Phiền Phức Ở Tr...
2024-12-02 11:14:33
Nhược Lan đưa Minh Hoàng và Tuệ Lâm đi trung tâm mua sắm để mua đồ cho hai đứa trẻ. Tuệ Lâm lần đầu tiên được đi mua sắm ở một nơi lớn như thế này nên có hơi bỡ ngỡ và lạ lẫm. Cô bé cẩn thận đi sát bên cạnh Nhược Lan, bàn tay nhỏ nắm chặt tay cô, cực kì khác xa với Minh Hoàng đang thong thả đi ở bên còn lại của Nhược Lan.
Tới cửa hàng bán quần áo dành cho bé gái, Nhược Lan nhanh chóng dẫn Tuệ Lâm đến gian treo những chiếc đầm với nhiều kiểu dáng đầy màu sắc.
Lấy chiếc đầm dáng công chúa màu hồng pastel, nơi ngực trái có đính một bông hoa hồng nhỏ, Nhược Lan ướm lên người của Tuệ Lâm, trên môi nở nụ cười ưng ý rồi cất tiếng hỏi:
“Con thấy thế nào ? Có thích chiếc đầm này không con gái ?”
Tuệ Lâm dè dặt nhìn chiếc đầm được ướm trên người mình mà lòng dấy nhiều cảm xúc khó tả. Bởi ở vùng quê nghèo nơi cô bé sống, trẻ em có được một bộ quần áo lành lặn để mặc đã là điều may mắn lắm rồi chứ đừng nói đến là váy đầm. Từ cái áo, cái quần hay giày dép mà cô bé và những đứa trẻ khác mặc đa phần đến từ đoàn từ thiện người ta gửi về cho. Bình thường cũng chẳng có nổi đôi dép mà mang, mùa lạnh có được chiếc áo khoác mỏng thôi đã cảm thấy như được sưởi ấm rồi. Bây giờ được dì Nhược Lan mua cho đầm váy khiến Tuệ Lâm có chút không quen, xen lẫn đó là sự xúc động và biết ơn. Đây là lần đầu tiên cô bé được nhìn thấy chiếc đầm đẹp và vô cùng đắt tiền như vậy.
Cô bé Tuệ Lâm nhỏ giọng trả lời:
“Dạ đẹp lắm ! Nhưng con thấy có vẻ đắt tiền quá, con…”
“Dì mua cho con đó. Con là con gái của dì nhận nuôi nên dì muốn lo cho con được tốt nhất tất cả mọi thứ. Đừng ngại, những thứ đồ này không đắt đâu. Thứ đắt hơn dì cũng có thể cho con, vài cái váy, vài bộ đồ hay giày dép chẳng là bao đâu bé ngoan à.”
Nhược Lan yêu chiều xoa nhẹ gò má của Tuệ Lâm mà nói. Đối với cô bé nhỏ này, cô thật sự rất yêu thương.
Tuệ Lâm cảm động, vành mắt cô bé ửng hồng, nghẹn ngào nói lời cảm ơn với Nhược Lan.
Sau đó Nhược Lan tiếp tục dẫn Tuệ Lâm đến từng gian treo đồ bé gái trong cửa hàng và chọn rất nhiều loại quần áo, váy đầm cho cô bé. Minh Hoàng từ đầu đến cuối chẳng nói gì, cậu bé chỉ yên lặng đi theo sau nhưng ánh mắt quan sát từng cử chỉ của Tuệ Lâm vô cùng tỉ mỉ. Có lẽ cậu nhóc đã có những suy nghĩ mới mẻ và thiện cảm về cô bé này.
Khi mua quần áo cho Tuệ Lâm xong thì Nhược Lan đưa hai bé đến cửa hàng quần áo dành cho bé trai. Lúc cả ba chuẩn bị đi vào, Minh Hoàng đột nhiên dừng lại nói với Nhược Lan:
“Mẹ nuôi, khi nãy đang mua đồ cho nhỏ ngốc kia thì tiếp tục mua cho đủ rồi hẳn đến con. Dù sao con cũng không mua gì nhiều, mẹ vừa đi công tác về tháng trước và mua rất nhiều đồ cho con rồi. Cạnh cửa hàng quần áo mới vào có cửa hàng giày dép, chúng ta qua đó chọn cho Tuệ Lâm vài đôi đi.”
Nhược Lan không nghĩ Minh Hoàng sẽ nói như thế. Dù cho cậu nhóc chẳng có nhiều biểu hiện quan tâm đến Tuệ Lâm, một mực lạnh nhạt không đoái hoài đến cô bé. Thế nhưng trong lời nói vừa cất lên lại bao hàm ý nghĩa để tâm. Quả nhiên là đã thay đổi sau khi cô cùng cậu nhóc trò chuyện về Tuệ Lâm rồi. Như vậy rất tốt, cô không cần phải lo lắng Minh Hoàng sẽ làm Tuệ Lâm buồn nữa.
Như vậy, theo ý của Minh Hoàng, cả ba cùng quay lại cửa hàng giày dép cho nữ để mua cho Tuệ Lâm. Vì quyết định này mà Tuệ Lâm cứ len lén nhìn Minh Hoàng, cô bé không biết vì sao cậu nhóc lại thay đổi thái độ nhanh như thế. Lúc mới gặp còn tỏ ra rất khó chịu và có thể nói là vô cùng căm ghét cô bé luôn. Vậy mà…cậu bạn này thật là lạ !.
Mãi mê chìm trong những suy nghĩ của mình nên Tuệ Lâm không có chú tâm đến Nhược Lan bên cạnh đã chọn ra vài đôi giày và dép mang đến trước mặt.
“Mau thử đi, đờ người ra cái gì vậy ? Cậu có tin tôi lại hung dữ với cậu như lúc mới gặp hay không ?”
Minh Hoàng lạnh nhạt khều nhẹ vào cánh tay của Tuệ Lâm nhắc nhở. Không những vậy, cậu bé còn trừng mắt bày ra cái bộ dáng dọa dẫm nữa.
Tuệ Lâm hoàn hồn trước lời nói của Minh Hoàng, song, cô bé không những không sợ hãi mà còn khẽ nở nụ cười với cậu nhóc. Giây phút đó Minh Hoàng bỗng dưng có cảm xúc khó tả dấy lên trong lòng, vừa vui vừa ngượng, thế nhưng vẫn trưng ra nét mặt không quan tâm. Cậu nhóc cũng không ngờ rằng Tuệ Lâm cười lên vô cùng xinh xắn và đáng yêu, phải nói là vô cùng rạng rỡ và chân thật lắm. Lại có thêm một thiện cảm nữa mà Minh Hoàng thật lòng dành cho Tuệ Lâm.
Những đôi giày kiểu búp bê, giày thể thao, giày sandal và những mẫu dép thông dụng dành cho bé gái với đầy đủ màu sắc, họa tiết đều được Nhược Lan chọn lựa kĩ càng để cho Tuệ Lâm mang thử.
Tuệ Lâm cũng chẳng để cô chờ lâu mà nhanh chóng mang thử một đôi giày búp bê vào chân. Nhược Lan tức khắc hỏi bé:
“Có vừa không con ? Rộng hay chật chỗ nào để dì kêu nhân viên đổi size cho con mang thoải mái hơn.”
Tuệ Lâm nhìn ngắm đôi giày màu trắng đang mang dưới chân, trên mặt ánh lên nét hạnh phúc. Cô bé lễ phép trả lời:
“Dạ vừa rồi ạ ! Con cảm ơn dì Nhược Lan.”
Nhược Lan yêu thương xoa đầu cô bé. Sau đó cô để cho Tuệ Lâm thử thêm vài đôi giày với dép nữa và mang ra thanh toán. Trong lúc chờ Nhược Lan thanh toán với nhân viên thu ngân, Tuệ Lâm đứng phía sau cô bị một bé gái đi ngang va phải làm cô bé ngã xuống sàn.
Nghe tiếng kêu nhỏ của Tuệ Lâm, Nhược Lan quay lưng lại lặp tức cùng Minh Hoàng đỡ cô bé dậy. Cô định cất tiếng hỏi thì bên tai đã nghe thấy tiếng nói chói tai của phụ nữ.
“Hết chỗ đứng rồi hay sao vậy ? May mà con tao không té đó, nếu không là mày tàn đời nha con nhỏ kia.”
Nhược Lan sau khi hỏi han Tuệ Lâm và nghe Minh Hoàng tóm tắt nhanh sự việc liền dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ. Lòng cô đang vui vẻ vì hai đứa nhỏ dần hòa thuận bỗng dưng bị sự việc này làm cho mất hứng.
“Chị kia, chị bị não tàn à ? Tôi đứng ở đây thanh toán thì con gái tôi phải đứng gần với tôi rồi. Hay con mắt chị bị mù mà không thấy con chị va vào con tôi và làm con bé ngã. Chị có thương con thì cũng vừa phải thôi chứ. Chị xót con chị, chị làm như người ta không xót con của mình vậy. Còn chưa nói đến là con chị va vào con tôi. Cả lối đi rộng rãi thế mà còn va vào được thì chị nên xem lại cách dạy con của mình. Tôi chưa la làng lên thì thôi, chị ở đó oang oang cái miệng làm gì.”
Không gian cửa hàng tức khắc trở nên căng thẳng vì sự đối đầu giữa hai cặp mắt nảy lửa của hai người phụ nữ. Tuệ Lâm nhận thấy tình hình không khả quan, bản thân cô bé cũng chẳng làm sao hết, ngã một cái thôi mà. Khi trước còn ở quê, cô bé đi rừng hái rau quả trượt chân té miết trên đất đá trầy da tróc vảy cũng chẳng sao. Thật sự Tuệ Lâm không muốn vì mình làm phiền hà đến dì Nhược Lan.
Nghĩ như vậy, cánh tay nhỏ khẽ chạm vào bàn tay của Nhược Lan, nhỏ giọng nói:
“Con không sao, không bị thương gì hết. Người đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng, chuyện nhỏ thôi ạ.”
Hiểu chuyện đến đau lòng là điều mà Nhược Lan luôn nhận định đầu tiên khi nói về Tuệ Lâm. Cô hiểu đứa nhỏ này có những suy nghĩ như thế nào về việc được cô nhận nuôi. Đó là sự biết ơn, sự yêu thương và không muốn làm phiền đến cô.
Nâng bàn tay xoa lên đỉnh đầu của Tuệ Lâm, Nhược Lan nhẹ nhàng nói:
“Con ngoan, mình không làm gì nhưng có người cố ý gây sự thì phải giải quyết tường tận, nếu không người ta sẽ đắc ý và coi thường mình. Nhớ kĩ điều này nhé ! Bây giờ con theo Minh Hoàng đi tới cửa hàng gà rán bên kia đi, thằng bé sẽ mua hai phần gà để hai đứa ăn trong khi chờ ta. Để ta ở đây làm rõ sự tình của mẹ con người phụ nữ không não này.”
Nói rồi cô đưa mắt về phía Minh Hoàng như bảo cậu nhóc hãy dẫn Tuệ Lâm đi như lời mình vừa nói. Lặp tức, Minh Hoàng không chần chừ mà nắm lấy tay của Tuệ Lâm dẫn đi. Thế nhưng lại có một sự việc xảy ra…
Đứa bé gái va phải Tuệ Lâm khi nãy chắn trước mặt cả hai. Nét mặt của nó cực kì kiêu căng, hai tay khoanh trước ngực làm ra bộ dáng hống hách, ánh mắt hằn rõ khinh thường khi nhìn Tuệ Lâm.
“Nè ai cho đi hả ? Khi nãy tại mày đứng chắn ngang nên tao xém té đó biết chưa con nhỏ quê mùa kia. Nhìn mày là biết chẳng phải dân thành thị rồi, từ trên xuống dưới quá mức bình thường. Chắc mày là ở đợ cho cái bà kia và thằng nhóc này đúng không, ở đợ còn không biết điều. Bày đặt vào trung tâm mua sắm mua đồ nữa chứ. Thấy mày cũng yểu điệu nhỉ, chắc là bà kia thương hại nên dẫn mày vào đây mua đồ, chứ mắc công người ta lại bảo nhà có tiền mà sao cho người ở ăn mặc bần hèn quá. Tao chỉ thấy thằng nhóc và bà kia cao quý, còn mày là người ở thấp kém lại chắn đường làm tao va phải nên mày phải xin lỗi tao.”
Tuệ Lâm nhìn cô bạn trước mắt này, trong lòng có hơi không thoải mái và hơi chạnh một chút vì những lời con bé đó nói. Cô bé ở vùng quê mà, dù có thay đổi bao nhiêu cũng chẳng thể nào sang trọng như người thành thị được. Trước khi ra ngoài, dì Nhược Lan cho người mang vài cái váy mới đến cho cô bé thử, dù vậy, bé vẫn chọn chiếc váy suông đơn giản nhất để mặc. Có lẽ, mọi chuyện đang xảy ra là ảnh hưởng một phần từ lúc đó. Nhìn mọi thứ đơn giản đã quen, nên Tuệ Lâm chẳng thể nào lựa chọn chiếc váy công chúa nổi bật để mặc đi ra ngoài, tựa như cô bạn trước mắt đây, một thân hệt như công chúa nhỏ vậy.
Minh Hoàng ở cạnh dường như cảm nhận được sự thay đổi của Tuệ Lâm, cậu nhóc cũng chẳng thích đôi co với đứa con gái hống hách trước mắt. Đặc biệt, cậu nhóc vô cùng căm ghét thể loại con gái như con bé đó là ỷ giàu sinh kiêu, ngạo mạn.
Vì thế, Minh Hoàng lạnh lùng đáp lời:
“Khôn hồn thì phắng đi, chúng tôi không có hứng thú bố thí thời gian cho một đứa con gái gian dối, khinh người như cậu. Nếu không tránh ra thì đừng trách tôi ra tay. Nói trước, cả trai lẫn gái, tôi chẳng ngán bất cứ ai. Già trẻ lớn bé, tôi không để vào mắt nếu như sinh ra ác cảm. Cậu - đứa con gái chướng khí làm tôi vô cùng căm ghét dù cho đây là lần đầu gặp mặt. Mau cút ra chỗ người mẹ não tàn của cậu trước khi tôi động tay động chân.”
Con bé kia nghe Minh Hoàng nói vậy có phần e dè nhưng bản tính kiêu căng đã xâm lấn tâm trí nó. Vì thế, đối diện với cái nhìn cảnh cáo của cậu nhóc, nó vẫn tỏ ra ngạo mạn, hống hách cực kì.
Cánh tay mũm mĩm nhanh đưa đến đẩy vai của Tuệ Lâm, đôi mắt con bé trừng to đầy khinh thường.
“Tao không nói chuyện với mày. Tao muốn con nhỏ này phải xin lỗi tao vì chắn đường, lỡ tao té thì nó không có tiền mà đền đâu. Muốn đi thì quỳ xuống xin lỗi tao hẵn đi. Á…”
Con bé vừa nói xong đã bị một lực đẩy mạnh đến từ vị trí của Minh Hoàng làm cho ngã xuống đất. Cú ngã này còn mạnh hơn khi nó va vào Tuệ Lâm nữa. Tức khắc nó đã mếu máo khóc lớn vì đau.
Người mẹ nghe tiếng con gái khóc thì không đôi co với Nhược Lan nữa mà đi tới xem xét, lo lắng dỗ dành con gái đang khóc lớn. Sau đó, cô ta quay qua thét lên cực kì chói tai với Minh Hoàng và Tuệ Lâm:
“Hai đứa quỷ tụi mày ỷ đông canh lúc tao không chú ý mà ức hiếp con tao à ? Tụi bây tới số rồi.”
“Bà già não tàn, có mắt như mù, có tai bị điếc.”
Minh Hoàng không chút kiêng dè mà nhìn thẳng vào người phụ nữ buông lời phê bình. Tuệ Lâm đứng cạnh nhóc nghe vậy thì hoảng hốt, cô bé sợ rằng người mẹ kia sẽ gây khó dễ cho cậu nhóc mất. Vì vậy, cô bé nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay của Minh Hoàng, khẽ nói:
“Cậu đừng nói nữa, chúng ta mau xin lỗi mẹ con dì ấy đi. Chuyện cũng chẳng có gì mà.”
Trước lời của Tuệ Lâm, Minh Hoàng tỏ ra không mấy hài lòng. Cậu nhóc hừ một tiếng, không lạnh không nhạt đáp:
“Ở chỗ của cậu có thể lương thiện nhưng ở nơi thành thị đông đúc, phức tạp thế này cậu cứ hiền lành, cam chịu thì mãi mãi sẽ bị người ta chà đạp dưới chân. Tôi nói cậu biết, nếu cậu đã chấp nhận cuộc sống ở đây, cậu buộc phải cắt đi một nửa sự từ bi, sóng yên biển lặng của mình. Cậu xem con nhỏ kia đi, nó có nói chuyện đàng hoàng với cậu không. Nó cố tình va phải cậu để gây chuyện là đã dành cho cậu sự khinh thường rồi, và bày ra cái dạng hống hách, ngạo mạn của cái lũ tiểu thư nhà giàu để buộc cậu phải quỳ dưới chân nó xin lỗi. Sống trên đời đừng quỳ dưới bất kì ai ngoại trừ cha mẹ và trưởng bối mà cậu coi trọng, ân nhân giúp đỡ mình. Cậu quỳ dưới chân nó, thỏa hiệp nói ra lời xin lỗi là đồng ý cho nó dẫm đạp lên đầu cậu, chấp nhận bản thân cậu là kẻ thấp hèn, kém cõi bị khinh rẻ.”
Những lời Minh Hoàng nói ra thật sự khiến cho Tuệ Lâm phải suy ngẫm, cô bé không ngờ cậu nhóc bằng tuổi mình lại có nhiều suy nghĩ và lời nói có ảnh hưởng như vậy. Nhưng trước tình thế bây giờ, nếu cứ kéo dài chuyện trước mắt thì không hay…
Nhược Lan tiến tới chỗ hai cô cậu nhà mình, cô nở nụ cười tươi nhưng lại thấy được sự lạnh lẽo cùng khinh thường dành cho hai mẹ con kia.
“Nè bà chị già, chị lớn từng tuổi này rồi còn bị trẻ con nói cho cứng họng thì quả là kém cõi và ngu dốt. Tôi nói chị hay, không cần biết chị giàu có, thượng đẳng thế nào nhưng nếu chị một mực làm khó mẹ con tôi, tôi sẽ tiễn cả nhà chị từ trên cao xuống đáy xã hội đó. Nhớ kĩ cho tôi ! Hoặc là hai mẹ con chị xin lỗi chúng tôi, hoặc là ngay tại đây, chỉ cần một cuộc điện thoại thì tôi đã cho cả nhà chị từ lớn đến bé được xếp thân phận ngang hàng với người mà tầng lớp thượng đẳng thường gọi là kẻ không cùng đẳng cấp dưới đáy xã hội. Có 10 giây để chọn, 1… !”
Nhược Lan nhàn nhã nói ra mấy câu nhưng đủ khiến cho những ai có mặt trong cửa hàng đều cảm thấy lạnh sống lưng, căng mắt, ngạc nhiên. Phải là người có sức ảnh hưởng lắm và gia thế hùng mạnh mới nhẹ nhàng nói như vậy.
Hai mẹ con kai nghe vậy, đứa nhỏ thì không hiểu nhưng bà mẹ dường như thấu hiểu được rồi. Bây giờ người phụ nữ mới thật sự để ý kĩ tới bề ngoài của ba mẹ con Nhược Lan. Từ trên xuống dưới cho đến phụ kiện tính bằng tiền tỉ, hai đứa bé tuy đơn giản là nam bộ đồ thể thao, nữ đầm suông đơn giản và những phụ kiện đi kèm của của cả hai có thể tính từ tiền triệu. Thật sự hai mẹ con của cô ta có cộng lại cũng chẳng bằng. Nhất là phong thái nhàn nhã, kiêu hãnh và cao quý của Nhược Lan khi nói ra những lời vừa rồi đã khiến cô ta chột dạ sợ hãi.
Nhược Lan đếm nhưng vẫn chậm nhịp để xem mẹ con nhà kia thế nào. Đôi mắt phượng ánh lên tia khinh thường chờ đợi. Mãi cho đến khi cô đếm đến 8 thì người phụ nữ kia mới vội vã lên tiếng:
“Cô đừng có hù dọa tôi ! Hừ, xem như hôm nay mẹ con tôi ra ngoài xui xẻo gặp phải các người. Chuyện cũng chẳng lớn nên thôi vậy, tôi bỏ qua !”
Tất nhiên, trước lời nói của cô ta, Nhược Lan nghe không lọt tai chút nào. Bản thân mẹ con họ gây chuyện nhưng lại nói như mình là nạn nhân. Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà.
Khóe môi xinh đẹp nhếch lên, Nhược Lan nhẹ cất tiếng:
“Tôi nói rồi, xin lỗi và thừa nhận với mẹ con tôi thì mới được rời khỏi đây. Nếu chị đã nới như không có chuyện gì xảy ra thì khi nãy còn lớn tới với chúng tôi làm gì. Nếu chị thật sự muốn biết chuyện lớn như thế nào thì để tôi gọi một cuộc điện thoại là chị thấy ngay ấy mà. Đơn giản lắm, muốn thử không ?”
“Cô….”
Người phụ nữ ôm lấy con gái nghiến răng, trừng mắt với Nhược Lan
Nhược Lan chẳng quan tâm, cô khoanh hai tay, lạnh lùng đáp:
“Nhanh, tôi không có thời gian để chờ đợi người não tàn thượng đẳng đâu. Các con tôi đói rồi, quyết định nhanh lên, tôi còn đưa chúng đi ăn đi chơi tiếp. Vì hai mẹ con các người mà cuộc vui của chúng tôi tạm hoãn lại đấy. Đúng là vật cản phiền phức mà.”
Người phụ nữ dù trong lòng ấm ức nhưng vẫn nói với đứa con gái cùng cô ta xin lỗi mẹ con Nhược Lan. Phải thế thôi, nếu thật sự như lời của Nhược Lan nói, mẹ con cô ta chắc chắn sẽ trở thành tội đồ của gia đình mất.
Hai mẹ con gập sâu người xuống cùng nói lời xin lỗi trước ba mẹ con Nhược Lan:
“Chúng tôi xin lỗi vì đã gây chuyện làm phiền đến mẹ con cô, mong mọi người không để bụng.”
“Bụng chúng tôi chứ thức ăn không chứa chấp cái thể loại thượng đẳng não tàn đâu nên hai mẹ con đừng lo nha.”
Nhược Lan mỉm cười vì kết quả này còn nói ra một câu thật sự làm mọi người trong cửa hàng vừa buồn cười vừa nể phục. Thế nhưng cô vẫn chưa kết thúc câu chuyện.
Ngón tay chỉ vào đứa con gái, cô nghiêm giọng:
“Con gái chị buông lời nhục mạ con gái tôi, chính nó tự mình gập đầu xin lỗi riêng con gái tôi thì mới được coi là kết thúc mọi chuyện. Cho dù còn nhỏ nhưng lời nói của con chị đã làm ảnh hưởng ít nhiều đến con gái tôi. Bé con nhà tôi thông minh lắm nên nghe sẽ hiểu được hàm ý trong lời của con chị. Xin lỗi đi !”
Người mẹ nắm chặt bàn tay lại rồi dỗ dành cô con gái của mình. Con bé ban đầu còn bướng nhưng cô ta dọa nó nên đành mếu máo mà gập đầu trước Tuệ Lâm nói ra lời xin lỗi.
“Xin lỗi cậu, mình không nên nói những lời như vậy với cậu !”
“Thứ con gái ngang bướng, kiêu căng, cái đẩy khi nãy quả là còn nhẹ lắm.”
Minh Hoàng buông lời chán ghét.
Sau đó Nhược Lan nắm tay hai đứa nhỏ rời khỏi cửa hàng giày dép và tiếp tục mua sắm đồ cho Minh Hoàng, mặc kệ hai mẹ con kia. Toàn bộ quá trình từ lúc diễn ra việc mẹ con kia xin lỗi đến bây giờ Tuệ Lâm không nói câu nào, cô bé chỉ im lặng và cúi đầu đi theo.
Mãi đến khi ra khỏi cửa hàng, Minh Hoàng mới nói với cô bé:
“Không phải lỗi của cậu, bản thân cũng chẳng làm gì nên tội tại sao phải suy nghĩ làm gi vậy ? Cậu ngốc thật đấy !”
Nhược Lan bên cạnh nghe tất nhiên hiểu. Cô khụy chân xuống trước mặt Tuệ Lâm, ngón tay dịu dàng vén vài sợi tóc con trên trán cô bé.
“Phải đó con, con đừng nghĩ nhiều. Cây ngay không sợ chết đứng, huống hồ chuyện này đâu phải con chủ động gây ra, là mẹ con bà cô già kia kiếm chuyện mà. Nghe lời dì đừng nghĩ nữa nha, trẻ con nghĩ nhiều mau già lắm đó, sẽ xấu giống bà cô khi nãy đấy. Bây giờ dì đưa hai đứa đến nhà ba mẹ của Minh Hoàng để đón chị Mỹ Hương, sẵn tiện giới thiệu với họ về con luôn nhé. Khi nãy mẹ của Minh Hoàng có nhắn tin cho dì rồi, cô ấy đang nấu nhiều món ăn ngon chờ chúng ta đến. Cô ấy và ba Minh Hoàng, còn có con bé Mỹ Hương rất háo hức muốn gặp con.”
Những lời an ủi và trấn an từ Nhược Lan với Minh Hoàng đã khiến Tuệ Lâm thoải mái hơn, Cô bé mỉm cười hiền hòa cất tiếng:
“Dạ con biết rồi thưa dì !”
Sau đó lại rạng rỡ nở nụ cười quay sang Minh Hoàng:
“Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ mình !”
Hai tai Minh Hoàng bất giác ửng hồng, cậu nhóc không đáp và cất bước đi trước. Nhược Lan vui vẻ trước phản ứng của cậu con trai rồi cũng cầm lấy tay Tuệ Lâm theo sau rời khỏi trung tâm mua sắm.
Tới cửa hàng bán quần áo dành cho bé gái, Nhược Lan nhanh chóng dẫn Tuệ Lâm đến gian treo những chiếc đầm với nhiều kiểu dáng đầy màu sắc.
Lấy chiếc đầm dáng công chúa màu hồng pastel, nơi ngực trái có đính một bông hoa hồng nhỏ, Nhược Lan ướm lên người của Tuệ Lâm, trên môi nở nụ cười ưng ý rồi cất tiếng hỏi:
“Con thấy thế nào ? Có thích chiếc đầm này không con gái ?”
Tuệ Lâm dè dặt nhìn chiếc đầm được ướm trên người mình mà lòng dấy nhiều cảm xúc khó tả. Bởi ở vùng quê nghèo nơi cô bé sống, trẻ em có được một bộ quần áo lành lặn để mặc đã là điều may mắn lắm rồi chứ đừng nói đến là váy đầm. Từ cái áo, cái quần hay giày dép mà cô bé và những đứa trẻ khác mặc đa phần đến từ đoàn từ thiện người ta gửi về cho. Bình thường cũng chẳng có nổi đôi dép mà mang, mùa lạnh có được chiếc áo khoác mỏng thôi đã cảm thấy như được sưởi ấm rồi. Bây giờ được dì Nhược Lan mua cho đầm váy khiến Tuệ Lâm có chút không quen, xen lẫn đó là sự xúc động và biết ơn. Đây là lần đầu tiên cô bé được nhìn thấy chiếc đầm đẹp và vô cùng đắt tiền như vậy.
Cô bé Tuệ Lâm nhỏ giọng trả lời:
“Dạ đẹp lắm ! Nhưng con thấy có vẻ đắt tiền quá, con…”
“Dì mua cho con đó. Con là con gái của dì nhận nuôi nên dì muốn lo cho con được tốt nhất tất cả mọi thứ. Đừng ngại, những thứ đồ này không đắt đâu. Thứ đắt hơn dì cũng có thể cho con, vài cái váy, vài bộ đồ hay giày dép chẳng là bao đâu bé ngoan à.”
Nhược Lan yêu chiều xoa nhẹ gò má của Tuệ Lâm mà nói. Đối với cô bé nhỏ này, cô thật sự rất yêu thương.
Tuệ Lâm cảm động, vành mắt cô bé ửng hồng, nghẹn ngào nói lời cảm ơn với Nhược Lan.
Sau đó Nhược Lan tiếp tục dẫn Tuệ Lâm đến từng gian treo đồ bé gái trong cửa hàng và chọn rất nhiều loại quần áo, váy đầm cho cô bé. Minh Hoàng từ đầu đến cuối chẳng nói gì, cậu bé chỉ yên lặng đi theo sau nhưng ánh mắt quan sát từng cử chỉ của Tuệ Lâm vô cùng tỉ mỉ. Có lẽ cậu nhóc đã có những suy nghĩ mới mẻ và thiện cảm về cô bé này.
Khi mua quần áo cho Tuệ Lâm xong thì Nhược Lan đưa hai bé đến cửa hàng quần áo dành cho bé trai. Lúc cả ba chuẩn bị đi vào, Minh Hoàng đột nhiên dừng lại nói với Nhược Lan:
“Mẹ nuôi, khi nãy đang mua đồ cho nhỏ ngốc kia thì tiếp tục mua cho đủ rồi hẳn đến con. Dù sao con cũng không mua gì nhiều, mẹ vừa đi công tác về tháng trước và mua rất nhiều đồ cho con rồi. Cạnh cửa hàng quần áo mới vào có cửa hàng giày dép, chúng ta qua đó chọn cho Tuệ Lâm vài đôi đi.”
Nhược Lan không nghĩ Minh Hoàng sẽ nói như thế. Dù cho cậu nhóc chẳng có nhiều biểu hiện quan tâm đến Tuệ Lâm, một mực lạnh nhạt không đoái hoài đến cô bé. Thế nhưng trong lời nói vừa cất lên lại bao hàm ý nghĩa để tâm. Quả nhiên là đã thay đổi sau khi cô cùng cậu nhóc trò chuyện về Tuệ Lâm rồi. Như vậy rất tốt, cô không cần phải lo lắng Minh Hoàng sẽ làm Tuệ Lâm buồn nữa.
Như vậy, theo ý của Minh Hoàng, cả ba cùng quay lại cửa hàng giày dép cho nữ để mua cho Tuệ Lâm. Vì quyết định này mà Tuệ Lâm cứ len lén nhìn Minh Hoàng, cô bé không biết vì sao cậu nhóc lại thay đổi thái độ nhanh như thế. Lúc mới gặp còn tỏ ra rất khó chịu và có thể nói là vô cùng căm ghét cô bé luôn. Vậy mà…cậu bạn này thật là lạ !.
Mãi mê chìm trong những suy nghĩ của mình nên Tuệ Lâm không có chú tâm đến Nhược Lan bên cạnh đã chọn ra vài đôi giày và dép mang đến trước mặt.
“Mau thử đi, đờ người ra cái gì vậy ? Cậu có tin tôi lại hung dữ với cậu như lúc mới gặp hay không ?”
Minh Hoàng lạnh nhạt khều nhẹ vào cánh tay của Tuệ Lâm nhắc nhở. Không những vậy, cậu bé còn trừng mắt bày ra cái bộ dáng dọa dẫm nữa.
Tuệ Lâm hoàn hồn trước lời nói của Minh Hoàng, song, cô bé không những không sợ hãi mà còn khẽ nở nụ cười với cậu nhóc. Giây phút đó Minh Hoàng bỗng dưng có cảm xúc khó tả dấy lên trong lòng, vừa vui vừa ngượng, thế nhưng vẫn trưng ra nét mặt không quan tâm. Cậu nhóc cũng không ngờ rằng Tuệ Lâm cười lên vô cùng xinh xắn và đáng yêu, phải nói là vô cùng rạng rỡ và chân thật lắm. Lại có thêm một thiện cảm nữa mà Minh Hoàng thật lòng dành cho Tuệ Lâm.
Những đôi giày kiểu búp bê, giày thể thao, giày sandal và những mẫu dép thông dụng dành cho bé gái với đầy đủ màu sắc, họa tiết đều được Nhược Lan chọn lựa kĩ càng để cho Tuệ Lâm mang thử.
Tuệ Lâm cũng chẳng để cô chờ lâu mà nhanh chóng mang thử một đôi giày búp bê vào chân. Nhược Lan tức khắc hỏi bé:
“Có vừa không con ? Rộng hay chật chỗ nào để dì kêu nhân viên đổi size cho con mang thoải mái hơn.”
Tuệ Lâm nhìn ngắm đôi giày màu trắng đang mang dưới chân, trên mặt ánh lên nét hạnh phúc. Cô bé lễ phép trả lời:
“Dạ vừa rồi ạ ! Con cảm ơn dì Nhược Lan.”
Nhược Lan yêu thương xoa đầu cô bé. Sau đó cô để cho Tuệ Lâm thử thêm vài đôi giày với dép nữa và mang ra thanh toán. Trong lúc chờ Nhược Lan thanh toán với nhân viên thu ngân, Tuệ Lâm đứng phía sau cô bị một bé gái đi ngang va phải làm cô bé ngã xuống sàn.
Nghe tiếng kêu nhỏ của Tuệ Lâm, Nhược Lan quay lưng lại lặp tức cùng Minh Hoàng đỡ cô bé dậy. Cô định cất tiếng hỏi thì bên tai đã nghe thấy tiếng nói chói tai của phụ nữ.
“Hết chỗ đứng rồi hay sao vậy ? May mà con tao không té đó, nếu không là mày tàn đời nha con nhỏ kia.”
Nhược Lan sau khi hỏi han Tuệ Lâm và nghe Minh Hoàng tóm tắt nhanh sự việc liền dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ. Lòng cô đang vui vẻ vì hai đứa nhỏ dần hòa thuận bỗng dưng bị sự việc này làm cho mất hứng.
“Chị kia, chị bị não tàn à ? Tôi đứng ở đây thanh toán thì con gái tôi phải đứng gần với tôi rồi. Hay con mắt chị bị mù mà không thấy con chị va vào con tôi và làm con bé ngã. Chị có thương con thì cũng vừa phải thôi chứ. Chị xót con chị, chị làm như người ta không xót con của mình vậy. Còn chưa nói đến là con chị va vào con tôi. Cả lối đi rộng rãi thế mà còn va vào được thì chị nên xem lại cách dạy con của mình. Tôi chưa la làng lên thì thôi, chị ở đó oang oang cái miệng làm gì.”
Không gian cửa hàng tức khắc trở nên căng thẳng vì sự đối đầu giữa hai cặp mắt nảy lửa của hai người phụ nữ. Tuệ Lâm nhận thấy tình hình không khả quan, bản thân cô bé cũng chẳng làm sao hết, ngã một cái thôi mà. Khi trước còn ở quê, cô bé đi rừng hái rau quả trượt chân té miết trên đất đá trầy da tróc vảy cũng chẳng sao. Thật sự Tuệ Lâm không muốn vì mình làm phiền hà đến dì Nhược Lan.
Nghĩ như vậy, cánh tay nhỏ khẽ chạm vào bàn tay của Nhược Lan, nhỏ giọng nói:
“Con không sao, không bị thương gì hết. Người đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng, chuyện nhỏ thôi ạ.”
Hiểu chuyện đến đau lòng là điều mà Nhược Lan luôn nhận định đầu tiên khi nói về Tuệ Lâm. Cô hiểu đứa nhỏ này có những suy nghĩ như thế nào về việc được cô nhận nuôi. Đó là sự biết ơn, sự yêu thương và không muốn làm phiền đến cô.
Nâng bàn tay xoa lên đỉnh đầu của Tuệ Lâm, Nhược Lan nhẹ nhàng nói:
“Con ngoan, mình không làm gì nhưng có người cố ý gây sự thì phải giải quyết tường tận, nếu không người ta sẽ đắc ý và coi thường mình. Nhớ kĩ điều này nhé ! Bây giờ con theo Minh Hoàng đi tới cửa hàng gà rán bên kia đi, thằng bé sẽ mua hai phần gà để hai đứa ăn trong khi chờ ta. Để ta ở đây làm rõ sự tình của mẹ con người phụ nữ không não này.”
Nói rồi cô đưa mắt về phía Minh Hoàng như bảo cậu nhóc hãy dẫn Tuệ Lâm đi như lời mình vừa nói. Lặp tức, Minh Hoàng không chần chừ mà nắm lấy tay của Tuệ Lâm dẫn đi. Thế nhưng lại có một sự việc xảy ra…
Đứa bé gái va phải Tuệ Lâm khi nãy chắn trước mặt cả hai. Nét mặt của nó cực kì kiêu căng, hai tay khoanh trước ngực làm ra bộ dáng hống hách, ánh mắt hằn rõ khinh thường khi nhìn Tuệ Lâm.
“Nè ai cho đi hả ? Khi nãy tại mày đứng chắn ngang nên tao xém té đó biết chưa con nhỏ quê mùa kia. Nhìn mày là biết chẳng phải dân thành thị rồi, từ trên xuống dưới quá mức bình thường. Chắc mày là ở đợ cho cái bà kia và thằng nhóc này đúng không, ở đợ còn không biết điều. Bày đặt vào trung tâm mua sắm mua đồ nữa chứ. Thấy mày cũng yểu điệu nhỉ, chắc là bà kia thương hại nên dẫn mày vào đây mua đồ, chứ mắc công người ta lại bảo nhà có tiền mà sao cho người ở ăn mặc bần hèn quá. Tao chỉ thấy thằng nhóc và bà kia cao quý, còn mày là người ở thấp kém lại chắn đường làm tao va phải nên mày phải xin lỗi tao.”
Tuệ Lâm nhìn cô bạn trước mắt này, trong lòng có hơi không thoải mái và hơi chạnh một chút vì những lời con bé đó nói. Cô bé ở vùng quê mà, dù có thay đổi bao nhiêu cũng chẳng thể nào sang trọng như người thành thị được. Trước khi ra ngoài, dì Nhược Lan cho người mang vài cái váy mới đến cho cô bé thử, dù vậy, bé vẫn chọn chiếc váy suông đơn giản nhất để mặc. Có lẽ, mọi chuyện đang xảy ra là ảnh hưởng một phần từ lúc đó. Nhìn mọi thứ đơn giản đã quen, nên Tuệ Lâm chẳng thể nào lựa chọn chiếc váy công chúa nổi bật để mặc đi ra ngoài, tựa như cô bạn trước mắt đây, một thân hệt như công chúa nhỏ vậy.
Minh Hoàng ở cạnh dường như cảm nhận được sự thay đổi của Tuệ Lâm, cậu nhóc cũng chẳng thích đôi co với đứa con gái hống hách trước mắt. Đặc biệt, cậu nhóc vô cùng căm ghét thể loại con gái như con bé đó là ỷ giàu sinh kiêu, ngạo mạn.
Vì thế, Minh Hoàng lạnh lùng đáp lời:
“Khôn hồn thì phắng đi, chúng tôi không có hứng thú bố thí thời gian cho một đứa con gái gian dối, khinh người như cậu. Nếu không tránh ra thì đừng trách tôi ra tay. Nói trước, cả trai lẫn gái, tôi chẳng ngán bất cứ ai. Già trẻ lớn bé, tôi không để vào mắt nếu như sinh ra ác cảm. Cậu - đứa con gái chướng khí làm tôi vô cùng căm ghét dù cho đây là lần đầu gặp mặt. Mau cút ra chỗ người mẹ não tàn của cậu trước khi tôi động tay động chân.”
Con bé kia nghe Minh Hoàng nói vậy có phần e dè nhưng bản tính kiêu căng đã xâm lấn tâm trí nó. Vì thế, đối diện với cái nhìn cảnh cáo của cậu nhóc, nó vẫn tỏ ra ngạo mạn, hống hách cực kì.
Cánh tay mũm mĩm nhanh đưa đến đẩy vai của Tuệ Lâm, đôi mắt con bé trừng to đầy khinh thường.
“Tao không nói chuyện với mày. Tao muốn con nhỏ này phải xin lỗi tao vì chắn đường, lỡ tao té thì nó không có tiền mà đền đâu. Muốn đi thì quỳ xuống xin lỗi tao hẵn đi. Á…”
Con bé vừa nói xong đã bị một lực đẩy mạnh đến từ vị trí của Minh Hoàng làm cho ngã xuống đất. Cú ngã này còn mạnh hơn khi nó va vào Tuệ Lâm nữa. Tức khắc nó đã mếu máo khóc lớn vì đau.
Người mẹ nghe tiếng con gái khóc thì không đôi co với Nhược Lan nữa mà đi tới xem xét, lo lắng dỗ dành con gái đang khóc lớn. Sau đó, cô ta quay qua thét lên cực kì chói tai với Minh Hoàng và Tuệ Lâm:
“Hai đứa quỷ tụi mày ỷ đông canh lúc tao không chú ý mà ức hiếp con tao à ? Tụi bây tới số rồi.”
“Bà già não tàn, có mắt như mù, có tai bị điếc.”
Minh Hoàng không chút kiêng dè mà nhìn thẳng vào người phụ nữ buông lời phê bình. Tuệ Lâm đứng cạnh nhóc nghe vậy thì hoảng hốt, cô bé sợ rằng người mẹ kia sẽ gây khó dễ cho cậu nhóc mất. Vì vậy, cô bé nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay của Minh Hoàng, khẽ nói:
“Cậu đừng nói nữa, chúng ta mau xin lỗi mẹ con dì ấy đi. Chuyện cũng chẳng có gì mà.”
Trước lời của Tuệ Lâm, Minh Hoàng tỏ ra không mấy hài lòng. Cậu nhóc hừ một tiếng, không lạnh không nhạt đáp:
“Ở chỗ của cậu có thể lương thiện nhưng ở nơi thành thị đông đúc, phức tạp thế này cậu cứ hiền lành, cam chịu thì mãi mãi sẽ bị người ta chà đạp dưới chân. Tôi nói cậu biết, nếu cậu đã chấp nhận cuộc sống ở đây, cậu buộc phải cắt đi một nửa sự từ bi, sóng yên biển lặng của mình. Cậu xem con nhỏ kia đi, nó có nói chuyện đàng hoàng với cậu không. Nó cố tình va phải cậu để gây chuyện là đã dành cho cậu sự khinh thường rồi, và bày ra cái dạng hống hách, ngạo mạn của cái lũ tiểu thư nhà giàu để buộc cậu phải quỳ dưới chân nó xin lỗi. Sống trên đời đừng quỳ dưới bất kì ai ngoại trừ cha mẹ và trưởng bối mà cậu coi trọng, ân nhân giúp đỡ mình. Cậu quỳ dưới chân nó, thỏa hiệp nói ra lời xin lỗi là đồng ý cho nó dẫm đạp lên đầu cậu, chấp nhận bản thân cậu là kẻ thấp hèn, kém cõi bị khinh rẻ.”
Những lời Minh Hoàng nói ra thật sự khiến cho Tuệ Lâm phải suy ngẫm, cô bé không ngờ cậu nhóc bằng tuổi mình lại có nhiều suy nghĩ và lời nói có ảnh hưởng như vậy. Nhưng trước tình thế bây giờ, nếu cứ kéo dài chuyện trước mắt thì không hay…
Nhược Lan tiến tới chỗ hai cô cậu nhà mình, cô nở nụ cười tươi nhưng lại thấy được sự lạnh lẽo cùng khinh thường dành cho hai mẹ con kia.
“Nè bà chị già, chị lớn từng tuổi này rồi còn bị trẻ con nói cho cứng họng thì quả là kém cõi và ngu dốt. Tôi nói chị hay, không cần biết chị giàu có, thượng đẳng thế nào nhưng nếu chị một mực làm khó mẹ con tôi, tôi sẽ tiễn cả nhà chị từ trên cao xuống đáy xã hội đó. Nhớ kĩ cho tôi ! Hoặc là hai mẹ con chị xin lỗi chúng tôi, hoặc là ngay tại đây, chỉ cần một cuộc điện thoại thì tôi đã cho cả nhà chị từ lớn đến bé được xếp thân phận ngang hàng với người mà tầng lớp thượng đẳng thường gọi là kẻ không cùng đẳng cấp dưới đáy xã hội. Có 10 giây để chọn, 1… !”
Nhược Lan nhàn nhã nói ra mấy câu nhưng đủ khiến cho những ai có mặt trong cửa hàng đều cảm thấy lạnh sống lưng, căng mắt, ngạc nhiên. Phải là người có sức ảnh hưởng lắm và gia thế hùng mạnh mới nhẹ nhàng nói như vậy.
Hai mẹ con kai nghe vậy, đứa nhỏ thì không hiểu nhưng bà mẹ dường như thấu hiểu được rồi. Bây giờ người phụ nữ mới thật sự để ý kĩ tới bề ngoài của ba mẹ con Nhược Lan. Từ trên xuống dưới cho đến phụ kiện tính bằng tiền tỉ, hai đứa bé tuy đơn giản là nam bộ đồ thể thao, nữ đầm suông đơn giản và những phụ kiện đi kèm của của cả hai có thể tính từ tiền triệu. Thật sự hai mẹ con của cô ta có cộng lại cũng chẳng bằng. Nhất là phong thái nhàn nhã, kiêu hãnh và cao quý của Nhược Lan khi nói ra những lời vừa rồi đã khiến cô ta chột dạ sợ hãi.
Nhược Lan đếm nhưng vẫn chậm nhịp để xem mẹ con nhà kia thế nào. Đôi mắt phượng ánh lên tia khinh thường chờ đợi. Mãi cho đến khi cô đếm đến 8 thì người phụ nữ kia mới vội vã lên tiếng:
“Cô đừng có hù dọa tôi ! Hừ, xem như hôm nay mẹ con tôi ra ngoài xui xẻo gặp phải các người. Chuyện cũng chẳng lớn nên thôi vậy, tôi bỏ qua !”
Tất nhiên, trước lời nói của cô ta, Nhược Lan nghe không lọt tai chút nào. Bản thân mẹ con họ gây chuyện nhưng lại nói như mình là nạn nhân. Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà.
Khóe môi xinh đẹp nhếch lên, Nhược Lan nhẹ cất tiếng:
“Tôi nói rồi, xin lỗi và thừa nhận với mẹ con tôi thì mới được rời khỏi đây. Nếu chị đã nới như không có chuyện gì xảy ra thì khi nãy còn lớn tới với chúng tôi làm gì. Nếu chị thật sự muốn biết chuyện lớn như thế nào thì để tôi gọi một cuộc điện thoại là chị thấy ngay ấy mà. Đơn giản lắm, muốn thử không ?”
“Cô….”
Người phụ nữ ôm lấy con gái nghiến răng, trừng mắt với Nhược Lan
Nhược Lan chẳng quan tâm, cô khoanh hai tay, lạnh lùng đáp:
“Nhanh, tôi không có thời gian để chờ đợi người não tàn thượng đẳng đâu. Các con tôi đói rồi, quyết định nhanh lên, tôi còn đưa chúng đi ăn đi chơi tiếp. Vì hai mẹ con các người mà cuộc vui của chúng tôi tạm hoãn lại đấy. Đúng là vật cản phiền phức mà.”
Người phụ nữ dù trong lòng ấm ức nhưng vẫn nói với đứa con gái cùng cô ta xin lỗi mẹ con Nhược Lan. Phải thế thôi, nếu thật sự như lời của Nhược Lan nói, mẹ con cô ta chắc chắn sẽ trở thành tội đồ của gia đình mất.
Hai mẹ con gập sâu người xuống cùng nói lời xin lỗi trước ba mẹ con Nhược Lan:
“Chúng tôi xin lỗi vì đã gây chuyện làm phiền đến mẹ con cô, mong mọi người không để bụng.”
“Bụng chúng tôi chứ thức ăn không chứa chấp cái thể loại thượng đẳng não tàn đâu nên hai mẹ con đừng lo nha.”
Nhược Lan mỉm cười vì kết quả này còn nói ra một câu thật sự làm mọi người trong cửa hàng vừa buồn cười vừa nể phục. Thế nhưng cô vẫn chưa kết thúc câu chuyện.
Ngón tay chỉ vào đứa con gái, cô nghiêm giọng:
“Con gái chị buông lời nhục mạ con gái tôi, chính nó tự mình gập đầu xin lỗi riêng con gái tôi thì mới được coi là kết thúc mọi chuyện. Cho dù còn nhỏ nhưng lời nói của con chị đã làm ảnh hưởng ít nhiều đến con gái tôi. Bé con nhà tôi thông minh lắm nên nghe sẽ hiểu được hàm ý trong lời của con chị. Xin lỗi đi !”
Người mẹ nắm chặt bàn tay lại rồi dỗ dành cô con gái của mình. Con bé ban đầu còn bướng nhưng cô ta dọa nó nên đành mếu máo mà gập đầu trước Tuệ Lâm nói ra lời xin lỗi.
“Xin lỗi cậu, mình không nên nói những lời như vậy với cậu !”
“Thứ con gái ngang bướng, kiêu căng, cái đẩy khi nãy quả là còn nhẹ lắm.”
Minh Hoàng buông lời chán ghét.
Sau đó Nhược Lan nắm tay hai đứa nhỏ rời khỏi cửa hàng giày dép và tiếp tục mua sắm đồ cho Minh Hoàng, mặc kệ hai mẹ con kia. Toàn bộ quá trình từ lúc diễn ra việc mẹ con kia xin lỗi đến bây giờ Tuệ Lâm không nói câu nào, cô bé chỉ im lặng và cúi đầu đi theo.
Mãi đến khi ra khỏi cửa hàng, Minh Hoàng mới nói với cô bé:
“Không phải lỗi của cậu, bản thân cũng chẳng làm gì nên tội tại sao phải suy nghĩ làm gi vậy ? Cậu ngốc thật đấy !”
Nhược Lan bên cạnh nghe tất nhiên hiểu. Cô khụy chân xuống trước mặt Tuệ Lâm, ngón tay dịu dàng vén vài sợi tóc con trên trán cô bé.
“Phải đó con, con đừng nghĩ nhiều. Cây ngay không sợ chết đứng, huống hồ chuyện này đâu phải con chủ động gây ra, là mẹ con bà cô già kia kiếm chuyện mà. Nghe lời dì đừng nghĩ nữa nha, trẻ con nghĩ nhiều mau già lắm đó, sẽ xấu giống bà cô khi nãy đấy. Bây giờ dì đưa hai đứa đến nhà ba mẹ của Minh Hoàng để đón chị Mỹ Hương, sẵn tiện giới thiệu với họ về con luôn nhé. Khi nãy mẹ của Minh Hoàng có nhắn tin cho dì rồi, cô ấy đang nấu nhiều món ăn ngon chờ chúng ta đến. Cô ấy và ba Minh Hoàng, còn có con bé Mỹ Hương rất háo hức muốn gặp con.”
Những lời an ủi và trấn an từ Nhược Lan với Minh Hoàng đã khiến Tuệ Lâm thoải mái hơn, Cô bé mỉm cười hiền hòa cất tiếng:
“Dạ con biết rồi thưa dì !”
Sau đó lại rạng rỡ nở nụ cười quay sang Minh Hoàng:
“Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ mình !”
Hai tai Minh Hoàng bất giác ửng hồng, cậu nhóc không đáp và cất bước đi trước. Nhược Lan vui vẻ trước phản ứng của cậu con trai rồi cũng cầm lấy tay Tuệ Lâm theo sau rời khỏi trung tâm mua sắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro