Cậu Thích Tôi ?...
2024-12-02 11:14:33
Theo ý muốn của Minh Hoàng, cả anh và Tuệ Lâm sẽ cùng về nước định cư và nhập học ở đây. Mọi giấy tờ đều được Nhược Lan sắp xếp ổn thỏa. Cả hai sẽ ở biệt thự của Nhược Lan- nơi họ từng ở lúc nhỏ. Tuy nhiên, Nhược Lan thỉnh thoảng mới về. Vì bà có nhiều việc riêng bên ngoài, đôi khi sẽ đi công tác, hoặc…Trần Minh Sơn “bắt cóc” bà về nhà của ông ấy. Cho nên, biệt thự thật chất chỉ có Tuệ Lâm và Minh Hoàng sinh sống, cứ 1 tuần sẽ có quản gia và người làm đến dọn dẹp. Do Minh Hoàng chỉ muốn không gian riêng, và vì anh thích “sai khiến” Tuệ Lâm nấu ăn, dọn dẹp cho mình, nên không cần phải có thêm người trong nhà. Chỉ hai người là đủ.
Buổi sáng, Minh Hoàng và Tuệ Lâm không hẹn mà cùng nhau đi xuống lầu, đến nhà ăn dùng bữa sáng.
Vừa đến bàn ăn đã thấy Nhược Lan sắp xếp các đĩa thức ăn lên bàn, cả hai kéo ghế ngồi xuống.
Nhược Lan sau khi xong cũng bắt đầu ngồi. Nhìn hai đứa nhỏ nhà mình một lúc, bà nói:
“Ăn xong hai đứa đi mua chút đồ dùng chuẩn bị cho tuần sau đi học nha. Mẹ có việc lên công ty, không đưa hai đứa đi được. Lát nữa mẹ nhờ quản gia đưa hai con đi.”
Minh Hoàng nhai nốt miếng bánh mì trong miệng rồi mới cất tiếng trả lời:
“Không cần phiền bác quản gia đâu. Con và Tuệ Lâm tự đi được, mẹ có việc bận thì cứ làm đi. Chúng con cũng lớn rồi mà.”
Tuệ Lâm ngồi cạnh nghe thế cũng gật đầu tán thành.
Nhược Lan mỉm cười, bà tiếp tục nói:
“Được, tùy hai đứa vậy ! Nhưng để quản gia đưa đến nơi mua, sau đó hai đứa tự mình đi. Có thế mẹ mới yên tâm.”
“Chúng con sẽ bắt xe buýt đi ạ !”
Tuệ Lâm hớn hở đưa ý kiến khiến Nhược Lan và Minh Hoàng đưa mắt nhìn. Cô ngượng ngùng mím môi, e thẹn thu lại lời vừa nói:
“Dạ con chỉ đề xuất thế thôi. Quan trọng vẫn là quyết định ở Minh Hoàng, thưa dì !”
Minh Hoàng nhíu mày, nét mặt không ưng lắm nhưng anh vẫn hỏi Tuệ Lâm:
“Cậu muốn đi xe buýt à đồ ngốc ? Mùa này ở Việt Nam nóng lắm, đi xe buýt sẽ đổ mồ hôi nhiều, ẩm đồ cậu mặc đó.”
Tuệ Lâm lắc đầu, cô tiếp tục cắt trứng cho vào bánh mì ăn, không có lời đáp lại.
Bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô gái nhỏ hơi ấn xuống. Minh Hoàng trầm giọng:
“Nói, cậu muốn đi xe buýt phải không ?”
Tuệ Lâm không ăn được do bàn tay trên đầu cứ chốc chốc thả lỏng rồi lại ấn xuống. Cô ngẩng đầu, ánh mắt có phần hờn dỗi nhìn người bên cạnh.
Minh Hoàng vẫn giữ nguyên trạng hành động của mình. Anh nói tiếp:
“Không trả lời ? Vậy ở nhà, khỏi đi !”
Hai cặp mắt, một lạnh lùng, một thuần khiết thoáng giận dỗi cứ thế đối nhau. Nhược Lan bất lực trước hai đứa nhỏ nhà mình, bà lên tiếng ngăn lại cuộc đối đầu đang diễn ra:
“Hai đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn cứ mãi gây nhau vậy hả ? Minh Hoàng không được dùng bộ dạng đó hù dọa Tuệ Lâm. Còn con gái à, con muốn gì thì cứ nói với dì và thằng bé, đừng im lặng như vậy. Đôi khi sẽ khiến người khác hiểu lầm về con đó.”
Tuệ Lâm gật đầu, cô thu lại thái độ đối đầu với Minh Hoàng. Gương mặt xinh xắn hướng đến Nhược Lan rồi nói:
“Dạ con nhớ rồi ! Con có thể tự đi một mình được ạ. Cứ để Minh Hoàng tự mình đi, chúng con chia nhau ra. Con muốn đi bằng xe buýt, cũng lâu rồi chưa được trở lại cảm giác ngắm nhìn phố xá đông đúc trên xe buýt ạ. Nơi con muốn mua dụng cụ học tập cũng gần trạm xe buýt nữa, không lo di chuyển xa đâu. Còn về Minh Hoàng, cậu ấy muốn thế nào thì tự làm thế đi. Thiếu gia cao quý làm sao có thể ngồi xe buýt hàng giờ liền được.”
Nét mặt Minh Hoàng thoáng đen khi nghe thấy lời Tuệ Lâm. Anh hừ lạnh, hờ hững đáp:
“Tôi lo cậu khó chịu nên mới hỏi thế thôi. Cậu đừng có bướng với tôi. Cho cậu đi một mình có mà bị người ta bắt nạt ấy. Đi xe buýt thì đi vậy, cất ngay cái mặt bất mãn ấy vào, ăn nhanh lên còn thay đồ đi nữa. Trưa tới rồi, nắng lên cho đen da cậu.”
Nhược Lan nhìn hai người, môi tự động cong lên. Bà vui vẻ cất tiếng:
“Minh Hoàng nhường nhịn Tuệ Lâm như vậy rất tốt, đàn ông phải như thế. Nếu hai đứa mua dụng cụ học tập, văn phòng phẩm thì mẹ có chỗ cho các con đến lựa chọn những món đồ đó này. Chị dâu Nguyệt Băng vợ anh Ken, bạn của chị hai với anh rể con, có một cửa hàng văn phòng phẩm. Mẹ thấy những món đồ bày bán rất đẹp, nhiều mẫu mã và chất lượng tốt, hai đứa đến đó xem sao. À, chị Lệ Ái vợ anh Thiếu Khiêm cũng có một cửa hàng nhỏ bán họa cụ, Tuệ Lâm thích vẽ, nếu tiện hai con ghé sang đó luôn. Còn nếu mua trang phục thì đến cửa hàng thời trang của chị Mộc Chi vợ anh Kin mà mua nha, mẫu mã luôn mới, do chính tay chị Mộc Chi thiết kế. Mấy lần mua quần áo mới cho Tuệ Lâm, ta toàn đến cửa hàng của con bé đó chọn. Để mẹ nghĩ xem còn ở đâu nữa…”
Trong lúc Nhược Lan ngẫm nghĩ, Minh Hoàng đã nói:
“Được rồi mẹ, có gì chúng con sẽ đến. Chị hai cũng có nói qua rồi, có cho địa chỉ luôn, lát nữa con và Tuệ Lâm sẽ đến đấy. Cửa hàng của các chị dâu đều nằm trên một dãy phố, trạm xe buýt con vừa tra đến đó cũng gần, ở đó cũng tiện đường đến nhiều cửa hàng khác nữa, có cả trạm xe đi về.”
Vừa nói, Minh Hoàng vừa nhìn qua cô gái nhỏ bên cạnh. Anh phát hiện, Tuệ Lâm đã dùng ánh mắt long lanh cùng nụ cười sáng rực hướng về mình từ lúc nào. Bất giác nơi ngực trái đập hẫng một nhịp nhưng Minh Hoàng không biểu hiện rõ ra.
Anh lạnh nhạt nói với cô:
“Đừng có bày cái bộ dáng đó nhìn tôi, ngốc chết đi được. Mẹ nuôi bảo chúng ta tự lo cho nhau, nên tôi mới phải chiều theo ý cậu đó. Khó bảo !”
“Khôn biết ai nữa !”
Tuệ Lâm tinh nghịch thì thầm một câu nhưng lại bị Minh Hoàng thoáng nghe thấy. Anh đưa mắt lạnh lùng nhìn cô nhưng không tức giận.
“Ăn nhanh đi !”
Nhược Lan hài lòng, bà đưa cho Minh Hoàng một tấm thẻ.
“Con mang theo phòng hờ, mẹ biết cả hai đứa vẫn còn tiền trong tài khoản rất nhiều nhưng cứ mang tấm thẻ này theo đi. Có gì ghé qua cửa hàng trang sức kim cương của anh rể con, giúp mẹ chọn cho Tuệ Lâm chiếc vòng tay mới nha. Vòng con bé đang đeo cũng mua lâu rồi, nên đổi thôi. Sẵn tiện thăm anh chị con, hôm nay hai đứa nó đến cửa hàng chính kí hợp đồng với khách hàng.”
Minh Hoàng nhìn tấm thẻ nhưng không nhận mà đẩy lại trước Nhược Lan. Anh hướng mắt qua Tuệ Lâm đã ngoan ngoãn ăn uống, không còn mang dáng vẻ xù lông bướng bỉnh khi nãy nữa. Khóe môi như ẩn như hiện nhếch lên hiếm thấy, anh quay sang Nhược Lan và nói với bà:
“Tiền trong thẻ hiện giờ của con đã do con tự kiếm mà có. Về sau mẹ không cần phải chuyển tiền vào thẻ cho con nữa, cũng đừng đưa thêm thẻ cho con phòng hờ. Mua đồ cho Tuệ Lâm không mất quá nhiều tiền, con có thể tự mua cho cậu ấy được. Con theo các anh rể với các chị, mẹ nè và chú Minh Sơn để học việc, làm thêm những việc khác nữa nên tích góp được không ít tiền. Con lớn rồi, có thể tự lo được cho mình, mẹ không phải lo lắng cho con nữa đâu. Cũng lo được cho phần của Tuệ Lâm.”
Câu cuối thật sự đã khiến Tuệ Lâm chú ý mà lần nữa nâng mắt nhìn Minh Hoàng. Anh cảm nhận được nên quay sang đường đường chính chính đối mắt thật sâu với cô.
Trái tim thiếu nữ đập rộn ràng, gương mặt thoáng ửng hồng. Tuệ Lâm muốn nhanh chóng dời tầm mắt đi nhưng lại bị câu nói của Minh Hoàng chặn lại, ngượng càng thêm ngượng.
“Nhìn gì ? Cậu cảm động à ? Cậu thích tôi đúng không ? Hửm ?”
Tuệ Lâm không hiểu vì sao lại bối rối, cảm xúc trong lòng cũng lạ hơn…Như đột ngột lại như xao xuyến…
Quýnh quáng che giấu những xúc cảm đang dâng trong lòng, Tuệ Lâm vờ dỗi cất tiếng đáp:
“Ăn nói linh tinh như cậu. Lạnh như băng ngàn năm, độc miệng nữa, ai mà thích chứ.”
“Thế à ? Con mắt cậu cũng kém thật đấy. Cỡ như tôi cậu không thích, về sau chắc chắn không nhìn được thằng con trai nào tốt đâu.”
Minh Hoàng trưng ra vẻ kiêu ngạo, tự mãn xen lẫn thích thú trêu ghẹo Tuệ Lâm càng khiến cho cô e thẹn nhiều hơn. May mắn vừa lúc ăn xong, Tuệ Lâm liền xin phép Nhược Lan lên phòng chuẩn bị trước. Khi rời đi, cô vẫn không quên mím môi, trừng mắt trước nét mặt thích thú trêu chọc của Minh Hoàng dành cho mình.
Nhược Lan cũng đã quen với cảnh tượng này. Thế nhưng, bà dường như nhìn ra được đôi phần khác lạ của con trai cưng. Bà lên tiếng hỏi:
“Con chọc ghẹo Tuệ Lâm miết thế hả ? Hoàng tử bé, hình như con cũng có cảm giác thân hơn tình bạn một chút với con bé đúng không ?”
Ấn đường chau lại, trong lòng anh bỗng dưng lăn tăn nhưng không lộ ra. Minh Hoàng tỏ vẻ chán ghét mà đáp:
“Mẹ có phải bị chú Minh Sơn đem tình yêu sến súa của hai người làm cho mù mịt rồi không? Con nhỏ đó ngốc như vậy, có ma mới thèm để mắt đến ấy.”
Nhược Lan nghe thế lườm anh một cái sắc lem. Bà đáp:
“Nhắc đến tên đàn ông mặt dày, vô liêm sĩ ấy làm gì. Mẹ mới không thèm để ý đến ông ta. Mà con đó, đừng có đánh trống lãng. Mạnh miệng cho lắm vào, về sau sa vào lưới tình không dứt được ấy.”
Minh Hoàng ăn xong lấy nước uống. Anh chờ cho mẹ nuôi kết thúc lời nói, nét mặt dửng dưng nhìn bà, chân dài đi một đoạn đã đến cầu thang. Trước khi lên tầng, anh ngó xuống nói mấy lời làm cho Nhược Lan vừa tức vừa thẹn:
“Sa vào tình giống như mẹ và chú Minh Sơn ấy à ? Cái kiểu day dưa mãi không dứt được ấy, dù gặp nhau thì chỉ có gây gỗ, xong cũng ở một chỗ tới mấy ngày đó thôi. Kiểu đó đen tối quá, con không học được đâu. Chúc mẹ buổi sáng tốt lành, đến công ty vui vẻ, không chạm mặt người tình trăm năm.”
“Thằng bé này, con cứ chờ đó. Độc mồm, mạnh miệng !”
Nhược Lan chỉ có thể thốt lên bất lực với đứa con trai ngoan. Càng lớn, nói chuyện cũng khiến người ta á khẩu bội phần.
———————————////—————————
****Hôm nay 1 chương thôi nha cả nhà ơi****
Cảm ơn mọi người rất nhiều❤️
Buổi sáng, Minh Hoàng và Tuệ Lâm không hẹn mà cùng nhau đi xuống lầu, đến nhà ăn dùng bữa sáng.
Vừa đến bàn ăn đã thấy Nhược Lan sắp xếp các đĩa thức ăn lên bàn, cả hai kéo ghế ngồi xuống.
Nhược Lan sau khi xong cũng bắt đầu ngồi. Nhìn hai đứa nhỏ nhà mình một lúc, bà nói:
“Ăn xong hai đứa đi mua chút đồ dùng chuẩn bị cho tuần sau đi học nha. Mẹ có việc lên công ty, không đưa hai đứa đi được. Lát nữa mẹ nhờ quản gia đưa hai con đi.”
Minh Hoàng nhai nốt miếng bánh mì trong miệng rồi mới cất tiếng trả lời:
“Không cần phiền bác quản gia đâu. Con và Tuệ Lâm tự đi được, mẹ có việc bận thì cứ làm đi. Chúng con cũng lớn rồi mà.”
Tuệ Lâm ngồi cạnh nghe thế cũng gật đầu tán thành.
Nhược Lan mỉm cười, bà tiếp tục nói:
“Được, tùy hai đứa vậy ! Nhưng để quản gia đưa đến nơi mua, sau đó hai đứa tự mình đi. Có thế mẹ mới yên tâm.”
“Chúng con sẽ bắt xe buýt đi ạ !”
Tuệ Lâm hớn hở đưa ý kiến khiến Nhược Lan và Minh Hoàng đưa mắt nhìn. Cô ngượng ngùng mím môi, e thẹn thu lại lời vừa nói:
“Dạ con chỉ đề xuất thế thôi. Quan trọng vẫn là quyết định ở Minh Hoàng, thưa dì !”
Minh Hoàng nhíu mày, nét mặt không ưng lắm nhưng anh vẫn hỏi Tuệ Lâm:
“Cậu muốn đi xe buýt à đồ ngốc ? Mùa này ở Việt Nam nóng lắm, đi xe buýt sẽ đổ mồ hôi nhiều, ẩm đồ cậu mặc đó.”
Tuệ Lâm lắc đầu, cô tiếp tục cắt trứng cho vào bánh mì ăn, không có lời đáp lại.
Bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô gái nhỏ hơi ấn xuống. Minh Hoàng trầm giọng:
“Nói, cậu muốn đi xe buýt phải không ?”
Tuệ Lâm không ăn được do bàn tay trên đầu cứ chốc chốc thả lỏng rồi lại ấn xuống. Cô ngẩng đầu, ánh mắt có phần hờn dỗi nhìn người bên cạnh.
Minh Hoàng vẫn giữ nguyên trạng hành động của mình. Anh nói tiếp:
“Không trả lời ? Vậy ở nhà, khỏi đi !”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai cặp mắt, một lạnh lùng, một thuần khiết thoáng giận dỗi cứ thế đối nhau. Nhược Lan bất lực trước hai đứa nhỏ nhà mình, bà lên tiếng ngăn lại cuộc đối đầu đang diễn ra:
“Hai đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn cứ mãi gây nhau vậy hả ? Minh Hoàng không được dùng bộ dạng đó hù dọa Tuệ Lâm. Còn con gái à, con muốn gì thì cứ nói với dì và thằng bé, đừng im lặng như vậy. Đôi khi sẽ khiến người khác hiểu lầm về con đó.”
Tuệ Lâm gật đầu, cô thu lại thái độ đối đầu với Minh Hoàng. Gương mặt xinh xắn hướng đến Nhược Lan rồi nói:
“Dạ con nhớ rồi ! Con có thể tự đi một mình được ạ. Cứ để Minh Hoàng tự mình đi, chúng con chia nhau ra. Con muốn đi bằng xe buýt, cũng lâu rồi chưa được trở lại cảm giác ngắm nhìn phố xá đông đúc trên xe buýt ạ. Nơi con muốn mua dụng cụ học tập cũng gần trạm xe buýt nữa, không lo di chuyển xa đâu. Còn về Minh Hoàng, cậu ấy muốn thế nào thì tự làm thế đi. Thiếu gia cao quý làm sao có thể ngồi xe buýt hàng giờ liền được.”
Nét mặt Minh Hoàng thoáng đen khi nghe thấy lời Tuệ Lâm. Anh hừ lạnh, hờ hững đáp:
“Tôi lo cậu khó chịu nên mới hỏi thế thôi. Cậu đừng có bướng với tôi. Cho cậu đi một mình có mà bị người ta bắt nạt ấy. Đi xe buýt thì đi vậy, cất ngay cái mặt bất mãn ấy vào, ăn nhanh lên còn thay đồ đi nữa. Trưa tới rồi, nắng lên cho đen da cậu.”
Nhược Lan nhìn hai người, môi tự động cong lên. Bà vui vẻ cất tiếng:
“Minh Hoàng nhường nhịn Tuệ Lâm như vậy rất tốt, đàn ông phải như thế. Nếu hai đứa mua dụng cụ học tập, văn phòng phẩm thì mẹ có chỗ cho các con đến lựa chọn những món đồ đó này. Chị dâu Nguyệt Băng vợ anh Ken, bạn của chị hai với anh rể con, có một cửa hàng văn phòng phẩm. Mẹ thấy những món đồ bày bán rất đẹp, nhiều mẫu mã và chất lượng tốt, hai đứa đến đó xem sao. À, chị Lệ Ái vợ anh Thiếu Khiêm cũng có một cửa hàng nhỏ bán họa cụ, Tuệ Lâm thích vẽ, nếu tiện hai con ghé sang đó luôn. Còn nếu mua trang phục thì đến cửa hàng thời trang của chị Mộc Chi vợ anh Kin mà mua nha, mẫu mã luôn mới, do chính tay chị Mộc Chi thiết kế. Mấy lần mua quần áo mới cho Tuệ Lâm, ta toàn đến cửa hàng của con bé đó chọn. Để mẹ nghĩ xem còn ở đâu nữa…”
Trong lúc Nhược Lan ngẫm nghĩ, Minh Hoàng đã nói:
“Được rồi mẹ, có gì chúng con sẽ đến. Chị hai cũng có nói qua rồi, có cho địa chỉ luôn, lát nữa con và Tuệ Lâm sẽ đến đấy. Cửa hàng của các chị dâu đều nằm trên một dãy phố, trạm xe buýt con vừa tra đến đó cũng gần, ở đó cũng tiện đường đến nhiều cửa hàng khác nữa, có cả trạm xe đi về.”
Vừa nói, Minh Hoàng vừa nhìn qua cô gái nhỏ bên cạnh. Anh phát hiện, Tuệ Lâm đã dùng ánh mắt long lanh cùng nụ cười sáng rực hướng về mình từ lúc nào. Bất giác nơi ngực trái đập hẫng một nhịp nhưng Minh Hoàng không biểu hiện rõ ra.
Anh lạnh nhạt nói với cô:
“Đừng có bày cái bộ dáng đó nhìn tôi, ngốc chết đi được. Mẹ nuôi bảo chúng ta tự lo cho nhau, nên tôi mới phải chiều theo ý cậu đó. Khó bảo !”
“Khôn biết ai nữa !”
Tuệ Lâm tinh nghịch thì thầm một câu nhưng lại bị Minh Hoàng thoáng nghe thấy. Anh đưa mắt lạnh lùng nhìn cô nhưng không tức giận.
“Ăn nhanh đi !”
Nhược Lan hài lòng, bà đưa cho Minh Hoàng một tấm thẻ.
“Con mang theo phòng hờ, mẹ biết cả hai đứa vẫn còn tiền trong tài khoản rất nhiều nhưng cứ mang tấm thẻ này theo đi. Có gì ghé qua cửa hàng trang sức kim cương của anh rể con, giúp mẹ chọn cho Tuệ Lâm chiếc vòng tay mới nha. Vòng con bé đang đeo cũng mua lâu rồi, nên đổi thôi. Sẵn tiện thăm anh chị con, hôm nay hai đứa nó đến cửa hàng chính kí hợp đồng với khách hàng.”
Minh Hoàng nhìn tấm thẻ nhưng không nhận mà đẩy lại trước Nhược Lan. Anh hướng mắt qua Tuệ Lâm đã ngoan ngoãn ăn uống, không còn mang dáng vẻ xù lông bướng bỉnh khi nãy nữa. Khóe môi như ẩn như hiện nhếch lên hiếm thấy, anh quay sang Nhược Lan và nói với bà:
“Tiền trong thẻ hiện giờ của con đã do con tự kiếm mà có. Về sau mẹ không cần phải chuyển tiền vào thẻ cho con nữa, cũng đừng đưa thêm thẻ cho con phòng hờ. Mua đồ cho Tuệ Lâm không mất quá nhiều tiền, con có thể tự mua cho cậu ấy được. Con theo các anh rể với các chị, mẹ nè và chú Minh Sơn để học việc, làm thêm những việc khác nữa nên tích góp được không ít tiền. Con lớn rồi, có thể tự lo được cho mình, mẹ không phải lo lắng cho con nữa đâu. Cũng lo được cho phần của Tuệ Lâm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu cuối thật sự đã khiến Tuệ Lâm chú ý mà lần nữa nâng mắt nhìn Minh Hoàng. Anh cảm nhận được nên quay sang đường đường chính chính đối mắt thật sâu với cô.
Trái tim thiếu nữ đập rộn ràng, gương mặt thoáng ửng hồng. Tuệ Lâm muốn nhanh chóng dời tầm mắt đi nhưng lại bị câu nói của Minh Hoàng chặn lại, ngượng càng thêm ngượng.
“Nhìn gì ? Cậu cảm động à ? Cậu thích tôi đúng không ? Hửm ?”
Tuệ Lâm không hiểu vì sao lại bối rối, cảm xúc trong lòng cũng lạ hơn…Như đột ngột lại như xao xuyến…
Quýnh quáng che giấu những xúc cảm đang dâng trong lòng, Tuệ Lâm vờ dỗi cất tiếng đáp:
“Ăn nói linh tinh như cậu. Lạnh như băng ngàn năm, độc miệng nữa, ai mà thích chứ.”
“Thế à ? Con mắt cậu cũng kém thật đấy. Cỡ như tôi cậu không thích, về sau chắc chắn không nhìn được thằng con trai nào tốt đâu.”
Minh Hoàng trưng ra vẻ kiêu ngạo, tự mãn xen lẫn thích thú trêu ghẹo Tuệ Lâm càng khiến cho cô e thẹn nhiều hơn. May mắn vừa lúc ăn xong, Tuệ Lâm liền xin phép Nhược Lan lên phòng chuẩn bị trước. Khi rời đi, cô vẫn không quên mím môi, trừng mắt trước nét mặt thích thú trêu chọc của Minh Hoàng dành cho mình.
Nhược Lan cũng đã quen với cảnh tượng này. Thế nhưng, bà dường như nhìn ra được đôi phần khác lạ của con trai cưng. Bà lên tiếng hỏi:
“Con chọc ghẹo Tuệ Lâm miết thế hả ? Hoàng tử bé, hình như con cũng có cảm giác thân hơn tình bạn một chút với con bé đúng không ?”
Ấn đường chau lại, trong lòng anh bỗng dưng lăn tăn nhưng không lộ ra. Minh Hoàng tỏ vẻ chán ghét mà đáp:
“Mẹ có phải bị chú Minh Sơn đem tình yêu sến súa của hai người làm cho mù mịt rồi không? Con nhỏ đó ngốc như vậy, có ma mới thèm để mắt đến ấy.”
Nhược Lan nghe thế lườm anh một cái sắc lem. Bà đáp:
“Nhắc đến tên đàn ông mặt dày, vô liêm sĩ ấy làm gì. Mẹ mới không thèm để ý đến ông ta. Mà con đó, đừng có đánh trống lãng. Mạnh miệng cho lắm vào, về sau sa vào lưới tình không dứt được ấy.”
Minh Hoàng ăn xong lấy nước uống. Anh chờ cho mẹ nuôi kết thúc lời nói, nét mặt dửng dưng nhìn bà, chân dài đi một đoạn đã đến cầu thang. Trước khi lên tầng, anh ngó xuống nói mấy lời làm cho Nhược Lan vừa tức vừa thẹn:
“Sa vào tình giống như mẹ và chú Minh Sơn ấy à ? Cái kiểu day dưa mãi không dứt được ấy, dù gặp nhau thì chỉ có gây gỗ, xong cũng ở một chỗ tới mấy ngày đó thôi. Kiểu đó đen tối quá, con không học được đâu. Chúc mẹ buổi sáng tốt lành, đến công ty vui vẻ, không chạm mặt người tình trăm năm.”
“Thằng bé này, con cứ chờ đó. Độc mồm, mạnh miệng !”
Nhược Lan chỉ có thể thốt lên bất lực với đứa con trai ngoan. Càng lớn, nói chuyện cũng khiến người ta á khẩu bội phần.
———————————////—————————
****Hôm nay 1 chương thôi nha cả nhà ơi****
Cảm ơn mọi người rất nhiều❤️
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro