Cậu Chủ Đây Đầy...
2024-12-02 11:14:33
Sau khi đã mua những thứ cần thiết, Minh Hoàng và Tuệ Lâm đi xe buýt tới trạm của trung tâm thành phố. Nơi này đông đúc, nhộn nhịp vì đông người, có người trong nước và cả người nước ngoài. Những cửa hàng mua sắm của nhiều thương hiệu nổi tiếng nằm khắp các con đường, cả những quán ăn với đa dạng bản sắc, của nhiều nước trên thế giới cũng được xây dựng và kinh doanh tại khu vực này.
Tuệ Lâm và Minh Hoàng băng qua các con đường, hoà vào những người cùng đi. Vì ngày cuối tuần, vì vậy, đường xá có phần đông hơn ngày thường. Vừa có xe chạy, vừa có người đi. Cho nên, Minh Hoàng cực kì cẩn thận ôm lấy vai của Tuệ Lâm để giữ cô cạnh mình. Anh sợ rằng, nếu buông ra sẽ lạc mất cô. Dáng người Tuệ Lâm cũng nhỏ nhắn hơn so với anh tận 1 cái đầu. Vì vậy, anh phải ở cạnh cô, như thế sẽ dễ nhìn đường hơn.
Đi dạo và băng qua những con đường, cả hai đã tới trước một toà nhà lớn. Dáng vẻ bên ngoài của nó được xây dựng và trang trí cực kì sang trọng. Nhất là tấm biển hiệu được đính kim cương viền xung quanh, chữ bên trong dùng ngọc lục bảo kết thành “Hoàng Phủ”. Nhìn vào đã thấy sự đẳng cấp, sang trọng, thu hút người qua đường. Đây cũng chính là toà nhà chính kinh doanh kim cương, đá quý của nhà chồng chị hai anh “Hoàng Phủ Gia”.
Khi bước vào, nhân viên tức khắc lịch sự chào đón cả hai. Minh Hoàng và Tuệ Lâm không vội tìm anh chị. Anh dẫn Tuệ Lâm đến một tủ kính trưng bày những mẫu vòng tay cực kì sang trọng.
Tiếp xúc với cuộc sống thượng lưu nhưng Tuệ Lâm lại rất ít khi dùng những món đồ đắt tiền. Nhất là các loại đồ trang sức. Quá lắm là cô mặc quần áo hiệu, đắt nhưng là dì Nhược Lan mua cho và buộc cô mặc. Nếu không ra ngoài, cô chỉ mặc đồ đơn giản. Trang sức của cô được tặng rất nhiều, đủ loại nhưng đều để trưng trong tủ. Vì cô không quen, chỉ đeo bông tai, dây chuyền và vòng tay. Đây cũng là mẹ nuôi buộc cô đeo. Vì bà đã tốn công chọn và mua về, có cả đấu giá để lấy cho cô, nên Tuệ Lâm phải đeo để không uổng công bà. Cô có riêng một chiếc hộp những món đồ trang sức giá bình dân, chỉ khi nào ra ngoài một mình, không để người ta chú ý, cô sẽ dùng chúng. Vì vậy, giờ nhìn thấy trang sức kim cương, đá quý cao cấp, cô có phần hoa cả mắt vì quá sáng chói và đắt tiền
Minh Hoàng thấy cô bạn cùng nhà cứ trố mắt nhìn những chiếc vòng tay, lòng anh có chút buồn cười. Đâu phải lần đầu cô ngốc nhìn thấy chứ.
Gõ nhẹ lên đỉnh đầu Tuệ Lâm, Minh Hoàng chỉ vào tủ kính và nói với cô:
“Cậu chọn đi, thích cái nào lấy cái đó. Muốn mua hết, tôi cũng mua cho cậu luôn.”
Tuệ Lâm hoàn hồn khỏi những suy nghĩ lan man. Nghe thấy Minh Hoàng nói, cặp mắt to tròn căng ra vì hoảng. Cô vội xua tay, quýnh quáng từ chối:
“Trời ạ cậu chủ, cậu điên à ? Hết chỗ này nhiều lắm đó. Mình cũng không có ý định mua đâu. Vòng tay đang đeo còn rất mới, dì Nhược Lan tặng cho mình cách đây ba tháng thôi. Coi được rồi, đừng mua. Không thì đi tìm chị Mỹ Hương với anh rể. Cậu đừng có làm loạn.”
Minh Hoàng thừa biết thế nào nhỏ ngốc nhà mình cũng từ chối mà. Lần nào đưa cô đi mua đồ, kể cả khi mua quần áo, cô đều nhìn giá cả rồi lặng lẽ bỏ xuống hay đi qua luôn. Nếu không ép cô, chắc có lẽ sẽ khiến cô bị người khác khinh thường. Tuệ Lâm rất đơn thuần, cô muốn những điều gì bình dị nhất chứ không phải là thứ cao sang, quyền quý. Nhưng là, định mệnh buộc cô vào cuộc sống phức tạp của giới thượng lưu, nếu cô không theo kịp nó, nhất định sẽ bị người khác chà đạp, bắt nạt. Cho nên, anh luôn tìm cách buộc cô phải thay đổi, muốn hay không vẫn phải làm. Đó cũng là cách bảo vệ cô nếu không có anh bên cạnh.
Không để tâm đến Tuệ Lâm, Minh Hoàng liền bảo nhân viên lấy ra vài chiếc vòng tay mình ưng ý để lên mặt tủ. Sau đó, anh quay qua lườm Tuệ Lâm vẫn còn tròn mắt ngạc nhiên, anh cất tiếng như thể ra lệnh:
“Hoặc là cậu chọn được hai chiếc vòng, hoặc là tôi mua hết tủ vòng tay này. Đừng lo tôi không có tiền, cậu chủ đây không có gì ngoài tiền và quan hệ rộng. Tôi nói một cái, tiền tự khắc được mang đến. Tôi nói một cái, có người đứng ra tặng tôi cả một tủ này và chỉ lấy nửa giá cho tổng hoá đơn. Không có lựa chọn thứ ba, cậu nhanh đi.”
Tuệ Lâm thật sự đau đầu với cậu chủ nhà mình. Việc gì cũng phải ép cô đầu hàng vô điều kiện. Xem cái bộ dáng ra lệnh kia kìa, sao cô có thể hâm mộ anh được nhỉ. Còn đâu là thiếu niên cao cao tại thượng, xán lạn, khí chất nữa chứ. Bây giờ cứ như người đàn ông gia trưởng, ép người vậy.
Thiếu nữ vô cùng khó hiểu, mặt mũi chỉ có thể gượng cười với chị nhân viên đang hào hứng nhìn hai người.
Cô nhỏ giọng đáp lời Minh Hoàng:
“Được rồi, cậu cất ngay cái bộ dáng cậu chủ ấy đi. Mình chọn hai chiếc vòng là xong. Cậu cũng đừng phung phí thế, trang sức kim cương, đá quý rất đắt, không phải nói mua là mua được đâu.”
Thiếu niên nào đó dửng dưng, hai tay khoanh trước ngực, ra hiệu bằng mắt cho cô bắt đầu chọn vòng tay. Trong lời nói toát ra thật khiến Tuệ Lâm ngượng ngùng.
“Ông đây đầy tiền ! Tôi có thể mỗi ngày đều dẫn cậu tới đây mua một món trang sức để làm của hồi môn. Yên tâm đi, cậu chủ tặng cậu, xem như đặt cọc, cậu chỉ có thể bên cạnh tôi. Mua thêm nhẫn nữa, khỏi lo cậu bị dòm ngó rồi yêu đương sớm sinh phiền phức.”
“Nói năng lung tung. Cậu thật ấu trĩ !”
Tuệ Lâm thẹn quá hoá giận, gằn giọng với anh. Minh Hoàng chỉ nhún vai, gương mặt lạnh lùng thường ngày giờ đã mang thêm vài phần lưu manh, thích thú nhìn Tuệ Lâm.
Cậu chủ nào đó liếc mắt thấy Tuệ Lâm cẩn thận nhìn giá từng chiếc vòng thì bồi vào vài câu:
“Chọn hai chiếc đắt nhất, hoặc cận giá với chiếc đắt nhất. Nếu không chọn được, cứ để nhân viên chọn luôn cho cậu hai chiếc vòng đắt tiền nhất trong tủ là được. Lời tôi nói không được cãi, cậu mắng tôi thì tối nay đừng hòng ngủ. Nghe lời đi, mặt trời ngốc !”
Tuệ Lâm bất lực, không cãi cọ với anh nữa mà tập trung chọn vòng. Qua một lúc, cô cũng ưng ý được hai chiếc vòng kiểu dáng đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch, sang trọng. Một chiếc được kết bằng kim cương, một chiếc là kết hợp đá hồng ngọc và kim cương.
Cô quay sang nói với Minh Hoàng:
“Mình chọn xong rồi, giá cả hợp lí và kiểu dáng mình cũng ưng. Mình chọn, mình thích thế thôi. Nếu cậu không hài lòng, vậy thì đi về. Đừng có ép người, nếu đã mua cho mình, vậy phải tuân theo sự yêu thích của mình.”
Vẫn là cặp mắt đen sâu thẳm không e dè mà liếc cô sắc lẹm. Minh Hoàng hừ lạnh, nhàn nhạt đáp:
“Muốn tốt cho cậu thôi, ai bảo là không theo ý cậu chứ. Dù sao cũng là mẹ nuôi nhờ tôi, tôi cũng không có rảnh ép buộc cậu.”
Tuệ Lâm cắn nhẹ môi dưới nhìn Minh Hoàng làm thủ tục thanh toán.
Khi anh đưa chiếc túi cho cô, không nóng không lạnh mà cất tiếng:
“Tặng cho cậu, nhớ lấy ra đeo ! Đừng phụ lòng ông đây đi xe buýt với cậu, dang nắng cả buổi trời tổn hại nhan sắc. Với cả, đây là tiền của tôi tự kiếm được, mong cậu trân trọng một chút, phải dùng đó.”
Đáy lòng Tuệ Lâm lăn tăn gợn sóng, cô mỉm cười nhận lấy chiếc túi chứa đựng hai chiếc vòng. Đôi mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ, tiếng nói êm dịu cất lên:
“Cảm ơn cậu, mình sẽ cố gắng về sau có thể trả lại tiền hôm nay cậu mua vòng tay cho mình.”
“Dùng cả đời của cậu mà trả !”
Minh Hoàng thì thầm thật khẽ. Tuệ Lâm không nghe được liền hỏi lại:
“Cậu nói gì cơ ? Mình không có nghe thấy, mau nói lại đi.”
“Không có gì, đi tìm chị hai với anh rể thôi !”
Minh Hoàng khôi phục dáng vẻ trầm ẩn, chân dài bước đi trước. Tuệ Lâm khó hiểu nhưng rồi cũng nhanh chân đi theo anh.
———————————////—————————
*Em gửi trước 1 chương, chương sau tí nữa lên sóng nha. Em cảm ơn mọi người ❤️
Tuệ Lâm và Minh Hoàng băng qua các con đường, hoà vào những người cùng đi. Vì ngày cuối tuần, vì vậy, đường xá có phần đông hơn ngày thường. Vừa có xe chạy, vừa có người đi. Cho nên, Minh Hoàng cực kì cẩn thận ôm lấy vai của Tuệ Lâm để giữ cô cạnh mình. Anh sợ rằng, nếu buông ra sẽ lạc mất cô. Dáng người Tuệ Lâm cũng nhỏ nhắn hơn so với anh tận 1 cái đầu. Vì vậy, anh phải ở cạnh cô, như thế sẽ dễ nhìn đường hơn.
Đi dạo và băng qua những con đường, cả hai đã tới trước một toà nhà lớn. Dáng vẻ bên ngoài của nó được xây dựng và trang trí cực kì sang trọng. Nhất là tấm biển hiệu được đính kim cương viền xung quanh, chữ bên trong dùng ngọc lục bảo kết thành “Hoàng Phủ”. Nhìn vào đã thấy sự đẳng cấp, sang trọng, thu hút người qua đường. Đây cũng chính là toà nhà chính kinh doanh kim cương, đá quý của nhà chồng chị hai anh “Hoàng Phủ Gia”.
Khi bước vào, nhân viên tức khắc lịch sự chào đón cả hai. Minh Hoàng và Tuệ Lâm không vội tìm anh chị. Anh dẫn Tuệ Lâm đến một tủ kính trưng bày những mẫu vòng tay cực kì sang trọng.
Tiếp xúc với cuộc sống thượng lưu nhưng Tuệ Lâm lại rất ít khi dùng những món đồ đắt tiền. Nhất là các loại đồ trang sức. Quá lắm là cô mặc quần áo hiệu, đắt nhưng là dì Nhược Lan mua cho và buộc cô mặc. Nếu không ra ngoài, cô chỉ mặc đồ đơn giản. Trang sức của cô được tặng rất nhiều, đủ loại nhưng đều để trưng trong tủ. Vì cô không quen, chỉ đeo bông tai, dây chuyền và vòng tay. Đây cũng là mẹ nuôi buộc cô đeo. Vì bà đã tốn công chọn và mua về, có cả đấu giá để lấy cho cô, nên Tuệ Lâm phải đeo để không uổng công bà. Cô có riêng một chiếc hộp những món đồ trang sức giá bình dân, chỉ khi nào ra ngoài một mình, không để người ta chú ý, cô sẽ dùng chúng. Vì vậy, giờ nhìn thấy trang sức kim cương, đá quý cao cấp, cô có phần hoa cả mắt vì quá sáng chói và đắt tiền
Minh Hoàng thấy cô bạn cùng nhà cứ trố mắt nhìn những chiếc vòng tay, lòng anh có chút buồn cười. Đâu phải lần đầu cô ngốc nhìn thấy chứ.
Gõ nhẹ lên đỉnh đầu Tuệ Lâm, Minh Hoàng chỉ vào tủ kính và nói với cô:
“Cậu chọn đi, thích cái nào lấy cái đó. Muốn mua hết, tôi cũng mua cho cậu luôn.”
Tuệ Lâm hoàn hồn khỏi những suy nghĩ lan man. Nghe thấy Minh Hoàng nói, cặp mắt to tròn căng ra vì hoảng. Cô vội xua tay, quýnh quáng từ chối:
“Trời ạ cậu chủ, cậu điên à ? Hết chỗ này nhiều lắm đó. Mình cũng không có ý định mua đâu. Vòng tay đang đeo còn rất mới, dì Nhược Lan tặng cho mình cách đây ba tháng thôi. Coi được rồi, đừng mua. Không thì đi tìm chị Mỹ Hương với anh rể. Cậu đừng có làm loạn.”
Minh Hoàng thừa biết thế nào nhỏ ngốc nhà mình cũng từ chối mà. Lần nào đưa cô đi mua đồ, kể cả khi mua quần áo, cô đều nhìn giá cả rồi lặng lẽ bỏ xuống hay đi qua luôn. Nếu không ép cô, chắc có lẽ sẽ khiến cô bị người khác khinh thường. Tuệ Lâm rất đơn thuần, cô muốn những điều gì bình dị nhất chứ không phải là thứ cao sang, quyền quý. Nhưng là, định mệnh buộc cô vào cuộc sống phức tạp của giới thượng lưu, nếu cô không theo kịp nó, nhất định sẽ bị người khác chà đạp, bắt nạt. Cho nên, anh luôn tìm cách buộc cô phải thay đổi, muốn hay không vẫn phải làm. Đó cũng là cách bảo vệ cô nếu không có anh bên cạnh.
Không để tâm đến Tuệ Lâm, Minh Hoàng liền bảo nhân viên lấy ra vài chiếc vòng tay mình ưng ý để lên mặt tủ. Sau đó, anh quay qua lườm Tuệ Lâm vẫn còn tròn mắt ngạc nhiên, anh cất tiếng như thể ra lệnh:
“Hoặc là cậu chọn được hai chiếc vòng, hoặc là tôi mua hết tủ vòng tay này. Đừng lo tôi không có tiền, cậu chủ đây không có gì ngoài tiền và quan hệ rộng. Tôi nói một cái, tiền tự khắc được mang đến. Tôi nói một cái, có người đứng ra tặng tôi cả một tủ này và chỉ lấy nửa giá cho tổng hoá đơn. Không có lựa chọn thứ ba, cậu nhanh đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuệ Lâm thật sự đau đầu với cậu chủ nhà mình. Việc gì cũng phải ép cô đầu hàng vô điều kiện. Xem cái bộ dáng ra lệnh kia kìa, sao cô có thể hâm mộ anh được nhỉ. Còn đâu là thiếu niên cao cao tại thượng, xán lạn, khí chất nữa chứ. Bây giờ cứ như người đàn ông gia trưởng, ép người vậy.
Thiếu nữ vô cùng khó hiểu, mặt mũi chỉ có thể gượng cười với chị nhân viên đang hào hứng nhìn hai người.
Cô nhỏ giọng đáp lời Minh Hoàng:
“Được rồi, cậu cất ngay cái bộ dáng cậu chủ ấy đi. Mình chọn hai chiếc vòng là xong. Cậu cũng đừng phung phí thế, trang sức kim cương, đá quý rất đắt, không phải nói mua là mua được đâu.”
Thiếu niên nào đó dửng dưng, hai tay khoanh trước ngực, ra hiệu bằng mắt cho cô bắt đầu chọn vòng tay. Trong lời nói toát ra thật khiến Tuệ Lâm ngượng ngùng.
“Ông đây đầy tiền ! Tôi có thể mỗi ngày đều dẫn cậu tới đây mua một món trang sức để làm của hồi môn. Yên tâm đi, cậu chủ tặng cậu, xem như đặt cọc, cậu chỉ có thể bên cạnh tôi. Mua thêm nhẫn nữa, khỏi lo cậu bị dòm ngó rồi yêu đương sớm sinh phiền phức.”
“Nói năng lung tung. Cậu thật ấu trĩ !”
Tuệ Lâm thẹn quá hoá giận, gằn giọng với anh. Minh Hoàng chỉ nhún vai, gương mặt lạnh lùng thường ngày giờ đã mang thêm vài phần lưu manh, thích thú nhìn Tuệ Lâm.
Cậu chủ nào đó liếc mắt thấy Tuệ Lâm cẩn thận nhìn giá từng chiếc vòng thì bồi vào vài câu:
“Chọn hai chiếc đắt nhất, hoặc cận giá với chiếc đắt nhất. Nếu không chọn được, cứ để nhân viên chọn luôn cho cậu hai chiếc vòng đắt tiền nhất trong tủ là được. Lời tôi nói không được cãi, cậu mắng tôi thì tối nay đừng hòng ngủ. Nghe lời đi, mặt trời ngốc !”
Tuệ Lâm bất lực, không cãi cọ với anh nữa mà tập trung chọn vòng. Qua một lúc, cô cũng ưng ý được hai chiếc vòng kiểu dáng đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch, sang trọng. Một chiếc được kết bằng kim cương, một chiếc là kết hợp đá hồng ngọc và kim cương.
Cô quay sang nói với Minh Hoàng:
“Mình chọn xong rồi, giá cả hợp lí và kiểu dáng mình cũng ưng. Mình chọn, mình thích thế thôi. Nếu cậu không hài lòng, vậy thì đi về. Đừng có ép người, nếu đã mua cho mình, vậy phải tuân theo sự yêu thích của mình.”
Vẫn là cặp mắt đen sâu thẳm không e dè mà liếc cô sắc lẹm. Minh Hoàng hừ lạnh, nhàn nhạt đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Muốn tốt cho cậu thôi, ai bảo là không theo ý cậu chứ. Dù sao cũng là mẹ nuôi nhờ tôi, tôi cũng không có rảnh ép buộc cậu.”
Tuệ Lâm cắn nhẹ môi dưới nhìn Minh Hoàng làm thủ tục thanh toán.
Khi anh đưa chiếc túi cho cô, không nóng không lạnh mà cất tiếng:
“Tặng cho cậu, nhớ lấy ra đeo ! Đừng phụ lòng ông đây đi xe buýt với cậu, dang nắng cả buổi trời tổn hại nhan sắc. Với cả, đây là tiền của tôi tự kiếm được, mong cậu trân trọng một chút, phải dùng đó.”
Đáy lòng Tuệ Lâm lăn tăn gợn sóng, cô mỉm cười nhận lấy chiếc túi chứa đựng hai chiếc vòng. Đôi mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ, tiếng nói êm dịu cất lên:
“Cảm ơn cậu, mình sẽ cố gắng về sau có thể trả lại tiền hôm nay cậu mua vòng tay cho mình.”
“Dùng cả đời của cậu mà trả !”
Minh Hoàng thì thầm thật khẽ. Tuệ Lâm không nghe được liền hỏi lại:
“Cậu nói gì cơ ? Mình không có nghe thấy, mau nói lại đi.”
“Không có gì, đi tìm chị hai với anh rể thôi !”
Minh Hoàng khôi phục dáng vẻ trầm ẩn, chân dài bước đi trước. Tuệ Lâm khó hiểu nhưng rồi cũng nhanh chân đi theo anh.
———————————////—————————
*Em gửi trước 1 chương, chương sau tí nữa lên sóng nha. Em cảm ơn mọi người ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro