Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Anh Muốn Làm Em
Tiêu Diệt Đường Quả
2024-08-10 13:20:26
Lúc này mới cởi dây thun, chậm rãi kéo khóa quần, ngồi nên không cởi xuống được, chỉ có thể vươn tay móc côn thịt ra.
Thật nóng!
Khi mới chạm vào, nhục côn còn bật ra.
Diệp Tịch Nhan liếm môi, nhanh chóng liếc anh một cái, ngửi mùi tanh thật cẩn thận cởi ra.
Quy đầu rất đỏ, sáng lấp lánh, tuy mới bắn ra nhưng đều không cần sờ một lúc, đã nhanh chóng đứng thẳng.
Thanh niên thật tốt.
Cứng quá.
Giật giật.
Cô lập tức cảm thấy nước bọt không đủ dùng, miệng rất khát, tay nhỏ bao lấy quy đầu xoa hai cái, đứng dậy hôn lên cái miệng mím chặt của Hứa Vong Xuyên.
Anh run lên, gần như là không chút do dự há miệng nghênh đón.
Đôi mắt mờ mịt sương mù như chó hoang.
Môi giống như điên rồi dùng sức cọ xát, hàm răng dùng sức quá mạnh cọ vào lợi cô, hương vị nước bọt kèm theo máu vẫn ngọt.
Anh không cho cô trốn, bàn tay chế trụ vòng eo tinh tế mềm mại của cô, chỉ biết ấn vào trong lòng.
Không thể nói là hôn lưỡi.
Đầu lưỡi đều bị anh mút tê dại, nước bọt mới chảy ra đã bị anh cuốn sạch lấy.
Tiếng nước chậc chậc vang vọng trong đầu.
Hôn môi mà thôi, sao có thể vang như vậy?
Thật biến thái.
Tay nhỏ tê dại tới mức không còn sức làm vận động piston, anh tách chân cô ra, côn thịt thô cứng chọc loạn không có kết cấu, cũng không chê vải jeans cộm.
Diệp Tịch Nhan nhíu mày, muốn chạy trốn.
“Em chỉ nói… Ừm… Khôi phục nguyên trạng giúp anh… Không nói muốn… Giúp anh bắn ra… Hứa Vong Xuyên… Đừng cọ… Cầu xin anh, đừng cọ…”
Rõ ràng không cắm vào.
Nhưng mà cơ thể lại bị anh đâm cho phập phồng trên dưới.
Eo đều sắp bị gãy ra.
Đùi nóng quá, nóng quá… Mông rất muốn bị niết.
“Đừng mà… Đừng lại cọ xát nữa! Anh không nghe hiểu tiếng người sao? A…”
Tiếng thét chói tai cao vút vang lên, Diệp Tịch Nhan ngửa cổ hét to.
Ngón tay của cô nắm lấy bả vai Hứa Vong Xuyên, cào ra mấy vết máu.
Dâm thủy làm quần lót ướt sũng, thấm ướt quần jean, vệt nước tràn ngập ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hình trứng, dọc theo khe nhỏ lan tràn ra, trong không khí tràn ngập mùi tanh.
Hứa Vong Xuyên liếm môi, nâng mặt cô lên, hơi thở dồn dập, dưới hàng mi dài không hiểu được là mồ hôi hay nước mắt, sáng lấp lánh, cái mũi cao thẳng ngửi cô một lát.
“Diệp Tịch Nhan, anh muốn thao em.”
“Em biết… Nhưng…”
“Em không biết!” Hứa Vong Xuyên nâng mặt cô, trong mắt tràn ngập băn khoăn, chấn động, dưới dục vọng mãnh liệt lộ ra chút tuyệt vọng: “Đừng nghĩ dùng cái miệng nhỏ giảo hoạt của em lừa anh… Ông đây không muốn một người phụ nữ như vậy, nói, có làm bạn gái của anh không? Có muốn làm với anh không?”
Thật nóng!
Khi mới chạm vào, nhục côn còn bật ra.
Diệp Tịch Nhan liếm môi, nhanh chóng liếc anh một cái, ngửi mùi tanh thật cẩn thận cởi ra.
Quy đầu rất đỏ, sáng lấp lánh, tuy mới bắn ra nhưng đều không cần sờ một lúc, đã nhanh chóng đứng thẳng.
Thanh niên thật tốt.
Cứng quá.
Giật giật.
Cô lập tức cảm thấy nước bọt không đủ dùng, miệng rất khát, tay nhỏ bao lấy quy đầu xoa hai cái, đứng dậy hôn lên cái miệng mím chặt của Hứa Vong Xuyên.
Anh run lên, gần như là không chút do dự há miệng nghênh đón.
Đôi mắt mờ mịt sương mù như chó hoang.
Môi giống như điên rồi dùng sức cọ xát, hàm răng dùng sức quá mạnh cọ vào lợi cô, hương vị nước bọt kèm theo máu vẫn ngọt.
Anh không cho cô trốn, bàn tay chế trụ vòng eo tinh tế mềm mại của cô, chỉ biết ấn vào trong lòng.
Không thể nói là hôn lưỡi.
Đầu lưỡi đều bị anh mút tê dại, nước bọt mới chảy ra đã bị anh cuốn sạch lấy.
Tiếng nước chậc chậc vang vọng trong đầu.
Hôn môi mà thôi, sao có thể vang như vậy?
Thật biến thái.
Tay nhỏ tê dại tới mức không còn sức làm vận động piston, anh tách chân cô ra, côn thịt thô cứng chọc loạn không có kết cấu, cũng không chê vải jeans cộm.
Diệp Tịch Nhan nhíu mày, muốn chạy trốn.
“Em chỉ nói… Ừm… Khôi phục nguyên trạng giúp anh… Không nói muốn… Giúp anh bắn ra… Hứa Vong Xuyên… Đừng cọ… Cầu xin anh, đừng cọ…”
Rõ ràng không cắm vào.
Nhưng mà cơ thể lại bị anh đâm cho phập phồng trên dưới.
Eo đều sắp bị gãy ra.
Đùi nóng quá, nóng quá… Mông rất muốn bị niết.
“Đừng mà… Đừng lại cọ xát nữa! Anh không nghe hiểu tiếng người sao? A…”
Tiếng thét chói tai cao vút vang lên, Diệp Tịch Nhan ngửa cổ hét to.
Ngón tay của cô nắm lấy bả vai Hứa Vong Xuyên, cào ra mấy vết máu.
Dâm thủy làm quần lót ướt sũng, thấm ướt quần jean, vệt nước tràn ngập ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hình trứng, dọc theo khe nhỏ lan tràn ra, trong không khí tràn ngập mùi tanh.
Hứa Vong Xuyên liếm môi, nâng mặt cô lên, hơi thở dồn dập, dưới hàng mi dài không hiểu được là mồ hôi hay nước mắt, sáng lấp lánh, cái mũi cao thẳng ngửi cô một lát.
“Diệp Tịch Nhan, anh muốn thao em.”
“Em biết… Nhưng…”
“Em không biết!” Hứa Vong Xuyên nâng mặt cô, trong mắt tràn ngập băn khoăn, chấn động, dưới dục vọng mãnh liệt lộ ra chút tuyệt vọng: “Đừng nghĩ dùng cái miệng nhỏ giảo hoạt của em lừa anh… Ông đây không muốn một người phụ nữ như vậy, nói, có làm bạn gái của anh không? Có muốn làm với anh không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro