Mặt Trời Của Hoa Hướng Dương

Nhớ Lời Cậu Chủ...

2024-12-02 11:14:33

Minh Hoàng và Tuệ Lâm chọn quần áo năng động, thoải mái để ra ngoài. Trời bắt đầu nắng hơn vì đã gần trưa, Nhược Lan trước khi đến công ty đã căn dặn quản gia đưa hai người đến trạm xe buýt. Cũng là bà xót cho hai đứa nhỏ nhà mình, dù Tuệ Lâm và Minh nói không sao, đi bộ ra trạm xe không xa lắm nhưng vẫn không lung lay được Nhược Lan. Vì thế, cả hai liền đáp ứng.

Sau khi rời khỏi xe, quản gia căn dặn hai người vài câu rồi lái xe đi. Trạm xe buýt lúc này khá vắng vẻ, chỉ có Tuệ Lâm và Minh Hoàng chờ xe đến.

Thời tiết nắng nóng khiến Minh Hoàng có hơi khó chịu trong người. Chưa được bao lâu, áo sơmi trắng đã ướt đẫm một mảng do mồ hôi.

Tuệ Lâm ngồi cạnh nâng mắt lên nhìn thấy thế, vội lấy khăn giấy trong túi xách ra đưa đến trước mặt anh.

“Cậu lau đi, trán đổ mồ hôi kìa. Trời hơi nóng, cậu chịu đựng một chút. Khi nãy mình nói cậu để bác quản gia đưa đi đến chỗ mua đồ trước, cậu không chịu. Mình có thể tự đi một mình, cậu…”

“Đưa tôi làm gì ? Còn không biết giúp tôi lau đi. Nếu không phải lo cậu bị người ta ức hiếp, tôi sẽ chẳng cùng cậu chịu trận ở đây. Trạm xe buýt cũng là nơi phức tạp, để cậu một mình, có chuyện gì, tôi biết ăn nói sao với mẹ nuôi.”

Tuệ Lâm mím môi, tay cầm khăn giấy hướng đến vầng trán xán lạn chấm mồ hôi giúp Minh Hoàng. Dáng người thiếu niên cao ráo hơn Tuệ Lâm rất nhiều, cho nên, cô hơi nhướn người mới có thể lau đi mồ hôi giúp anh.

“Cậu…cúi đầu xuống một chút. Mình với không tới trán của cậu.”

Đôi mắt đen sâu thẳm lườm cô một cái, Minh Hoàng hơi cúi đầu để vừa tầm với tay Tuệ Lâm đang nâng lên. Từ trên cao nhìn xuống, anh thấy cô rất tỉ mỉ giúp mình chấm mồ hôi. Khuôn mặt trắng hồng tự nhiên, đôi môi chúm chím chỉ tô nhẹ một lớp son hồng. Tổng thể khuôn mặt không son phấn đậm, tự nhiên vô cùng nhưng lại hiện lên nét rạng rỡ, trong sáng cực kì. Thiếu niên dường như đã bị cuốn sâu vào ấy, mê hoặc không dời mắt.

Minh Hoàng cứ giữ nguyên trạng thái im lặng, lại như chìm đắm mà không rời mắt khỏi Tuệ Lâm. Vô tình cô ngước lên chạm phải ánh nhìn ấy, đôi con ngươi to tròn có phần ngạc nhiên, hàng mi khẽ chớp để xua tan đi bối rối dần hiện hữu. Cánh tay mảnh khảnh hạ xuống, không lau mồ hôi cho anh nữa.

Trước hành động đó, Minh Hoàng cũng thu hồn trở về. Trưng ra nét mặt không hài lòng, anh đưa tay lấy luôn gói khăn giấy trong tay Tuệ Lâm, sau đó tự mình thấm mồ hôi trên trán.

“Về sau ăn nhiều một chút, chơi thể thao nữa. Như vậy mới cao lên được. Tôi cao như vậy, mỗi lần cúi người mỏi chết đi được.”

Tuệ Lâm bĩu môi, lời lầm bầm trong miệng khẽ phát ra:

“Ai bắt cậu làm thế chứ. Có tay có chân mà nhờ người ta, xong lại nói ra vào. Không phải một mình cậu mỏi đâu, cậu chủ khó ở.”

“Tôi không có điếc!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Minh Hoàng hờ hững tuôn ra một câu, đầu nghiêng qua nhìn Tuệ Lâm đang ấm ức ôm túi vải ngóng chờ xe buýt đến.

Anh tiếp tục nói:

“Chỉ có tôi mới chấp nhận cúi đầu trước cậu. Gặp mấy thằng con trai khác, có mà bắt cậu cúi trước ấy. Tính tình cậu ngốc nghếch như vậy, lo mà học, đừng có yêu đương sớm. Không lại rước họa vào thân, đau khổ vì tình. Lúc đó khóc lóc tìm tôi đi tính sổ dùm, tôi không đi đâu.”

Tuệ Lâm vốn dĩ đang cảm thấy oan ức, lời Minh Hoàng nói ra đã khiến cô chấn kinh. Cô thật sự không hiểu được, Minh Hoàng làm sao có thể nghĩ sâu xa tới chuyện yêu đương của cô với những tình huống oái ăm như thế. Cậu bạn này có vấn đề à ? Cô không hiểu nỗi những suy nghĩ lạ lùng của cậu chủ khó ở nhà mình. Có phải thiên tài thì thường như vậy không nhỉ ?

Thiếu nữ phồng má, lên tiếng phản bác:

“Cậu bị lạc đề à ? Đang nói cái gì lại lôi chuyện tình yêu vào. Mà cho dù là mình có yêu đương, hay đau khổ vì tình thì cũng không dám liên can đến cậu chủ cao quý như cậu đâu. Lúc nào cũng trưng cái điệu bộ ra lệnh làm gì, không ai động chạm tới cậu luôn đó. Mình mới không dám phiền đến cậu, cũng không bắt cậu cúi đầu trước mình.”

Minh Hoàng nhíu mày, nét mặt lạnh tanh nhưng lòng lại có chút ấm áp, thích thú. Con nhỏ ngốc nhà anh mỗi lần xù lông trông vừa ngốc vừa đáng yêu ấy nhỉ. Càng ngày càng khiến anh muốn bắt nạt nhiều hơn, để được nhìn thấy dáng vẻ này.

Bàn tay đưa lên đỉnh đầu Tuệ Lâm ấn một cái. Minh Hoàng nhàn nhạt cất tiếng:

“Dặn rồi đó, lo mà nhớ. Bổn thiếu gia đây mà biết, cậu léng phéng với thằng nào thì sẽ méc mẹ nuôi đấy. Trẻ con chỉ nên học và chơi thôi, yêu đương để sau. Trước cậu chỉ có thể là tôi, vì chiều cao khiêm tốn của cậu mà cúi đầu.”

“Mình không…”

Tuệ Lâm thở dài không biết nói như thế nào với cái người cố chấp bên cạnh. Cô làm gì có những suy nghĩ về tình yêu như Minh Hoàng nói chứ. Bản thân còn đang muốn cố gắng học tập thật tốt vì tương lai nữa cơ, tâm trí đâu để nói chuyện yêu đương. Cậu chủ này, sao mà hay quy chụp cô vào mấy chuyện không có thật vậy nhỉ ? Đúng là tính tình thất thường.

Ngay lúc ấy xe buýt đến trạm, Tuệ Lâm nhanh chóng kéo Minh Hoàng lên xe. May mắn xe vắng, ghế trống còn nhiều, hai người chọn ngồi chỗ đôi ghế ở hàng giữa.

Nhân viên soát vé đi đến, Tuệ Lâm nhanh chóng nói:

“Cho cháu hai vé thường ạ!”

Nhân viên soát vé đưa hai tấm vé cho Tuệ Lâm và nhận tiền từ cô rồi di chuyển đi.

Minh Hoàng nhìn Tuệ Lâm, lại nhìn xung quanh khoang xe buýt rồi nhìn ra ngoài. Ánh nắng chiếu qua khung cửa, khiến một bên sườn mặt của anh nóng lên. Thiếu niên lại dấy lên tính khó ở.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuệ Lâm như cảm nhận được, từ trong túi vải lôi ra chiếc quạt giấy và chòm tay đặt nó lên cửa xe rồi vịn lại.

Minh Hoàng căng mắt, anh hỏi:

“Chuẩn bị cả rồi đấy à ?”

Tuệ Lâm đắc ý gật đầu. Minh Hoàng cao nên cô không thể vòng tay ra sau gáy anh để vịn quạt. Vì vậy, chỉ có thể chòm người qua giúp anh giữ quạt trên cửa xe tránh nóng.

“Mình biết cậu không thể chịu được không gian có hơi ngột ngạt trên xe buýt. May là bây giờ vắng, chứ đông chắc chắn sẽ nóng và chật chội, thậm chí còn chẳng có chỗ ngồi. Mình phải chuẩn bị trước, cậu mà dẫy lên thì có mà hù dọa mọi người sợ ấy. Dù sao cậu đi xe buýt cũng ít hơn mình, mình quen rồi, mấy khi nổi hứng đi dạo sẽ đi xe buýt. Còn cậu, bất đắc dĩ dì Nhược Lan bảo cả hai phải tự chăm sóc nhau, nên cậu mới chiều theo mình. Công đức vô lượng của cậu chủ, Tuệ Lâm thật sự biết ơn rất nhiều. Nên là, để cậu có thể thoải mái, mình phải chuẩn bị kĩ lưỡng để cậu đi xe buýt sẽ không mệt, hay khó chịu.”

Hơi thở ấm nóng của Tuệ Lâm phả ra trước ngực Minh Hoàng, khiến anh hô hấp có hơi trì trệ. Sự gần gũi này thật sự làm cho anh có nhiều cảm xúc lạ…Dường như muốn ôm lấy cô vậy. Chỉ cần cúi đầu một chút, môi đã có thể chạm lên đỉnh đầu của cô…

Những suy nghĩ có phần mờ ám vây lấy tâm trí Minh Hoàng, mà thiếu nữ nào đó, vẫn rất tận tâm điều chỉnh, múa may trước mặt anh để giữ quạt giấy che nắng cho anh. Hương thơm thanh mát, dịu nhẹ xộc vào mũi, khiến cơ thể Minh Hoàng căng cứng, hơi thở cũng nặng nề theo…

Giống như sợ bản thân làm điều không phải, Minh Hoàng vội đẩy Tuệ Lâm ra. Anh lấy cây quạt ném lên túi vải của cô. Bực bộ thốt lên:

“Nam nhi không chịu được những thứ nhỏ nhặt thế này, về sau làm sao dựng nghiệp lớn. Cậu trật tự ngồi đó cho tôi tới khi đến nơi. Cấm động đậy. Tôi muốn yên tĩnh một chút.”

Nói xong, Minh Hoàng nhắm tịt mắt lại, bộ dáng tĩnh lặng bao trùm. Tuệ Lâm tròn mắt chẳng hiểu gì nhìn anh rất lâu…

“Nhìn chỗ khác, đừng nhìn tôi, tôi biết tôi là trai đẹp vô cùng tận, hiếm có khó tìm rồi. Cậu đừng nhìn chằm chằm như vậy nữa.”

Tuệ Lâm chột dạ xen khó hiểu, nhưng cũng không nhìn anh nữa. Cô bĩu môi đáp lại:

“Mình mới không thèm để ý đến cậu, đồ khó chìu.”

——————————/////——————————

*Em gửi chương mới cho mọi người. Hôm nay 1 chương ạ. Cảm ơn cả nhà❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Trời Của Hoa Hướng Dương

Số ký tự: 0