Mặt Trời Của Hoa Hướng Dương

Nhận Con Gái Nu...

2024-12-02 11:14:33

*Một thôn tại vùng núi

Những ngày qua vừa xảy ra thiên tai gây thiệt hại cho người dân trong thôn cũng như cảnh vật nơi đây. Nhược Lan cùng đội tình nguyện và cán bộ ở khu vực này đã đến và hỗ trợ bà con ngay sau ba ngày tin tức được đưa lên báo chí.

Vùng núi hẻo lánh bị thiên tai sạt lỡ và lũ cuốn trôi đi hết, người dân trong thôn vốn dĩ đã cực khổ nay còn khổ hơn. Của cải bao nhiêu đều mất, người trong thôn cũng bị ảnh hưởng. Tình cảnh hết sức đau lòng.

Sau một buổi sáng cực lực hỗ trợ, trao cho bà con những phần quà cứu giúp thiết thực trong hoàn cảnh sau thiên tai tàn phá, Nhược Lan cùng mọi người đi tới một ngôi nhà nằm sâu ở cuối thôn, cũng là điểm đến cuối cùng trong chuyến tình nguyện ở khu vực này . Nhất là để trao đi phần quà yêu thương cũng như hỏi thăm tình hình của họ xem có cần hỗ trợ thêm gì hay không.

Đứng trước căn nhà sập xệ, dường như chỉ là tạm bợ sau cơn thiên tai dữ tợn, cả đoàn nhìn thấy hai bà cháu đang không ngừng co ro bên đống củi hồng nhỏ. Đứa bé gái môi tái mét, cả người run cầm cập vì lạnh nhưng tay vẫn giữ khư khư tay bà lão bên cạnh chà xát như muốn truyền hơi ấm cho bà. Còn bà lão mang một thân hình gầy gò, bà cũng giống cô bé, cả người run bần bật nhưng vẫn một tay ôm chặt cháu gái nhỏ trong lòng. Trong nhà tan hoang, thứ còn lại chỉ là đất đá…Cảnh tượng thật sự khiến người ta nhìn thấy mà thương xót vô cùng.

Mọi người cùng nhau chào hai bà cháu. Nhược Lan nhanh chóng cởi bỏ lớp áo lông khoác bên ngoài, đi tới đặt lên vai hai bà cháu. Cô nhẹ nhàng mỉm cười nhưng đôi mắt đã ửng hồng từ bao giờ.

“Chúng cháu là đoàn tình nguyện đến đây hỗ trợ mọi người sau khi nghe thấy tin tức ở thôn bị thiên tai. Bà và cháu gái có cần chúng cháu giúp đỡ gì không ạ ? Chúng cháu định sẽ nghỉ chân ở đây một lát rồi quay về khu vực tập trung để cùng bàn với cán bộ việc xây dựng lại thôn của mình.”

Bà lão tóc bạc phơ run rẩy nhìn mọi người sau đó chậm rãi cất tiếng:

“Nhà của già đã vỡ tan hết rồi, mấy cô chú chắc chỉ có thể nghỉ chân chứ già không thể tiếp đãi đồ ăn được, thông cảm cho già. Mấy ngày nay chỉ có già và cháu gái ở đây, người trong thôn nghe nói cũng bị ảnh hưởng, có người bị thương đã được đưa đi điều trị kịp thời. Có vài hộ dân được cứu trợ đã chia cho hai bà cháu một ít thức ăn, già biết ơn các đoàn tình nguyện lắm. Hôm nay đoàn các cô chú vào tận trong này để cứu trợ, thật sự già vui và biết ơn rất nhiều. Già cũng lớn tuổi rồi, mấy ngày nay cố gắng vì đứa cháu gái bé nhỏ này mà chống chọi thiên tai, may mắn ông trời thương xót chỗ ở hai bà cháu chỉ thiệt hại về của, còn nguyên hai người. Sau đợt này mong cán bộ trong thôn giúp già đưa cháu gái đến cô nhi viện hay trại trẻ mồ côi nhé, già thấy mình sắp về với đất trời, không còn đủ sức để ở bên con bé nữa. Tội nghiệp lắm, ba mẹ nó xuống phố lập nghiệp, không may bị tai nạn nên mất lúc nó còn nhỏ xíu, nhà nội cũng chẳng còn ai, già là bà ngoại nên mang nó về đây chăm lo đến bây giờ. So với những đứa trẻ ở thôn, cháu gái của già rất nhỏ con, do già không có tiền nhiều để chăm nó chu toàn. Cuộc sống ở thôn khó khăn mà già thì nghèo nhất ở đây rồi, nên cháu gái cũng khổ theo. Mong cán bộ thay già gửi gắm con bé nha, già biết ơn lắm.”

Bà lão nói chậm rãi từng câu một nhưng mọi người nghe đến đâu thì đau lòng đến đấy. Nhất là khi nhìn vào đứa cháu gái nhỏ đang được bà ôm trong lòng. Đứa bé nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn ngây thơ, ngũ quan trông rất xán lạn nhưng nhem nhuốc lắm. Có thể thấy được cuộc sống của hai bà cháu khó khăn đến nhường nào. Đừng trách cán bộ vùng không lo lắng cho dân, ở vùng núi thì nhà nào cũng như nhau, rất khổ cực và đầy khó khăn. Mọi người rất hiểu điều này.



Nhược Lan lòng quặn thắt, cô cố kìm nén cảm xúc mà nghẹn ngào ôm lấy hai bà cháu. Cô nhìn bà lão rồi nhìn bé gái và nói:

“Cháu là người giám hộ rất nhiều trẻ em mồ côi, có hoàn cảnh khó khăn tại một cô nhi viện ở thành phố. Nhìn bé gái này rất đáng yêu, cháu vừa thấy đã yêu thích rồi, nếu bà bằng lòng, hãy để cháu đưa cô bé về sống cùng cháu, thay vì đưa đến cô nhi viện. Cháu hứa sẽ chăm lo cho cô bé đầy đủ đến khi trưởng thành và thật sự thành công. Ở đoàn mọi người đều biết, cháu là mẹ nuôi của nhiều đứa bé và cô nhi viện hoạt động hợp pháp, toàn tâm toàn ý với bọn trẻ. Bà bằng lòng thì ngay bây giờ cháu sẽ nhờ người làm giấy tờ nhận con nuôi ạ. Cháu rất thương hoàn cảnh hai bà cháu, nhất là cô bé này. Nhìn qua tư chất thông minh, về sau nếu cố gắng sẽ có một cuộc đời an nhiên. Bà tin cháu không ?”

Bà lão vành mắt đỏ hoe, hai tay chắp lại gập người trước Nhược Lan khiến cô hoảng hốt mà đỡ bà dậy. Bà lão nghẹn ngào, từng giọt nước mắt ấm nóng chảy dài trên gương mặt già nua in hằn những vết tích thời gian.

“Cảm ơn cô, già sống đến từng tuổi này rồi nên nhìn người cũng tốt lắm. Già biết cô là người tốt, già thật sự hết cách rồi, già sắp đi rồi, nếu cô thành tâm nhận nuôi cháu gái của già, già thật sự yên lòng về với trời đất.”

Mọi người chẳng thể kiềm được xúc động với lời của bà lão, cô bé bên cạnh bà dường như cảm nhận được điều không hay sắp đến mà ôm chặt lấy thân hình gầy gò của bà. Đôi mắt to tròn đã thấm đẫm nước, môi mím lại.

Bàn tay đầy gân xanh , nhăn nheo chậm rãi xoa đầu cháu gái nhỏ, bà lão hiền từ căn dặn:

“Hôm nay cô chú này đến thăm nhà mình nhưng mà không có gì để tiếp đãi họ cả. Họ đến hỗ trợ bà và cháu đó. Bà chẳng thể nào đi cùng cháu tiếp tục trên con đường thành người, nhưng bà biết, cháu gái của bà chắc chắn sẽ trở thành một công dân tốt trong tương lai. Cô đang ôm cháu về sau sẽ lo lắng cho cuộc sống của cháu thay bà ngoại, cháu phải ngoan ngoãn, nghe lời cô ấy nhé. Bà ngoại không còn đủ sức nhìn cháu trưởng thành nữa rồi, cuộc sống ở thôn khó khăn quá, bà không thể để cháu một mình nên chỉ có thể nhờ người ta chăm lo cho cháu. Nhớ lời bà ngoại, phải sống thật tốt nhé, bà ngoại thương cháu nhất.”

Vừa dứt lời, bà lão nhắm mắt ngã xuống trong vòng tay của cô bé và Nhược Lan. Sự việc bất ngờ khiến cho mọi người chẳng kịp trở tay. Cô bé cũng hoảng lên mà khóc nấc lay người bà lão.

“Bà ngoại ơi, bà ngoại tỉnh lại đi, tỉnh dậy với Tuệ Lâm đi mà.”

Nhược Lan đau lòng ôm lấy cô bé dỗ dành trong lòng. Cô không thể ngờ chuyến đi tình nguyện lần này lại có quá nhiều chuyện khiến bản thân cô xót xa, nhớ mãi không quên.

Từ ngày đó đến bây giờ trôi qua ba ngày nữa, tang sự của bà lão được mọi người trong đoàn cùng các cán bộ và người dân ở thôn lo liệu. Tro cốt theo sự chỉ dẫn của cô bé Tuệ Lâm mà được mọi người đưa vào chùa, đây cũng là nơi giữ tro cốt của ba mẹ và nhà nội của cô bé. Khoảng thời gian này, Nhược Lan, trưởng thôn cùng với cán bộ thôn cùng nhau lo liệu giấy tờ nhận nuôi cô bé Tuệ Lâm một cách nhanh nhất nhưng vẫn đảm bảo về pháp luật.



Đối với bé gái này, Nhược Lan hết sức dịu dàng khuyên nhủ cũng như cùng cô bé tâm sự để có thể giúp bé vơi đi những nỗi đau trong lòng. Tuổi bé vẫn còn quá nhỏ để phải trải qua những đau thương trong cuộc sống này. Cô bé rất ngoan, lễ phép và hiểu chuyện, nên càng khiến cho Nhược Lan yêu thương nhiều hơn.

Sau khi lo xong giấy tờ, cũng như hỗ trợ về vật chất cho thôn, cả đoàn của Nhược Lan chia tay mọi người lên xe trở về thành phố. Chuyến tình nguyện này cô cảm thấy ý nghĩa vô cùng, nhất là giúp đỡ cho người dân trong thôn sau thiên tai, thứ hai cô lời được một cô con gái ngoan.

Trên xe trở về thành phố, Nhược Lan cách một chốc lại hỏi han cô bé Tuệ Lâm.

“Tuệ Lâm, khi về đến nhà, mẹ sẽ giới thiệu con với hai anh chị. Có một chị lớn hơn con bốn tuổi và một bạn nam bằng tuổi của con. Con có thể gọi chị kia là chị còn bạn nam thì muốn gọi anh hoặc xưng hô như bạn bè đều được. Các con từ bây giờ là anh chị em trong nhà, là con của mẹ Nhược Lan.”

Cô bé Tuệ Lâm mấy ngày nay được Nhược Lan quan tâm và lo lắng từng chút một, cộng với lời căn dặn của bà ngoại trước khi mất, nên cô bé rất quý và vô cùng biết ơn Nhược Lan. Dù chỉ là một cô bé mới năm tuổi nhưng Tuệ Lâm hiểu rằng, người phụ nữ bên cạnh này sẽ chăm sóc mình đến khi trưởng thành như bà ngoại nói, bản thân phải yêu thương và nghe lời với cô ấy. Vì đây là người có ơn với gia đình của cô bé.

Tuệ Lâm dè dặt gật đầu, lời đáp non nớt khẽ vang lên:

“Dạ con hiểu rồi thưa dì Nhược Lan…à không, mẹ Nhược Lan !”

Nhược Lan hài lòng mỉm cười ôm lấy cô bé.

“Con gái ngoan !”

Xe về đến thành phố là vào buổi trưa của ngày hôm sau. Nhược Lan gọi tài xế lái xe đến điểm tập trung của đoàn tình nguyện để đón cô và bé Tuệ Lâm về biệt thự riêng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Trời Của Hoa Hướng Dương

Số ký tự: 0