Nhỏ Ngốc Đó Ghé...
2024-12-02 11:14:33
Sau hơn nửa tiếng ngồi xe buýt, Tuệ Lâm và Minh Hoàng đã đến địa điểm mua đồ. Từ trạm xe đi vào một chút, có một con phố mua sắm. Nơi đầy rất đa dạng các hàng quán, cửa hàng được trang trí, bày bán vô cùng nhộn nhịp.
Tuệ Lâm và Minh Hoàng đi dọc con phố sau đó rẽ vào cửa hàng văn phòng phẩm nằm ở cuối phố.
Vừa bước vào đã thấy một bóng dáng tí hon trong bộ quần áo đáng yêu, mát mẻ, sau áo còn có nón tai gấu.
Minh Hoàng và Tuệ Lâm không hẹn cùng nhìn nhau và nở nụ cười. Cả hai nhanh chân đi tới chỗ cậu nhóc đang tò mò chạm lên kệ treo sticker đầy màu sắc.
Từ bên trong, một cô gái có dáng người cũng nhỏ nhắn, tay cầm bình sữa đi đến chỗ cậu nhóc. Đôi mắt sáng như sao nhìn thấy Minh Hoàng và Tuệ Lâm thì hiện lên ý cười.
“Tiểu Kiệt ngoan, sữa của con nè.”
Minh Hoàng bế nhóc con vẫn còn chìm đắm trong kệ sticker màu sắc lên. Nét mặt anh dịu dàng ngắm nhìn đứa bé trong lòng, môi nhẹ chạm lên cánh tay nhỏ xíu hôn một cái.
Anh nhìn cô gái kia và cất tiếng:
“Chào chị Nguyệt Băng. Hôm nay em với Tuệ Lâm đến cửa hàng mua chút đồ chuẩn bị sắp tới đi học. Sao Tiểu Kiệt lại ở đây vậy chị ? Vừa nãy bên ngoài, em có nhìn qua, thấy cửa hàng của chị Lệ Ái đóng cửa.”
Nguyệt Băng gật đầu, cô nói:
“Hôm nay bên phòng dịch thuật của chị Lệ Ái em họp gấp về lịch trình cuối năm. Buổi sáng, em ấy và anh Khiêm đưa Tiểu Kiệt đến cửa hàng sớm để lấy chút đồ. Xong việc thì gửi Tiểu Kiệt cho chị, anh Khiêm cũng có cuộc họp với Hàn tổng ở công ty, hai người ai cũng bận nên nhờ chị chăm Tiểu Kiệt giúp. À, Lệ Ái có mang quà cho Tuệ Lâm nè. Chị để trong quầy, lát nữa hai em về chị sẽ đưa cho. Mẹ nuôi Nhược Lan gọi cho tụi chị trước rồi, Lệ Ái không có mặt nên gói sẵn quà cho em, chắc là họa cụ ấy, vì nghe nói em cũng thích vẽ. Hôm nay cứ chọn những thứ đồ, phụ kiện mà hai em cần, xem như quà chị tặng, mừng hai em trở về quê hương định cư, đoàn tụ với mọi người. Đừng ngại nhé !”
Tuệ Lâm mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Chúng em cảm ơn các chị, thật ngại quá !”
Nguyệt Băng lắc đầu, trạng thái cực kì phóng khoáng.
“Có gì đâu, người trong nhà cả. Hai em đến cửa hàng chọn đồ là chị vui rồi, thích món nào cứ lấy nha !”
Minh Hoàng gật đầu xem như đã hiểu. Tiểu Kiệt trên tay anh nhìn thấy gương mặt quen thuộc của anh với Tuệ Lâm thì nở nụ cười đáng yêu. Cậu nhóc đang tuổi học nói, vì vậy, cái miệng nhỏ cứ bi ba bi bô.
“Cậu…cậu Hoàng, mợ Lâm.”
Tuệ Lâm đưa tay ra muốn bế cậu nhóc, Minh Hoàng liền đặt cục thịt nhỏ vào tay cô. Anh còn cẩn thận giúp Tuệ Lâm đỡ mông cậu để cô tìm được tư thế bế bé trên tay dễ nhất, xong rồi mới buông ra.
Tuệ Lâm cực kì thích trẻ con. Mấy đứa nhóc nhà các anh chị cực kì đáng yêu, cô mỗi khi có dịp đến thăm mọi người là lại chẳng muốn về, một phần là vì các bé con dễ thương quá, khiến cô chỉ muốn ở bên chúng chơi đùa, chăm sóc.
Nhìn Tiểu Kiệt ngây thơ đang mân mê sợi dây chuyền trên cổ mình, cô không nhịn được mà chôn mặt vào áo cậu bé hít một hơi. Hương thơm quần áo cùng hương em bé cực kì dễ chịu khiến cho Tuệ Lâm mê mẩn. Cô nhỏ giọng nói với bé con trong lòng:
“Tiểu Kiệt, con phải gọi là dì Lâm, không phải mợ đâu. Gọi cậu Hoàng là cậu thì gọi dì là dì Lâm. Mợ chỉ dành cho vợ của cậu Hoàng con.”
Tiểu Kiệt trong lòng cô mê chơi, nghe nói như vậy chỉ tròn mắt rồi thôi, môi vẫn ánh lên nụ cười vui vẻ.
Minh Hoàng bên cạnh nghe thấy lời nói của Tuệ Lâm, đôi mày chau lại tỏ vẻ không hài lòng. Anh hừ một cái, không nóng không lạnh cất tiếng:
“Thằng bé còn nhỏ, nó gọi thế nào miễn tôn trọng là được. Dì hay mợ gì chả giống nhau, đều ở cạnh tôi mà.”
Lần này tới Tuệ Lâm tròn mắt, cô không hiểu được Minh Hoàng sao cứ hay đấu đá với cô như vậy. Lúc nhỏ toàn lạnh nhạt, lớn lên thì hễ nói chừng ba câu là bắt đầu dở cái tính cậu chủ nói chuyện với cô. Bằng tuổi cô đấy mà cứ như ông già.
Nguyệt Băng nhìn cả hai, miệng cười tươi rạng rỡ. Cô bâng quơ đùa một câu:
“Hai em cứ đấu khẩu miết, coi chừng mai mốt lại thành đôi đó nha. Xem xem, hôm nay mặc đồ cũng trùng hợp nữa. Có thể là định mệnh rồi đó. Trẻ con cũng không nói dối, ngây thơ nhưng lời nói nhất định là thật nè. Tuệ Lâm sửa cho Tiểu Kiệt bao nhiêu lần, thằng bé vẫn từ tốn gọi em hai tiếng “mợ Lâm”. Mợ Lâm của cậu Hoàng.”
Mặt Tuệ Lâm thoáng ửng hồng, cô lại không dám nhìn sang người bên cạnh. Chỉ có thể chú tâm vào cậu nhóc Tiểu Kiệt trong lòng, môi chúm chím ngượng ngùng đáp nhỏ một tiếng:
“Chị đừng nói như thế ! Chúng em…cãi nhau nhiều như vậy, không có…không có….”
Lắp ba lắp bắp, Tuệ Lâm chẳng nói được thành câu.
Minh Hoàng lườm một cái, tay gõ nhẹ lên đỉnh đầu cô. Anh cất tiếng:
“Không không cái gì. Cậu còn không mau đưa Tiểu Kiệt qua chị Nguyệt Băng cho uống sữa đi, thằng bé đói rồi kìa. Tranh thủ chọn đồ cậu cần, còn đi những nơi khác nữa. Nhiều chuyện.”
Tuệ Lâm bĩu môi, cô đưa Tiểu Kiệt cho Nguyệt Băng, cô ấy bế thằng bé rồi cười tươi.
Nguyệt Băng vẫn không thôi trêu ghẹo. Bế Tiểu Kiệt lại bàn trà ngồi để thằng bé uống sữa, mắt hướng đến Minh Hoàng và Tuệ Lâm đang lấy giỏ đựng chuẩn bị chọn đồ mà nói:
“Miệng nói không phải nhưng mà ông trời nhất định sẽ khiến hai em bên nhau. Đẹp đôi thế mà, thanh mai trúc mã nữa. Ra ngoài người ta toàn kêu yêu nhau chứ ai mà nói bạn bè, anh em đâu.”
Đáy lòng Tuệ Lâm xôn xao, bối rối nên chỉ có thể gượng cười và đi chọn đồ.
Minh Hoàng nhìn cô, trong đôi con ngươi hiện lên tia thích thú. Anh lướt qua cô, chân tiến đến kệ trưng bày sổ tay. Vừa lựa chọn vừa nói lớn như thể để Nguyệt Băng nghe và cả Tuệ Lâm nữa:
“Nhỏ đó ngốc lắm, rắc rối nữa, không lọt vào mắt em đâu ạ. Có câu ghét của nào trời trao của nấy, em ghét nhỏ ngốc chung nhà lắm chị Nguyệt Băng ơi. Chắc nhỏ ngốc cũng ghét em nhiều lắm ấy !”
Hai câu chừng không liên quan nhưng lại hợp đến không tưởng. Nguyệt Băng nghe thế phải bật cười khúc khích, Tiểu Kiệt bên cạnh cô đang nằm bú sữa bình, tai nghe người lớn cười thì môi cũng tự động hé mở, nụ cười ngây thơ hiện ra đáng yêu vô cùng.
Tuệ Lâm đứng cách anh một kệ hàng. Cô đang chọn bút phía bên kia, mấy lời Minh Hoàng nói đều lọt vào tai cô. Gương mặt vốn đã ửng hồng vì ngượng, lại thêm lời của anh nói càng tô điểm nét hồng hào, dường như đỏ lên trêm khuôn mặt xinh xắn.
Cô mím môi, thẹn quá hóa giận mà lớn giọng đáp:
“Mình mới không có ghét cậu ! Cậu đừng suốt ngày kiếm chuyện với mình thế.”
“Cậu không ghét tôi à ? Vậy là thích tôi rồi đúng không ?”
Chẳng biết Minh Hoàng từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình. Tuệ Lâm lườm anh, không trả lời mà lách người đi luôn.
Cậu chủ nào đó dõi mắt theo bóng lưng mảnh mai, nụ cười xán lạn mang sự cưng chiều vô hạn hiện lên, trong miệng lẩm bẩm thật khẽ, thật kín.
“Mặt trời ngốc !”
——————————/////——————————
*Hôm nay 1 chương ạ, em lên trễ xíu vì bận việc. Cảm ơn mọi người❤️
Tuệ Lâm và Minh Hoàng đi dọc con phố sau đó rẽ vào cửa hàng văn phòng phẩm nằm ở cuối phố.
Vừa bước vào đã thấy một bóng dáng tí hon trong bộ quần áo đáng yêu, mát mẻ, sau áo còn có nón tai gấu.
Minh Hoàng và Tuệ Lâm không hẹn cùng nhìn nhau và nở nụ cười. Cả hai nhanh chân đi tới chỗ cậu nhóc đang tò mò chạm lên kệ treo sticker đầy màu sắc.
Từ bên trong, một cô gái có dáng người cũng nhỏ nhắn, tay cầm bình sữa đi đến chỗ cậu nhóc. Đôi mắt sáng như sao nhìn thấy Minh Hoàng và Tuệ Lâm thì hiện lên ý cười.
“Tiểu Kiệt ngoan, sữa của con nè.”
Minh Hoàng bế nhóc con vẫn còn chìm đắm trong kệ sticker màu sắc lên. Nét mặt anh dịu dàng ngắm nhìn đứa bé trong lòng, môi nhẹ chạm lên cánh tay nhỏ xíu hôn một cái.
Anh nhìn cô gái kia và cất tiếng:
“Chào chị Nguyệt Băng. Hôm nay em với Tuệ Lâm đến cửa hàng mua chút đồ chuẩn bị sắp tới đi học. Sao Tiểu Kiệt lại ở đây vậy chị ? Vừa nãy bên ngoài, em có nhìn qua, thấy cửa hàng của chị Lệ Ái đóng cửa.”
Nguyệt Băng gật đầu, cô nói:
“Hôm nay bên phòng dịch thuật của chị Lệ Ái em họp gấp về lịch trình cuối năm. Buổi sáng, em ấy và anh Khiêm đưa Tiểu Kiệt đến cửa hàng sớm để lấy chút đồ. Xong việc thì gửi Tiểu Kiệt cho chị, anh Khiêm cũng có cuộc họp với Hàn tổng ở công ty, hai người ai cũng bận nên nhờ chị chăm Tiểu Kiệt giúp. À, Lệ Ái có mang quà cho Tuệ Lâm nè. Chị để trong quầy, lát nữa hai em về chị sẽ đưa cho. Mẹ nuôi Nhược Lan gọi cho tụi chị trước rồi, Lệ Ái không có mặt nên gói sẵn quà cho em, chắc là họa cụ ấy, vì nghe nói em cũng thích vẽ. Hôm nay cứ chọn những thứ đồ, phụ kiện mà hai em cần, xem như quà chị tặng, mừng hai em trở về quê hương định cư, đoàn tụ với mọi người. Đừng ngại nhé !”
Tuệ Lâm mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Chúng em cảm ơn các chị, thật ngại quá !”
Nguyệt Băng lắc đầu, trạng thái cực kì phóng khoáng.
“Có gì đâu, người trong nhà cả. Hai em đến cửa hàng chọn đồ là chị vui rồi, thích món nào cứ lấy nha !”
Minh Hoàng gật đầu xem như đã hiểu. Tiểu Kiệt trên tay anh nhìn thấy gương mặt quen thuộc của anh với Tuệ Lâm thì nở nụ cười đáng yêu. Cậu nhóc đang tuổi học nói, vì vậy, cái miệng nhỏ cứ bi ba bi bô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu…cậu Hoàng, mợ Lâm.”
Tuệ Lâm đưa tay ra muốn bế cậu nhóc, Minh Hoàng liền đặt cục thịt nhỏ vào tay cô. Anh còn cẩn thận giúp Tuệ Lâm đỡ mông cậu để cô tìm được tư thế bế bé trên tay dễ nhất, xong rồi mới buông ra.
Tuệ Lâm cực kì thích trẻ con. Mấy đứa nhóc nhà các anh chị cực kì đáng yêu, cô mỗi khi có dịp đến thăm mọi người là lại chẳng muốn về, một phần là vì các bé con dễ thương quá, khiến cô chỉ muốn ở bên chúng chơi đùa, chăm sóc.
Nhìn Tiểu Kiệt ngây thơ đang mân mê sợi dây chuyền trên cổ mình, cô không nhịn được mà chôn mặt vào áo cậu bé hít một hơi. Hương thơm quần áo cùng hương em bé cực kì dễ chịu khiến cho Tuệ Lâm mê mẩn. Cô nhỏ giọng nói với bé con trong lòng:
“Tiểu Kiệt, con phải gọi là dì Lâm, không phải mợ đâu. Gọi cậu Hoàng là cậu thì gọi dì là dì Lâm. Mợ chỉ dành cho vợ của cậu Hoàng con.”
Tiểu Kiệt trong lòng cô mê chơi, nghe nói như vậy chỉ tròn mắt rồi thôi, môi vẫn ánh lên nụ cười vui vẻ.
Minh Hoàng bên cạnh nghe thấy lời nói của Tuệ Lâm, đôi mày chau lại tỏ vẻ không hài lòng. Anh hừ một cái, không nóng không lạnh cất tiếng:
“Thằng bé còn nhỏ, nó gọi thế nào miễn tôn trọng là được. Dì hay mợ gì chả giống nhau, đều ở cạnh tôi mà.”
Lần này tới Tuệ Lâm tròn mắt, cô không hiểu được Minh Hoàng sao cứ hay đấu đá với cô như vậy. Lúc nhỏ toàn lạnh nhạt, lớn lên thì hễ nói chừng ba câu là bắt đầu dở cái tính cậu chủ nói chuyện với cô. Bằng tuổi cô đấy mà cứ như ông già.
Nguyệt Băng nhìn cả hai, miệng cười tươi rạng rỡ. Cô bâng quơ đùa một câu:
“Hai em cứ đấu khẩu miết, coi chừng mai mốt lại thành đôi đó nha. Xem xem, hôm nay mặc đồ cũng trùng hợp nữa. Có thể là định mệnh rồi đó. Trẻ con cũng không nói dối, ngây thơ nhưng lời nói nhất định là thật nè. Tuệ Lâm sửa cho Tiểu Kiệt bao nhiêu lần, thằng bé vẫn từ tốn gọi em hai tiếng “mợ Lâm”. Mợ Lâm của cậu Hoàng.”
Mặt Tuệ Lâm thoáng ửng hồng, cô lại không dám nhìn sang người bên cạnh. Chỉ có thể chú tâm vào cậu nhóc Tiểu Kiệt trong lòng, môi chúm chím ngượng ngùng đáp nhỏ một tiếng:
“Chị đừng nói như thế ! Chúng em…cãi nhau nhiều như vậy, không có…không có….”
Lắp ba lắp bắp, Tuệ Lâm chẳng nói được thành câu.
Minh Hoàng lườm một cái, tay gõ nhẹ lên đỉnh đầu cô. Anh cất tiếng:
“Không không cái gì. Cậu còn không mau đưa Tiểu Kiệt qua chị Nguyệt Băng cho uống sữa đi, thằng bé đói rồi kìa. Tranh thủ chọn đồ cậu cần, còn đi những nơi khác nữa. Nhiều chuyện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuệ Lâm bĩu môi, cô đưa Tiểu Kiệt cho Nguyệt Băng, cô ấy bế thằng bé rồi cười tươi.
Nguyệt Băng vẫn không thôi trêu ghẹo. Bế Tiểu Kiệt lại bàn trà ngồi để thằng bé uống sữa, mắt hướng đến Minh Hoàng và Tuệ Lâm đang lấy giỏ đựng chuẩn bị chọn đồ mà nói:
“Miệng nói không phải nhưng mà ông trời nhất định sẽ khiến hai em bên nhau. Đẹp đôi thế mà, thanh mai trúc mã nữa. Ra ngoài người ta toàn kêu yêu nhau chứ ai mà nói bạn bè, anh em đâu.”
Đáy lòng Tuệ Lâm xôn xao, bối rối nên chỉ có thể gượng cười và đi chọn đồ.
Minh Hoàng nhìn cô, trong đôi con ngươi hiện lên tia thích thú. Anh lướt qua cô, chân tiến đến kệ trưng bày sổ tay. Vừa lựa chọn vừa nói lớn như thể để Nguyệt Băng nghe và cả Tuệ Lâm nữa:
“Nhỏ đó ngốc lắm, rắc rối nữa, không lọt vào mắt em đâu ạ. Có câu ghét của nào trời trao của nấy, em ghét nhỏ ngốc chung nhà lắm chị Nguyệt Băng ơi. Chắc nhỏ ngốc cũng ghét em nhiều lắm ấy !”
Hai câu chừng không liên quan nhưng lại hợp đến không tưởng. Nguyệt Băng nghe thế phải bật cười khúc khích, Tiểu Kiệt bên cạnh cô đang nằm bú sữa bình, tai nghe người lớn cười thì môi cũng tự động hé mở, nụ cười ngây thơ hiện ra đáng yêu vô cùng.
Tuệ Lâm đứng cách anh một kệ hàng. Cô đang chọn bút phía bên kia, mấy lời Minh Hoàng nói đều lọt vào tai cô. Gương mặt vốn đã ửng hồng vì ngượng, lại thêm lời của anh nói càng tô điểm nét hồng hào, dường như đỏ lên trêm khuôn mặt xinh xắn.
Cô mím môi, thẹn quá hóa giận mà lớn giọng đáp:
“Mình mới không có ghét cậu ! Cậu đừng suốt ngày kiếm chuyện với mình thế.”
“Cậu không ghét tôi à ? Vậy là thích tôi rồi đúng không ?”
Chẳng biết Minh Hoàng từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình. Tuệ Lâm lườm anh, không trả lời mà lách người đi luôn.
Cậu chủ nào đó dõi mắt theo bóng lưng mảnh mai, nụ cười xán lạn mang sự cưng chiều vô hạn hiện lên, trong miệng lẩm bẩm thật khẽ, thật kín.
“Mặt trời ngốc !”
——————————/////——————————
*Hôm nay 1 chương ạ, em lên trễ xíu vì bận việc. Cảm ơn mọi người❤️
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro