Gọi Cậu Chủ
2024-12-02 11:14:33
Trước mắt cô bé Tuệ Lâm nhỏ nhắn là căn biệt thự bốn tầng, kiểu mái bằng hiện đại, màu trắng vô cùng to lớn khiến cô bé căng mắt, trong lòng không ngừng cảm thán. Lần đầu tiên cô bé xuống thành phố mà còn thấy được căn nhà to như thế này. Thật sự hoành tráng và đẹp quá đi mất.
Nhược Lan mỉm cười trước phản ứng của cô bé. Khi người làm mở cửa, cô nắm lấy tay Tuệ Lam dẫn đi vào trong. Vừa đi vừa dịu dàng nói với cô bé:
“Từ bây giờ đây sẽ là nhà của con, Tuệ Lâm !”
Bên trong căn biệt thự được thiết kế và bày trí cực kì hiện đại và bắt mắt. Tuệ Lâm vừa đi bên cạnh Nhược Lan, mắt hiếu kì nhìn xung quanh, lòng càng cảm thán vì sự xa hoa và giàu có của cô.
Nhược Lan đưa cô bé đến chỗ phòng khách rộng lớn, ở đây có một cậu nhóc đang mải mê lắp ghép đồ chơi trong tay. Tuệ Lâm im lặng quan sát khi mà Nhược Lan gọi cậu nhóc và bắt đầu cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con,
“Minh Hoàng, từ bây giờ Tuệ Lâm sẽ sống cùng chúng ta. Con mau chào hỏi con bé một chút để tạo sự thân thiết đi.”
Nhược Lan vừa nói vừa cầm tay cô bé bên cạnh đến trước mặt cậu nhóc đang ngồi chơi lego.
Nghe giọng nói thân thuộc, cậu nhóc Minh Hoàng dừng lại công việc lắp lego mà ngẩng mặt lên. Dù cho chỉ mới năm tuổi nhưng ngũ quan trên khuôn mặt cậu nhóc cực kì anh tuấn và cuốn hút. Đôi mắt đen láy hướng tới cô bé trước mặt lặng thầm quan sát nhưng không hồi đáp gì cả.
Nhược Lan thấy vậy thì nhẹ nhàng cuối người thì thầm với cô bé Tuệ Lâm:
“Hay con thử cất tiếng chào xem. Minh Hoàng rất trầm tính, con chào thằng bé trước thì nó sẽ đáp lại con. Đừng sợ, có mẹ Nhược Lan ở đây !”
Cô bé Tuệ Lâm có phần rụt rè trước cậu nhóc Minh Hoàng. Cô bé thấy cái bạn nam này có phần lạnh lẽo quá, không giống với các bạn nam luôn tinh nghịch, cười đùa ở thôn cô bé sống gì cả.
Vì dì Nhược Lan đã ngỏ lời nên Tuệ Lâm không thể không làm theo. Dì là ân nhân của gia đình cô bé, cho nên, mọi chuyện mà dì Nhược Lan yêu cầu thì cô bé sẽ làm theo.
Dù trong lòng có chút e dè nhưng Tuệ Lâm vẫn nghe lời Nhược Lan mà mở lời chào hỏi trước:
“Xin chào, mình là Tuệ Lâm, mình rất vui khi được sống cùng cậu và dì Nhược Lan.”
Minh Hoàng nhíu mày, cậu nhóc vẫn giữ thái độ trầm lặng mà đáp:
“Gọi cậu chủ !”
Nhược Lan trố mắt với câu đáp của cậu con trai liền cất tiếng:
“Nhóc con, con không được như vậy. Hai đứa bằng tuổi, sống cùng nhà đều là con của mẹ. Tuệ Lâm là con gái mẹ nhận nuôi, sẽ làm em gái của con, anh em một nhà với con. Con không thể xem con bé như người hầu mà bắt gọi cậu chủ.”
Cậu nhóc Minh Hoàng tiếp tục lắp ghép đồ chơi lego trong tay nhưng miệng vẫn đáp lại Nhược Lan:
“Mẹ nuôi, con chỉ có chị hai tên Mỹ Hương và không có em gái.”
“Ơ thằng bé này, hôm nay con bướng bỉnh thế ?”
Nhược Lan có phần không hài lòng về cậu con trai của mình. Bình thường thằng bé có thế đâu, sao lại…
Tuệ Lâm mím môi, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Minh Hoàng. Không biết cô bé có suy nghĩ gì nhưng rất nhanh cất tiếng nói với Minh Hoàng:
“Tuệ Lâm xin chào cậu chủ !’
Nhược Lan nghĩ rằng Tuệ Lâm bị Minh Hoàng làm cho sợ hãi, tủi thân nên nhanh chóng an ủi cô bé:
“Con gái ngoan, con đừng nghe theo Minh Hoàng. Thằng bé đôi khi bướng bỉnh như vậy đó. Để mẹ Nhược Lan đưa con đi nghỉ ngơi, buổi chiều mẹ đưa hai đứa đi mua sắm ít đồ dùng cá nhân nha.”
Cậu nhóc Minh Hoàng nghe mấy lời của mẹ nuôi với cô bé Tuệ Lâm, cậu chẳng nói chẳng rằng quăng mạnh mô hình lego đang xếp dở xuống sàn. Từng mảnh ghép văng tứ tung, Minh Hoàng bật dậy đi thẳng lên lầu. Lúc đi ngang qua Tuệ Lâm còn không quên dành cho cô bé cái liếc mắt sắc lẹm.
Tuệ Lâm cúi mặt, đôi môi tái nhợt mím chặt, hai tay nắm chặt gấu váy.
Nhược Lan vẫn không thể vì sao cậu con trai của mình lại hành động như vậy. Nhẹ nhàng xoa đầu Tuệ Lâm, Nhược Lan nói:
“Vào phòng của mẹ nằm nghỉ ngơi nha. Tí nữa có người đến dọn phòng của con. Vì chuyện xảy ra hơi đột ngột, mẹ chưa kịp dặn người làm chuẩn bị phòng riêng cho con. Với cả muốn cho Minh Hoàng bất ngờ mà nó còn cho mẹ bất ngờ ngược lại nữa. Con ngoan, đừng buồn, mẹ sẽ nói chuyện với Minh Hoàng sau. Có lẽ thằng bé chưa quen vì trong nhà có thành viên mới.”
Tuệ Lâm ngoan ngoãn gật đầu. Cô bé nâng mắt nhìn Nhược Lan, trong đôi con ngươi đen tròn tràn ngập nỗi niềm, tiếng nói non nớt cất lên:
“Dì cứ xưng hô với con như lúc mới gặp đi ạ, con thấy như vậy sẽ hay hơn là gọi dì bằng mẹ. Có lẽ cậu chủ cũng không thích con gọi dì như thế, mà con cũng chỉ có một người mẹ trên đời. Con xin lỗi dì Nhược Lan !”
Cô bé này quá đỗi hiểu chuyện khiến cho Nhược Lan xót xa không thôi.
“Được được, con muốn thế nào thì thế đó, thoải mái là được.”
Nói rồi Nhược Lan nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tuệ Lâm, hướng đến cầu thang tầng một để lên phòng của mình. Cả hai không biết rằng, trên tầng hai, toàn bộ cuộc trò chuyện đã bị Minh Hoàng đứng ở một góc khuất trên tầng nhìn xuồng và nghe thấy. Cậu nhóc lầm bầm:
“Đều giống cái đám con gái bên nhà kia, giả tạo !”
Trong mắt của cậu nhóc chỉ có chị hai Mỹ Hương và các bạn của chị ấy mới là những đứa bé gái thật lòng đối tốt với cậu mà thôi.
Nhược Lan mỉm cười trước phản ứng của cô bé. Khi người làm mở cửa, cô nắm lấy tay Tuệ Lam dẫn đi vào trong. Vừa đi vừa dịu dàng nói với cô bé:
“Từ bây giờ đây sẽ là nhà của con, Tuệ Lâm !”
Bên trong căn biệt thự được thiết kế và bày trí cực kì hiện đại và bắt mắt. Tuệ Lâm vừa đi bên cạnh Nhược Lan, mắt hiếu kì nhìn xung quanh, lòng càng cảm thán vì sự xa hoa và giàu có của cô.
Nhược Lan đưa cô bé đến chỗ phòng khách rộng lớn, ở đây có một cậu nhóc đang mải mê lắp ghép đồ chơi trong tay. Tuệ Lâm im lặng quan sát khi mà Nhược Lan gọi cậu nhóc và bắt đầu cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con,
“Minh Hoàng, từ bây giờ Tuệ Lâm sẽ sống cùng chúng ta. Con mau chào hỏi con bé một chút để tạo sự thân thiết đi.”
Nhược Lan vừa nói vừa cầm tay cô bé bên cạnh đến trước mặt cậu nhóc đang ngồi chơi lego.
Nghe giọng nói thân thuộc, cậu nhóc Minh Hoàng dừng lại công việc lắp lego mà ngẩng mặt lên. Dù cho chỉ mới năm tuổi nhưng ngũ quan trên khuôn mặt cậu nhóc cực kì anh tuấn và cuốn hút. Đôi mắt đen láy hướng tới cô bé trước mặt lặng thầm quan sát nhưng không hồi đáp gì cả.
Nhược Lan thấy vậy thì nhẹ nhàng cuối người thì thầm với cô bé Tuệ Lâm:
“Hay con thử cất tiếng chào xem. Minh Hoàng rất trầm tính, con chào thằng bé trước thì nó sẽ đáp lại con. Đừng sợ, có mẹ Nhược Lan ở đây !”
Cô bé Tuệ Lâm có phần rụt rè trước cậu nhóc Minh Hoàng. Cô bé thấy cái bạn nam này có phần lạnh lẽo quá, không giống với các bạn nam luôn tinh nghịch, cười đùa ở thôn cô bé sống gì cả.
Vì dì Nhược Lan đã ngỏ lời nên Tuệ Lâm không thể không làm theo. Dì là ân nhân của gia đình cô bé, cho nên, mọi chuyện mà dì Nhược Lan yêu cầu thì cô bé sẽ làm theo.
Dù trong lòng có chút e dè nhưng Tuệ Lâm vẫn nghe lời Nhược Lan mà mở lời chào hỏi trước:
“Xin chào, mình là Tuệ Lâm, mình rất vui khi được sống cùng cậu và dì Nhược Lan.”
Minh Hoàng nhíu mày, cậu nhóc vẫn giữ thái độ trầm lặng mà đáp:
“Gọi cậu chủ !”
Nhược Lan trố mắt với câu đáp của cậu con trai liền cất tiếng:
“Nhóc con, con không được như vậy. Hai đứa bằng tuổi, sống cùng nhà đều là con của mẹ. Tuệ Lâm là con gái mẹ nhận nuôi, sẽ làm em gái của con, anh em một nhà với con. Con không thể xem con bé như người hầu mà bắt gọi cậu chủ.”
Cậu nhóc Minh Hoàng tiếp tục lắp ghép đồ chơi lego trong tay nhưng miệng vẫn đáp lại Nhược Lan:
“Mẹ nuôi, con chỉ có chị hai tên Mỹ Hương và không có em gái.”
“Ơ thằng bé này, hôm nay con bướng bỉnh thế ?”
Nhược Lan có phần không hài lòng về cậu con trai của mình. Bình thường thằng bé có thế đâu, sao lại…
Tuệ Lâm mím môi, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Minh Hoàng. Không biết cô bé có suy nghĩ gì nhưng rất nhanh cất tiếng nói với Minh Hoàng:
“Tuệ Lâm xin chào cậu chủ !’
Nhược Lan nghĩ rằng Tuệ Lâm bị Minh Hoàng làm cho sợ hãi, tủi thân nên nhanh chóng an ủi cô bé:
“Con gái ngoan, con đừng nghe theo Minh Hoàng. Thằng bé đôi khi bướng bỉnh như vậy đó. Để mẹ Nhược Lan đưa con đi nghỉ ngơi, buổi chiều mẹ đưa hai đứa đi mua sắm ít đồ dùng cá nhân nha.”
Cậu nhóc Minh Hoàng nghe mấy lời của mẹ nuôi với cô bé Tuệ Lâm, cậu chẳng nói chẳng rằng quăng mạnh mô hình lego đang xếp dở xuống sàn. Từng mảnh ghép văng tứ tung, Minh Hoàng bật dậy đi thẳng lên lầu. Lúc đi ngang qua Tuệ Lâm còn không quên dành cho cô bé cái liếc mắt sắc lẹm.
Tuệ Lâm cúi mặt, đôi môi tái nhợt mím chặt, hai tay nắm chặt gấu váy.
Nhược Lan vẫn không thể vì sao cậu con trai của mình lại hành động như vậy. Nhẹ nhàng xoa đầu Tuệ Lâm, Nhược Lan nói:
“Vào phòng của mẹ nằm nghỉ ngơi nha. Tí nữa có người đến dọn phòng của con. Vì chuyện xảy ra hơi đột ngột, mẹ chưa kịp dặn người làm chuẩn bị phòng riêng cho con. Với cả muốn cho Minh Hoàng bất ngờ mà nó còn cho mẹ bất ngờ ngược lại nữa. Con ngoan, đừng buồn, mẹ sẽ nói chuyện với Minh Hoàng sau. Có lẽ thằng bé chưa quen vì trong nhà có thành viên mới.”
Tuệ Lâm ngoan ngoãn gật đầu. Cô bé nâng mắt nhìn Nhược Lan, trong đôi con ngươi đen tròn tràn ngập nỗi niềm, tiếng nói non nớt cất lên:
“Dì cứ xưng hô với con như lúc mới gặp đi ạ, con thấy như vậy sẽ hay hơn là gọi dì bằng mẹ. Có lẽ cậu chủ cũng không thích con gọi dì như thế, mà con cũng chỉ có một người mẹ trên đời. Con xin lỗi dì Nhược Lan !”
Cô bé này quá đỗi hiểu chuyện khiến cho Nhược Lan xót xa không thôi.
“Được được, con muốn thế nào thì thế đó, thoải mái là được.”
Nói rồi Nhược Lan nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tuệ Lâm, hướng đến cầu thang tầng một để lên phòng của mình. Cả hai không biết rằng, trên tầng hai, toàn bộ cuộc trò chuyện đã bị Minh Hoàng đứng ở một góc khuất trên tầng nhìn xuồng và nghe thấy. Cậu nhóc lầm bầm:
“Đều giống cái đám con gái bên nhà kia, giả tạo !”
Trong mắt của cậu nhóc chỉ có chị hai Mỹ Hương và các bạn của chị ấy mới là những đứa bé gái thật lòng đối tốt với cậu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro