Nói Với Con
2024-12-02 11:14:33
Tuệ Lâm được Nhược Lan dỗ một xíu đã chìm vào giấc ngủ, một phần cũng do ngồi xe đường dài đến đây, nên cô bé có vẻ mệt và đuối sức.
Nhược Lan đắp chăn cho cô con gái nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa ra khỏi phòng. Cô hướng đến căn phòng ở tầng ba rồi đi lên đó.
Cửa phòng mở ra, Nhược Lan từng bước khẽ đi vào tới chỗ chiếc giường lớn, nơi mà cậu nhóc Minh Hoàng đang nằm.
Ngồi ở mép giường, Nhược Lan không gọi cậu nhóc mà lại nhỏ giọng nói chuyện:
“Mẹ nuôi biết con chưa ngủ. Đứa bé ngoan, ngày thường tính tình của con rất tốt mà, sao khi nãy lại cư xử lạnh lùng thế. Để mẹ kể cho con nghe về chuyến đi tình nguyện vừa rồi nha.”
Vừa nói Nhược Lan vừa quan sát biểu hiện của cậu nhóc Minh Hoàng. Tuy rằng vẫn nằm yên không hồi đáp, nhưng cô biết, cậu nhóc này đang hiếu kì muốn biết chuyện cô sắp kể đây.
“Chuyến tình nguyện vừa rồi của mẹ là ở một thôn vùng núi cao, nơi bị thiệt hại nặng nề do thiên tai. Sạt lở đất và lũ quét đã tàn phá nghiêm trọng, ảnh hưởng lớn đến cuộc sống và tài sản của người dân. Đoàn tình nguyện của mẹ đã cố gắng hỗ trợ họ vượt qua khó khăn. Vào ngày cuối cùng, khi đoàn tiến sâu hơn vào thôn, mẹ tình cờ gặp bà cháu Tuệ Lâm. Con biết không, cảnh tượng mẹ thấy thực sự chạm đến lòng người. Hai bà cháu của con bé ôm nhau thật chặt, ngồi bên đống củi nhỏ cháy rực giữa cái rét thấu xương. Trong khi thiên tai vừa ập đến, sự nhỏ bé và cô quạnh của họ làm ai nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng. Vì đường xá bị hư hỏng nặng sau cơn thiên tai, đoàn phải mất rất nhiều thời gian dọn dẹp mới có thể tiếp cận được nơi ở của họ. Đó cũng là điểm đến cuối cùng của chuyến đi.”
Nói đoạn, Nhược Lan thấy Minh Hoàng chậm rãi mở mắt ra nhìn mình. Cô mỉm cười, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương và xót xa khi kể lại chuyện hôm đi cứu trợ ở nhà Tuệ Lâm.
“Tuệ Lâm khi đó rất nhem nhuốc, cả người run cầm cập ôm lấy bà ngoại của con bé. Đôi mắt đen to tròn vô cùng thuần khiết nhìn mọi người. Con biết không, ánh mắt của Tuệ Lâm rất sáng. Giữa không gian vô cùng hoang sơ và trơ trọi, đôi mắt của con bé như viên ngọc sáng vậy, mẹ đã bị thu hút vào đó. Khi biết được hoàn cảnh, mẹ lại thương con bé hơn. Gia cảnh Tuệ Lâm vô cùng tội nghiệp, ba mẹ và gia đình nội mất hết, bây giờ đến cả bà ngoại cũng ra đi. Trước khi bà ngoại mất đã nhờ các cán bộ ở thôn đưa con bé vào cô nhi viện hoặc trại trẻ mồ côi. Mẹ thấy con bé rất xán lạn và thông minh, lại tình cảm nên đã ngỏ ý nhận nuôi. Dù sao để con bé ở trại trẻ mồ côi cũng tội nghiệp, hoàn cảnh đã đau khổ như vậy thì nên để cuộc đời về sau của Tuệ Lâm tốt đẹp hơn. Khi tiếp xúc với con bé, mẹ đã chắc chắn quyết định của mình là đúng. Cô bé ngoan ngoãn, lễ phép và hiểu chuyện đến đau lòng. Mẹ nuôi không có con cái, được con và Mỹ Hương cùng với những đứa trẻ mẹ nhận nuôi yêu thương, đã khiến cho mẹ cảm nhận được thiên chức làm mẹ cao cả. Giờ đây mẹ muốn dùng thiên chức đó bao bọc một đứa bé bất hạnh nữa, và Tuệ Lâm xứng đáng nhận được tình thương ấy.”
Cặp mắt đen láy của Minh Hoàng có nhiều sự thay đổi qua mỗi lời nói của Nhược Lan, trong lòng thầm dấy lên những suy nghĩ về cô bé Tuệ Lâm.
Nhược Lan nâng tay dịu dàng xoa đầu cậu con trai, cô biết cậu nhóc hiểu những gì nãy giờ mình đã nói.
“Vì vậy, hoàng tử bé của mẹ, con có đồng cảm với mẹ không? Có xót xa cho Tuệ Lâm như mẹ không? Mẹ nghĩ chị Mỹ Hương cũng sẽ quý mến cô bé ấy. Mẹ biết con, ngoài chị hai và bạn thân của con bé, thường không có thiện cảm với các bé gái, thậm chí là cả những cậu bé. Một phần do ảnh hưởng từ nhà nội của con. Nhưng Tuệ Lâm thì khác, mẹ tin chắc rằng, cô bé là một người tốt, rất tốt. Con hãy xem cô bé như một người bạn, như em gái nhỏ của mình mà đối xử hòa nhã, được không? Ba mẹ con có nỗi khổ riêng nên mới phải nhờ mẹ tạm thời chăm sóc hai chị em. Dù xa cách, nhưng ít ra các con vẫn còn có thể gặp lại họ. Tuệ Lâm thì không may mắn như vậy. Cô bé không còn ai là người thân, chỉ có mẹ là người nhận nuôi và chăm sóc. Chúng ta hãy sống hòa thuận, để bù đắp cho cô bé phần nào những mất mát về gia đình. Mẹ tin rằng nỗi đau mất mát của Tuệ Lâm sẽ được chữa lành nếu như mẹ, con, và chị Mỹ Hương đối xử tốt với cô bé. Con có đồng ý với mẹ không, Minh Hoàng?”
Minh Hoàng ngồi dậy, dáng người nhỏ nhắn tựa vào lòng của Nhược Lan. Cô yêu thương ôm lấy cậu nhóc vỗ về. Qua một lúc, tiếng nói non nớt vang lên:
“Con không thích dáng vẻ yếu đuối của cậu ấy. Bắt gọi hai tiếng cậu chủ là để xem thái độ thế nào, ai ngờ lại khuất phục. Con chỉ muốn thử xem ở cậu ấy có gì đặc biệt…”
Nhược Lan bật cười, ngón tay dí vào trán cậu bé.
“Nhóc con nghịch ngợm ! Là do con bé chưa quen thôi. Ở vùng rừng núi cuộc sống khó khăn, mẹ có nghe người dân nơi đó, kể lại về Tuệ Lâm mà còn phải ngạc nhiên và cảm phục. Cô bé biết phụ giúp bà ngoại làm việc, tự mình vào rừng hái măng với hoa quả mang xuống chợ bán, rồi đi làm công cho người ta. Mùa đông giá rét, Tuệ Lâm vẫn chăm chỉ làm việc để đổi lấy miếng ăn cho hai bà cháu. Bà ngoại cô bé đã lớn tuổi nhiều lắm rồi, mọi việc trong cuộc sống của hai bà cháu phần lớn do Tuệ Lâm lo liệu. Con cảm thấy không tin được đúng không ? Vì một cô bé năm tuổi làm sao mà kham được những việc như vậy. Ấy thế mà có thật đấy. Tuệ Lâm rất nghị lực, rất mạnh mẽ, mẹ thương con bé một phần cũng vì điều đó. Bây giờ con bảo cô bé nấu ăn thì cũng nấu được mấy món cơ bản luôn. Cuộc sống ở chỗ con bé khó khăn và thiếu thốn nhiều, buộc Tuệ Lâm phải trưởng thành hơn so với tuổi. Không những mỗi cô bé, những bạn nhỏ khác ở đó cũng giống như vậy. Nếu không tự thân mình làm và phụ giúp cha mẹ, sẽ không có miếng ăn sống qua ngày đâu.”
Trong tâm thức của Minh Hoàng, theo lời của Nhược Lan mà nhớ lại lúc nãy gặp mặt Tuệ Lâm. Quả nhiên khác với bé gái ở thành thị rất nhiều. Dáng người rất nhỏ, bằng tuổi của cậu nhóc, nhưng so với các bạn nữ ở lớp mẫu giáo, Tuệ Lâm vô cùng thấp bé, gầy gò. Nói yếu đuối nhưng nhớ lại lời nói và ánh mắt khi nhìn cậu, Minh Hoàng thật sự không nghĩ như thế. Qua lời của mẹ nuôi nên cậu nhóc có thể tin tưởng, có thể cởi mở dành thái độ hòa nhã cho thành viên mới trong gia đình này.
Minh Hoàng ngẩng mặt nói với Nhược Lan:
“Cứ theo lời mẹ nói với con nhóc đó đi, buổi chiều mẹ đưa con với cậu ấy đi dạo trung tâm mua sắm. Sau khi mua rồi đưa cậu ấy đi đón chị hai ở nhà ba mẹ luôn ạ. Con muốn thăm ba mẹ, một tuần rồi con chưa được gặp họ, sẵn tiện giới thiệu Tuệ Lâm với họ.”
Nghe Minh Hoàng nói Nhược Lan vừa vui vừa xót. Hai bé con Mỹ Hương và Minh Hoàng này được cô bất đắc dĩ nuôi dưỡng, thật sự hoàn cảnh của chúng rất đặc biệt. Ba mẹ của chúng phải chịu cảnh bữa gần bữa không với các con. Nguyên nhân dẫn đến chuyện này có liên quan đến bên nội của hai đứa bé. Bản thân cô cũng đã từng đau lòng vì chuyện con cái, cho nên khi được ba mẹ chúng nhờ vả, cô không chần chừ mà đồng ý ngay. Mỹ Hương, được ở cùng ba mẹ mình tới lúc năm tuổi thì đã đi đi về về giữa nhà cô và ba mẹ ruột. Còn Minh Hoàng, phải xa ba mẹ từ lúc một tuổi, số lần thằng bé gặp ba mẹ cũng ít hơn so với chị mình. Bởi cậu nhóc có thân phận rất đặc biệt, ảnh hưởng đến cả bên nhà nội.
Nhược Lan hôn vào gò má của cậu nhóc Minh Hoàng và dịu dàng cất tiếng:
“Được rồi, theo ý con hết hoàng tử bé của mẹ. Bây giờ con ngủ đi, tới chiều mẹ gọi con với Tuệ Lâm dậy, sau đó, chúng ta sẽ ra ngoài chơi. Nhưng mà lúc gặp con bé, con phải hòa nhã đó nha, đừng để Tuệ Lâm bài xích với chúng ta, con bé sẽ tủi thân đó.”
Minh Hoàng miễn cưỡng gật đầu, nét mặt vẫn còn nghi ngờ khiến Nhược Lan vô cùng buồn cười. Cũng lạ thật, bình thường nhóc con điềm đạm, ít nói, tính tình trầm lắng nhưng sao gặp Tuệ Lâm lại có những thái độ kì quặc thế. Mấy đứa nhóc này thật là khó hiểu mà.
Nhược Lan đắp chăn cho cô con gái nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa ra khỏi phòng. Cô hướng đến căn phòng ở tầng ba rồi đi lên đó.
Cửa phòng mở ra, Nhược Lan từng bước khẽ đi vào tới chỗ chiếc giường lớn, nơi mà cậu nhóc Minh Hoàng đang nằm.
Ngồi ở mép giường, Nhược Lan không gọi cậu nhóc mà lại nhỏ giọng nói chuyện:
“Mẹ nuôi biết con chưa ngủ. Đứa bé ngoan, ngày thường tính tình của con rất tốt mà, sao khi nãy lại cư xử lạnh lùng thế. Để mẹ kể cho con nghe về chuyến đi tình nguyện vừa rồi nha.”
Vừa nói Nhược Lan vừa quan sát biểu hiện của cậu nhóc Minh Hoàng. Tuy rằng vẫn nằm yên không hồi đáp, nhưng cô biết, cậu nhóc này đang hiếu kì muốn biết chuyện cô sắp kể đây.
“Chuyến tình nguyện vừa rồi của mẹ là ở một thôn vùng núi cao, nơi bị thiệt hại nặng nề do thiên tai. Sạt lở đất và lũ quét đã tàn phá nghiêm trọng, ảnh hưởng lớn đến cuộc sống và tài sản của người dân. Đoàn tình nguyện của mẹ đã cố gắng hỗ trợ họ vượt qua khó khăn. Vào ngày cuối cùng, khi đoàn tiến sâu hơn vào thôn, mẹ tình cờ gặp bà cháu Tuệ Lâm. Con biết không, cảnh tượng mẹ thấy thực sự chạm đến lòng người. Hai bà cháu của con bé ôm nhau thật chặt, ngồi bên đống củi nhỏ cháy rực giữa cái rét thấu xương. Trong khi thiên tai vừa ập đến, sự nhỏ bé và cô quạnh của họ làm ai nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng. Vì đường xá bị hư hỏng nặng sau cơn thiên tai, đoàn phải mất rất nhiều thời gian dọn dẹp mới có thể tiếp cận được nơi ở của họ. Đó cũng là điểm đến cuối cùng của chuyến đi.”
Nói đoạn, Nhược Lan thấy Minh Hoàng chậm rãi mở mắt ra nhìn mình. Cô mỉm cười, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương và xót xa khi kể lại chuyện hôm đi cứu trợ ở nhà Tuệ Lâm.
“Tuệ Lâm khi đó rất nhem nhuốc, cả người run cầm cập ôm lấy bà ngoại của con bé. Đôi mắt đen to tròn vô cùng thuần khiết nhìn mọi người. Con biết không, ánh mắt của Tuệ Lâm rất sáng. Giữa không gian vô cùng hoang sơ và trơ trọi, đôi mắt của con bé như viên ngọc sáng vậy, mẹ đã bị thu hút vào đó. Khi biết được hoàn cảnh, mẹ lại thương con bé hơn. Gia cảnh Tuệ Lâm vô cùng tội nghiệp, ba mẹ và gia đình nội mất hết, bây giờ đến cả bà ngoại cũng ra đi. Trước khi bà ngoại mất đã nhờ các cán bộ ở thôn đưa con bé vào cô nhi viện hoặc trại trẻ mồ côi. Mẹ thấy con bé rất xán lạn và thông minh, lại tình cảm nên đã ngỏ ý nhận nuôi. Dù sao để con bé ở trại trẻ mồ côi cũng tội nghiệp, hoàn cảnh đã đau khổ như vậy thì nên để cuộc đời về sau của Tuệ Lâm tốt đẹp hơn. Khi tiếp xúc với con bé, mẹ đã chắc chắn quyết định của mình là đúng. Cô bé ngoan ngoãn, lễ phép và hiểu chuyện đến đau lòng. Mẹ nuôi không có con cái, được con và Mỹ Hương cùng với những đứa trẻ mẹ nhận nuôi yêu thương, đã khiến cho mẹ cảm nhận được thiên chức làm mẹ cao cả. Giờ đây mẹ muốn dùng thiên chức đó bao bọc một đứa bé bất hạnh nữa, và Tuệ Lâm xứng đáng nhận được tình thương ấy.”
Cặp mắt đen láy của Minh Hoàng có nhiều sự thay đổi qua mỗi lời nói của Nhược Lan, trong lòng thầm dấy lên những suy nghĩ về cô bé Tuệ Lâm.
Nhược Lan nâng tay dịu dàng xoa đầu cậu con trai, cô biết cậu nhóc hiểu những gì nãy giờ mình đã nói.
“Vì vậy, hoàng tử bé của mẹ, con có đồng cảm với mẹ không? Có xót xa cho Tuệ Lâm như mẹ không? Mẹ nghĩ chị Mỹ Hương cũng sẽ quý mến cô bé ấy. Mẹ biết con, ngoài chị hai và bạn thân của con bé, thường không có thiện cảm với các bé gái, thậm chí là cả những cậu bé. Một phần do ảnh hưởng từ nhà nội của con. Nhưng Tuệ Lâm thì khác, mẹ tin chắc rằng, cô bé là một người tốt, rất tốt. Con hãy xem cô bé như một người bạn, như em gái nhỏ của mình mà đối xử hòa nhã, được không? Ba mẹ con có nỗi khổ riêng nên mới phải nhờ mẹ tạm thời chăm sóc hai chị em. Dù xa cách, nhưng ít ra các con vẫn còn có thể gặp lại họ. Tuệ Lâm thì không may mắn như vậy. Cô bé không còn ai là người thân, chỉ có mẹ là người nhận nuôi và chăm sóc. Chúng ta hãy sống hòa thuận, để bù đắp cho cô bé phần nào những mất mát về gia đình. Mẹ tin rằng nỗi đau mất mát của Tuệ Lâm sẽ được chữa lành nếu như mẹ, con, và chị Mỹ Hương đối xử tốt với cô bé. Con có đồng ý với mẹ không, Minh Hoàng?”
Minh Hoàng ngồi dậy, dáng người nhỏ nhắn tựa vào lòng của Nhược Lan. Cô yêu thương ôm lấy cậu nhóc vỗ về. Qua một lúc, tiếng nói non nớt vang lên:
“Con không thích dáng vẻ yếu đuối của cậu ấy. Bắt gọi hai tiếng cậu chủ là để xem thái độ thế nào, ai ngờ lại khuất phục. Con chỉ muốn thử xem ở cậu ấy có gì đặc biệt…”
Nhược Lan bật cười, ngón tay dí vào trán cậu bé.
“Nhóc con nghịch ngợm ! Là do con bé chưa quen thôi. Ở vùng rừng núi cuộc sống khó khăn, mẹ có nghe người dân nơi đó, kể lại về Tuệ Lâm mà còn phải ngạc nhiên và cảm phục. Cô bé biết phụ giúp bà ngoại làm việc, tự mình vào rừng hái măng với hoa quả mang xuống chợ bán, rồi đi làm công cho người ta. Mùa đông giá rét, Tuệ Lâm vẫn chăm chỉ làm việc để đổi lấy miếng ăn cho hai bà cháu. Bà ngoại cô bé đã lớn tuổi nhiều lắm rồi, mọi việc trong cuộc sống của hai bà cháu phần lớn do Tuệ Lâm lo liệu. Con cảm thấy không tin được đúng không ? Vì một cô bé năm tuổi làm sao mà kham được những việc như vậy. Ấy thế mà có thật đấy. Tuệ Lâm rất nghị lực, rất mạnh mẽ, mẹ thương con bé một phần cũng vì điều đó. Bây giờ con bảo cô bé nấu ăn thì cũng nấu được mấy món cơ bản luôn. Cuộc sống ở chỗ con bé khó khăn và thiếu thốn nhiều, buộc Tuệ Lâm phải trưởng thành hơn so với tuổi. Không những mỗi cô bé, những bạn nhỏ khác ở đó cũng giống như vậy. Nếu không tự thân mình làm và phụ giúp cha mẹ, sẽ không có miếng ăn sống qua ngày đâu.”
Trong tâm thức của Minh Hoàng, theo lời của Nhược Lan mà nhớ lại lúc nãy gặp mặt Tuệ Lâm. Quả nhiên khác với bé gái ở thành thị rất nhiều. Dáng người rất nhỏ, bằng tuổi của cậu nhóc, nhưng so với các bạn nữ ở lớp mẫu giáo, Tuệ Lâm vô cùng thấp bé, gầy gò. Nói yếu đuối nhưng nhớ lại lời nói và ánh mắt khi nhìn cậu, Minh Hoàng thật sự không nghĩ như thế. Qua lời của mẹ nuôi nên cậu nhóc có thể tin tưởng, có thể cởi mở dành thái độ hòa nhã cho thành viên mới trong gia đình này.
Minh Hoàng ngẩng mặt nói với Nhược Lan:
“Cứ theo lời mẹ nói với con nhóc đó đi, buổi chiều mẹ đưa con với cậu ấy đi dạo trung tâm mua sắm. Sau khi mua rồi đưa cậu ấy đi đón chị hai ở nhà ba mẹ luôn ạ. Con muốn thăm ba mẹ, một tuần rồi con chưa được gặp họ, sẵn tiện giới thiệu Tuệ Lâm với họ.”
Nghe Minh Hoàng nói Nhược Lan vừa vui vừa xót. Hai bé con Mỹ Hương và Minh Hoàng này được cô bất đắc dĩ nuôi dưỡng, thật sự hoàn cảnh của chúng rất đặc biệt. Ba mẹ của chúng phải chịu cảnh bữa gần bữa không với các con. Nguyên nhân dẫn đến chuyện này có liên quan đến bên nội của hai đứa bé. Bản thân cô cũng đã từng đau lòng vì chuyện con cái, cho nên khi được ba mẹ chúng nhờ vả, cô không chần chừ mà đồng ý ngay. Mỹ Hương, được ở cùng ba mẹ mình tới lúc năm tuổi thì đã đi đi về về giữa nhà cô và ba mẹ ruột. Còn Minh Hoàng, phải xa ba mẹ từ lúc một tuổi, số lần thằng bé gặp ba mẹ cũng ít hơn so với chị mình. Bởi cậu nhóc có thân phận rất đặc biệt, ảnh hưởng đến cả bên nhà nội.
Nhược Lan hôn vào gò má của cậu nhóc Minh Hoàng và dịu dàng cất tiếng:
“Được rồi, theo ý con hết hoàng tử bé của mẹ. Bây giờ con ngủ đi, tới chiều mẹ gọi con với Tuệ Lâm dậy, sau đó, chúng ta sẽ ra ngoài chơi. Nhưng mà lúc gặp con bé, con phải hòa nhã đó nha, đừng để Tuệ Lâm bài xích với chúng ta, con bé sẽ tủi thân đó.”
Minh Hoàng miễn cưỡng gật đầu, nét mặt vẫn còn nghi ngờ khiến Nhược Lan vô cùng buồn cười. Cũng lạ thật, bình thường nhóc con điềm đạm, ít nói, tính tình trầm lắng nhưng sao gặp Tuệ Lâm lại có những thái độ kì quặc thế. Mấy đứa nhóc này thật là khó hiểu mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro