối nay rất náo nhiệt, đợi lát nữa, những người từ các thôn lân cận đến Trần Gia Trang xem phim sẽ giải tán, bây giờ nếu như lên đường có khả năng sẽ bị người khác bắt gặp.
Phải đợi sau khi qua rạng sáng, khi toàn bộ thôn trang yên tĩnh trở lại, đây mới chính là lúc thích hợp để lên đường.
Ngày hôm sau trước khi những người từ các thôn gần đó thức dậy, đi bộ qua những thôn này để tránh trên đường gặp phải người quen.
Mặt khác, Lý Cúc và Lý Quyên hai người bọn họ đã giành được chỗ ngồi lý tưởng ở hàng ghế đầu ở Trần Gia Trang. Đợi đến lúc Lý Bảo Đản thỏa mãn xem xong bộ phim mà anh tâm, tâm đắc thì đã gần 9 giờ rưỡi rồi. Trẻ con mà, tất nhiên là đối với người hoặc vật trong rạp chiếu phim sẽ cảm thấy rất tò mò, nhưng sau khi kết thúc, nhìn xung quanh một hồi đến khi người ở rạp chiếu phim thu dọn xong xuôi và bật đèn pin đạp xe đi rồi, thì mới thu lại ánh mắt luyến tiếc, cưỡi lên cổ của Lý Cường và cùng người nhà vui vẻ ra về.
Khi hai chị em Lý Cúc và Lý Quyên trở về thì rất đói, trong lòng đương nhiên là không vui. Lúc đi mỗi người chỉ đem theo hai củ khoai lang thì no làm sao được. Hơn nữa, hai người họ lại chẳng được như em trai ngày nào cũng có bữa sáng để ăn. Đến tối khi Lý Bảo Đản và những người khác đến Trần Gia Trang, vốn dĩ nghĩ rằng họ sẽ mang một số thức ăn đến, nhưng nào ngờ chẳng có thứ gì cả, bà nội thì khỏi nói rồi đằng này ngay cả cha cô ấy cũng chẳng đem luôn, vì thế hai chị em họ cảm thấy rất buồn.
Lý Cường ban đầu cũng định mang cho hai cô con gái của mình hai củ khoai lang, nhưng vì bà Lý nói rằng bà đã mang rất nhiều khoai lang cho hai chị em cô rồi nên ông mới không mang theo, dù gì bây giờ ai nấy cũng đều tiết kiệm lương thực, vì vậy nếu tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.
Bởi vì lúc đó ham muốn xem phim của hai chị em lấn át cả cơn đói nên mới nhịn được và ngoan ngoãn chờ xem phim cùng nhau, bây giờ vừa xem xong cơn đói lại quay trở lại, bụng cứ cồn cào rất khó chịu.
Mặc dù vậy nhưng hai chị em chẳng dám nói gì, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, vào phòng ngủ của bà nội để ăn trộm một ít khoai lang hoặc vào phòng cô con ghẻ kiếm gì đó ăn.
Họ thừa biết cô con ghẻ khi ở nhà trừ khi làm việc nặng thì cháo trong bát mới đặc, còn những lúc khác cháo chẳng khác gì canh cả.
Ấy vậy mà cô con ghẻ có thể sống lâu như vậy mà không bị chết đói, đó là vì cô ấy tự mình lên núi tìm rau dại và quả dại để ăn. Lúc nhỏ hai người họ đã phát hiện ra điều này rồi, do đó bọn họ không ít lần lừa trộm đồ ăn từ chỗ cô ấy, tiếc là sau này cô ấy thông minh hơn rồi, khó mà nắm được thóp của cô ấy, nên đồ họ lừa về cũng ít hơn.
Hai người âm thầm tính toán lần này trở về nhất định phải lật tung phòng củi, nếu họ phát hiện có đồ gì bị giấu thì họ sẽ nắm thóp của cô. Lần này phải uy hiếp cô thật tốt, họ sẽ không chịu từ bỏ cho đến khi cướp được nhiều đồ ra ngoài.
Ai bảo bà Lý dạo gần đây càng ngày càng keo kiệt với bọn họ, cháo dọn trên bàn cũng càng ngày càng ít, ngày nào chưa đến giờ ăn bụng cũng đói và kêu ộp ộp, nên họ phải đi tìm đồ ăn ở những nơi khác để lắp đầy chiếc bụng đói.
Kết quả là người nhà họ Lý vừa bước ra khỏi Trần Gia Trang liền nhìn thấy cách họ không xa có một bóng đen đang chạy đến, khi chạy lại còn nghe thấy tiếng thở hổn hển phát ra từ cổ họng của người đó khiến người nhà họ Lý vô cùng sợ hãi, còn cho rằng đó là một tên điên.
Lý Cường vừa nhìn thấy người này lập tức phản ứng lại, nhanh chóng thả Lý Bảo Đản ở trên cổ xuống rồi ôm về phía sau, để phòng người này ra tay bất ngờ không kịp đối phó mà làm bị thương đến quý tử của mình. Người này chạy đến chỗ người nhà họ Lý, thở hổn hển rồi nói ngắt quãng: “Cháy ... cháy rồi ... nhà anh ... cháy ... cháy rồi.”
Lúc người nhà họ Lý nhận ra đây là người thân của họ là Từ Hạo, cháu đích tôn của Từ Tú Anh, họ mới thở phào nhẹ nhõm, không phải là tên điên muốn xông đến đánh nhau thì tốt rồi.
Ban đầu, khi thấyTừ Hạo đang thở hổn hển, Từ Tú Anh đã ân cần tiến lên vỗ nhẹ vào lưng cậu giúp cậu bình tĩnh lại: “Từ Hạo, đừng vội, có gì từ từ thở rồi nói”.
Kết quả là đến lúc Từ Hạo bình tĩnh và nói ra những lời đó, Từ Tú Anh, người nghe rõ ràng nhất, liền lập tức cuống lên.
Bà ta nắm chặt lấy cánh tay Từ Hạo: “Cháy? Cháy gì cơ? Nhà của ai bị cháy? Con nói nhanh nào, muốn cô lo chết sao?”
“Nhà cô bị cháy rồi, lửa cháy rất lớn, không dập được, bây giờ vẫn còn đang cháy”. Từ Hạo cuối cùng cũng bình tĩnh lại và nói rõ ràng nguyên câu, nói xong liền đẩy mạnh tay của Từ Tú Anh ra.
Không phải Từ Hạo thô bạo hay vô lễ, mà là do cô của anh nắm chặt quá, các đầu móng tay bấm chặt vào da thịt khiến cậu rất đau.
Từ Hạo vừa dứt lời, Từ Tú Anh không dám tin còn lớn tiếng lặp lại lần nữa: “Nhà của cô cháy rồi, cháy hết rồi!”
“Cháy rồi, nhà của ai cháy cơ? Nhà tôi bị cháy sao?” Lúc này, bà Lý xen vào, giọng bà chứa đầy sự bàng hoàng và không dám tin đây là sự thật.
Từ Hạo gật đầu đáp: “Cháy rồi cô ạ, mọi người mau về xem đi.”
Bà Lý khi nhận được câu trả lời khẳng định đó toàn thân liền bị đông cứng, nếu như không có Lý Cường ở bên cạnh đỡ bà, thì bà đã ngã xuống đất rồi.
Còn Từ Tú Anh sau khi nghe câu trả lời khẳng định đó không thèm quan tâm đến cái gì nữa mà sải bước chạy về nhà, chạy vừa nhanh vừa gấp, mặc dù ngoài trời trăng sáng rọi nhưng vẫn bị té sấp mặt mấy lần.
Lý Cường ở phía sau đẩy Lý Bảo Đản đến cạnh bà Lý, rồi chạy theo sau Từ Tú Anh về thôn Thượng Hà trong sự tuyệt vọng.
Hai chị em Lý Cúc và Lý Quyên rơi nước mắt vì sợ hãi, loạng choạng chạy theo Lý Cường về nhà.
Bà Vương vừa đi một mình vừa ngáp, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì, Lý Bảo Đản ở phía sau chạy nhanh đi
Nhân lúc người nhà họ Lý vẫn chưa về, cô trở lại phòng bếp đốt những ngọn thông bằng đèn dầu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Cô bước vào phòng củi, đem theo hai bộ quần áo rách đã chắp vá nhiều năm trời của mình, sau đó dùng đèn dầu đốt những ngọn thông trong phòng.
Sau khi ra khỏi phòng củi, cô đem những ngọn thông đã đốt để lên trên đống củi chất ở các bức tường trước và sau phòng, rồi để chúng tự cháy.
Về sau, nếu ngọn lửa này bùng cháy và thiêu rụi hoàn toàn nhà họ Lý thì đó là do nhà họ Lý xấu xa độc ác, trời không dung thứ; còn nếu như vẫn chưa bị thiêu rụi hoàn toàn thì đó là do nhà họ Lý phát hiện hoặc là bị gió thổi tắt, đó cũng là do bọn họ phúc lớn mạng lớn, ông trời nhân từ và có đức hiếu sinh.
Từ nay về sau cô và người nhà họ Lý không còn quan hệ gì nữa.
Cô mang theo chăn, tay trái cầm cây đèn dầu đã tắt để lúc đi trên đường buổi tối có thể dùng đến, tay phải cầm con dao làm bếp để phòng thân, một mình lặng lẽ, chầm chậm đi men theo con đường nhỏ ở hậu viện, lúc này chỉ còn ánh sáng lập lòe của nhà họ Lý phản phất sau lưng.
Lý Thảo lần nữa đến rừng hoa đào, cô thăm dò trèo lên tảng đá lớn, dựa vào hành lý mang theo lúc nãy rồi nhắm mắt suy tư.
Cô độc khốn khổ từ khi còn nhỏ, bây giờ đến cả nơi nương thân duy nhất cũng chẳng còn.
Không biết tương lai rồi sẽ ra sao.
Bây giờ cô ấy chưa đi là vì vẫn chưa phải lúc.
Tối nay rất náo nhiệt, đợi lát nữa, những người từ các thôn lân cận đến Trần Gia Trang xem phim sẽ giải tán, bây giờ nếu như lên đường có khả năng sẽ bị người khác bắt gặp.
Phải đợi sau khi qua rạng sáng, khi toàn bộ thôn trang yên tĩnh trở lại, đây mới chính là lúc thích hợp để lên đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau trước khi những người từ các thôn gần đó thức dậy, đi bộ qua những thôn này để tránh trên đường gặp phải người quen.
Mặt khác, Lý Cúc và Lý Quyên hai người bọn họ đã giành được chỗ ngồi lý tưởng ở hàng ghế đầu ở Trần Gia Trang. Đợi đến lúc Lý Bảo Đản thỏa mãn xem xong bộ phim mà anh tâm, tâm đắc thì đã gần 9 giờ rưỡi rồi. Trẻ con mà, tất nhiên là đối với người hoặc vật trong rạp chiếu phim sẽ cảm thấy rất tò mò, nhưng sau khi kết thúc, nhìn xung quanh một hồi đến khi người ở rạp chiếu phim thu dọn xong xuôi và bật đèn pin đạp xe đi rồi, thì mới thu lại ánh mắt luyến tiếc, cưỡi lên cổ của Lý Cường và cùng người nhà vui vẻ ra về.
Khi hai chị em Lý Cúc và Lý Quyên trở về thì rất đói, trong lòng đương nhiên là không vui. Lúc đi mỗi người chỉ đem theo hai củ khoai lang thì no làm sao được. Hơn nữa, hai người họ lại chẳng được như em trai ngày nào cũng có bữa sáng để ăn. Đến tối khi Lý Bảo Đản và những người khác đến Trần Gia Trang, vốn dĩ nghĩ rằng họ sẽ mang một số thức ăn đến, nhưng nào ngờ chẳng có thứ gì cả, bà nội thì khỏi nói rồi đằng này ngay cả cha cô ấy cũng chẳng đem luôn, vì thế hai chị em họ cảm thấy rất buồn.
Lý Cường ban đầu cũng định mang cho hai cô con gái của mình hai củ khoai lang, nhưng vì bà Lý nói rằng bà đã mang rất nhiều khoai lang cho hai chị em cô rồi nên ông mới không mang theo, dù gì bây giờ ai nấy cũng đều tiết kiệm lương thực, vì vậy nếu tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.
Bởi vì lúc đó ham muốn xem phim của hai chị em lấn át cả cơn đói nên mới nhịn được và ngoan ngoãn chờ xem phim cùng nhau, bây giờ vừa xem xong cơn đói lại quay trở lại, bụng cứ cồn cào rất khó chịu.
Mặc dù vậy nhưng hai chị em chẳng dám nói gì, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, vào phòng ngủ của bà nội để ăn trộm một ít khoai lang hoặc vào phòng cô con ghẻ kiếm gì đó ăn.
Họ thừa biết cô con ghẻ khi ở nhà trừ khi làm việc nặng thì cháo trong bát mới đặc, còn những lúc khác cháo chẳng khác gì canh cả.
Ấy vậy mà cô con ghẻ có thể sống lâu như vậy mà không bị chết đói, đó là vì cô ấy tự mình lên núi tìm rau dại và quả dại để ăn. Lúc nhỏ hai người họ đã phát hiện ra điều này rồi, do đó bọn họ không ít lần lừa trộm đồ ăn từ chỗ cô ấy, tiếc là sau này cô ấy thông minh hơn rồi, khó mà nắm được thóp của cô ấy, nên đồ họ lừa về cũng ít hơn.
Hai người âm thầm tính toán lần này trở về nhất định phải lật tung phòng củi, nếu họ phát hiện có đồ gì bị giấu thì họ sẽ nắm thóp của cô. Lần này phải uy hiếp cô thật tốt, họ sẽ không chịu từ bỏ cho đến khi cướp được nhiều đồ ra ngoài.
Ai bảo bà Lý dạo gần đây càng ngày càng keo kiệt với bọn họ, cháo dọn trên bàn cũng càng ngày càng ít, ngày nào chưa đến giờ ăn bụng cũng đói và kêu ộp ộp, nên họ phải đi tìm đồ ăn ở những nơi khác để lắp đầy chiếc bụng đói.
Kết quả là người nhà họ Lý vừa bước ra khỏi Trần Gia Trang liền nhìn thấy cách họ không xa có một bóng đen đang chạy đến, khi chạy lại còn nghe thấy tiếng thở hổn hển phát ra từ cổ họng của người đó khiến người nhà họ Lý vô cùng sợ hãi, còn cho rằng đó là một tên điên.
Lý Cường vừa nhìn thấy người này lập tức phản ứng lại, nhanh chóng thả Lý Bảo Đản ở trên cổ xuống rồi ôm về phía sau, để phòng người này ra tay bất ngờ không kịp đối phó mà làm bị thương đến quý tử của mình. Người này chạy đến chỗ người nhà họ Lý, thở hổn hển rồi nói ngắt quãng: “Cháy ... cháy rồi ... nhà anh ... cháy ... cháy rồi.”
Lúc người nhà họ Lý nhận ra đây là người thân của họ là Từ Hạo, cháu đích tôn của Từ Tú Anh, họ mới thở phào nhẹ nhõm, không phải là tên điên muốn xông đến đánh nhau thì tốt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu, khi thấyTừ Hạo đang thở hổn hển, Từ Tú Anh đã ân cần tiến lên vỗ nhẹ vào lưng cậu giúp cậu bình tĩnh lại: “Từ Hạo, đừng vội, có gì từ từ thở rồi nói”.
Kết quả là đến lúc Từ Hạo bình tĩnh và nói ra những lời đó, Từ Tú Anh, người nghe rõ ràng nhất, liền lập tức cuống lên.
Bà ta nắm chặt lấy cánh tay Từ Hạo: “Cháy? Cháy gì cơ? Nhà của ai bị cháy? Con nói nhanh nào, muốn cô lo chết sao?”
“Nhà cô bị cháy rồi, lửa cháy rất lớn, không dập được, bây giờ vẫn còn đang cháy”. Từ Hạo cuối cùng cũng bình tĩnh lại và nói rõ ràng nguyên câu, nói xong liền đẩy mạnh tay của Từ Tú Anh ra.
Không phải Từ Hạo thô bạo hay vô lễ, mà là do cô của anh nắm chặt quá, các đầu móng tay bấm chặt vào da thịt khiến cậu rất đau.
Từ Hạo vừa dứt lời, Từ Tú Anh không dám tin còn lớn tiếng lặp lại lần nữa: “Nhà của cô cháy rồi, cháy hết rồi!”
“Cháy rồi, nhà của ai cháy cơ? Nhà tôi bị cháy sao?” Lúc này, bà Lý xen vào, giọng bà chứa đầy sự bàng hoàng và không dám tin đây là sự thật.
Từ Hạo gật đầu đáp: “Cháy rồi cô ạ, mọi người mau về xem đi.”
Bà Lý khi nhận được câu trả lời khẳng định đó toàn thân liền bị đông cứng, nếu như không có Lý Cường ở bên cạnh đỡ bà, thì bà đã ngã xuống đất rồi.
Còn Từ Tú Anh sau khi nghe câu trả lời khẳng định đó không thèm quan tâm đến cái gì nữa mà sải bước chạy về nhà, chạy vừa nhanh vừa gấp, mặc dù ngoài trời trăng sáng rọi nhưng vẫn bị té sấp mặt mấy lần.
Lý Cường ở phía sau đẩy Lý Bảo Đản đến cạnh bà Lý, rồi chạy theo sau Từ Tú Anh về thôn Thượng Hà trong sự tuyệt vọng.
Hai chị em Lý Cúc và Lý Quyên rơi nước mắt vì sợ hãi, loạng choạng chạy theo Lý Cường về nhà.
Bà Vương vừa đi một mình vừa ngáp, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì, Lý Bảo Đản ở phía sau chạy nhanh đi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro