Cậu Đừng Rời Xa...
2024-12-02 11:14:33
*Las Vegas
Ở một căn biệt thự nọ.
“Các tiểu thư ăn bánh đi, chờ một lát nữa đầu bếp nấu bữa tối xong, bác sẽ gọi các cô đến ăn nhé.”
Quản gia đặt một đĩa bánh quy lớn xuống bàn
“Vâng ạ !”
Những tiếng đáp nhẹ nhàng của các bé gái vang lên.
Chị em Mỹ Hương và Minh Hoàng cùng với Tuệ Lâm đã sống tại Mỹ được hai tuần, đi chung còn có cô bé Tiểu Vy và một vài người bạn. Đấy là quyết định của người lớn, đám nhóc chỉ có thể nghe lời và làm quen với cuộc sống tại nước Mỹ.
Tuệ Lâm đối với cuộc sống mới này có chút lạ lẫm nhưng cô bé vẫn cố gắng hòa nhập. Mọi người xung quanh luôn giúp đỡ để Tuệ Lâm theo kịp nhịp sống ở đây. Về việc đối đáp, do được Nhược Lan cho học trường quốc tế nên Tuệ Lâm có thể nói chuyện bằng Tiếng Anh, thậm chí là vô cùng thành thạo vì tự chăm chỉ luyện nói hằng ngày.
Quản gia lần nữa trở lại nhưng nét mặt không còn hòa nhã, thay vào đó là sự thâm trầm. Ông ấy bảo các cô đến phòng ăn dùng cơm nhưng lại không để Mỹ Hương đi cùng. Sau khi những bé gái khác hoài nghi và rời đi, bác quản gian mới bắt đầu nói chuyện.
“Cô Mỹ Hương, cậu Minh Hoàng chưa về nhà nên tôi chỉ có thể nói với cô chuyện này thôi.”
Mỹ Hương nâng đôi mắt nhìn quản gia chờ ông ấy nói tiếp, lòng cô có chút nhộn nhạo không yên.
Quản gia thở dài, lời ông nói ra như sét đánh vào tai cô bé.
“Cô Nhược Lan mẹ nuôi của cô vừa gọi cho tôi. Cô ấy nói là đám tang của ba mẹ cô đã được lo liệu xong. Cô ấy bảo tôi nói lại với chị em cô như thế. Tiểu thư Mỹ Hương, mong chị em cô hãy mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này. Còn có một chuyện…ba mẹ của cô Đan Tâm cũng vừa hoàn thành xong tang sự, cách lễ tang của ba mẹ chị em cô năm ngày. Bây giờ tôi sẽ nói chuyện với cô ấy. Mong cô vững lòng tin.”
Quản gia khẽ thở một hơi nặng nề rồi quay đi để lại Mỹ Hương với sự chết lặng. Đầu óc cô gái nhỏ rối bời, những lời vừa nghe được cứ như hàng vạn mũi dao ghim vào trái tim. Hai tuần, các cô chỉ rời đi hai tuần mà đã xảy ra chuyện hệ trọng như vậy…Cô và em trai không được nhìn thấy ba mẹ lần cuối…À không, chỉ có cô từ sau cuộc gọi video call đó thì không gặp ba mẹ nữa, riêng em trai chẳng biết có lần cuối hay không…Nếu có thì chính là vào lúc cậu nhóc nhận bằng khen đạt giải thưởng cao nhất cuộc thi Tiếng Anh, sau đó ba ngày đi thi chung kết đàn dương cầm cũng đạt giải cao nhất. Từ những ngày đó, và sau đó nữa cho đến lúc chị em các cô được đưa sang đây hai tuần, Minh Hoàng gặp ba mẹ lần cuối khi bọn họ đưa cậu nhóc đến trường, trước ngày phải bay qua Mỹ ba ngày. Khoảng thời gian rất ngắn, rất ngắn, chị em cô đã mất đi hai người yêu quý nhất cuộc đời…
Ông trời trêu đùa à…Tại sao ?
Sự thù hận dần xâm nhập vào tận sâu tâm trí của Mỹ Hương, cô bé đi nhanh đến phòng ăn thì đã thấy những người bạn của mình rơi vào trạng thái nặng nề. Đi đến bên cạnh cô bé có tên là Đan Tâm và cầm lấy cánh tay cô bé ấy, gằn giọng:
“Chị, chúng ta mau về nước đi, em muốn gặp dì Nhược Lan ngay để hỏi rõ là kẻ nào…Tại sao chúng ta chỉ mới rời khỏi ba mẹ thì họ lại xảy ra chuyện. Em không cam tâm, em…”
“Chị nói cái gì ? Ba mẹ đã xảy ra chuyện gì vậy ?”
Minh Hoàng từ phòng khách đi vào gian phòng ăn. Trên vai cậu còn mang balo, thân mặc đồng phục, tức là vừa ở trường về. Ngay khi vừa bước đến bậc thang của phòng ăn, cậu đã nghe chị hai nói chuyện với chất giọng cực kì gấp gáp xen lẫn không tin. Lời chị hai nói ra như một quả bom nổ vang bên tại cậu vậy. Ba mẹ của bọn họ đã có chuyện gì ?
Mỹ Hương thấy em trai đã trở về, cô ngay tức khắc đi đến. Gương mặt xinh xắn, hay cười ngày thường giờ đã thay bằng sự chua xót, đau đớn. Nước mắt ướt đẫm cả mặt, Mỹ Hương nức nở cất tiếng:
“Dì Nhược Lan nhờ quản gia chuyển lời đến chị em mình và chị Đan Tâm, ba mẹ của chúng ta đã được mọi người bên đó lo xong hậu sự. Hai tang lễ giữa hai gia đình chỉ diễn ra cách nhau năm ngày. Chị muốn trở về ngay, chị muốn biết là kẻ nào lại có thể ra tay độc ác như vậy. Kể cả bang Kim Long, chị Minh Ngọc của em vừa nhận tin từ ông nội Vũ, trong bang có gián điệp. Người đó cùng với người tàn sát ba mẹ chúng ta, cũng như thân sinh của chị Đan Tâm có mối liên hệ với nhau. Lòng chị như lửa đốt vậy, đau đớn theo đó vây lấy, chị muốn trở về. Chị em mình cùng đi đi Minh Hoàng.”
Thông tin này thật sự đã khiến cho nội tâm Minh Hoàng xao động. Ánh mắt cậu trở nên tối đi, bàn tay nắm chặt lại, hơi thở nặng nề từng đợt phả ra. Tiếng nói lạnh lẽo mang theo thù hận tột cùng:
“Là đám người của Trương gia đúng không ? Trước khi sang đây em đã hỏi mẹ nuôi, hỏi rằng có liên quan đến bọn họ không thì mẹ nuôi không nói…Em đã linh cảm được có chuyện không hay…Cũng không ngờ lũ súc sinh đó lại làm đến mức này. Khốn nạn mà !”
Cô bé Tiểu Vy thấy tình của chị em Mỹ Hương cùng Đan Tâm không ổn liền cẩn trọng nói với những người còn lại:
“Hiện tại mọi người ai cũng đều có tâm trạng phức tạp, nhất là Mỹ Hương, Minh Hoàng và chị Đan Tâm. Thế này, Tuệ Lâm đưa Minh Hoàng về phòng của em ấy, nhờ em ở cạnh chăm sóc thằng bé. Chị và mọi người sẽ chia nhau ra ở bên Mỹ Hương với chị Đan Tâm. Chúng ta phải cố gắng vượt qua giai đoạn này, ba mẹ và các chú các dì ở nhà cũng rất lo lắng khi để chúng ta tự lo cho bản thân. Vì vậy, mỗi một người đều phải vững vàng, có đau đớn tột cùng thì cũng không được gục ngã, còn lại xin hãy mạnh mẽ bảo ban nhau nhé.”
*Phòng của Minh Hoàng
Sau khi cùng Tuệ Lâm vào phòng, cậu trầm mặc ngồi xuống mép giường, hai khuỷu tay chống trên gối, đôi bàn tay nắm lại để hai bên đầu. Từ khi trở về phòng, một câu Minh Hoàng cũng không nói, toàn thân toát ra sự bi thương nặng nề.
Tuệ Lâm trong lòng có phần bối rối không biết phải làm thế nào chỉ có thể im lặng, tay nhẹ nhàng đặt lên vai của Minh Hoàng. Đều ở cùng một độ tuổi, Tuệ Lâm 9 tuổi, tuy được mọi người nhận xét là nội tâm nhưng cô bé luôn cố gắng để bản thân khám phá nhiều điều tích cực mới mẻ, cố gắng mở lòng để hòa nhập với mọi người, cố gắng sắp xếp thời gian học tập và vui chơi hợp lí, đặc biệt đã không còn e dè, lo nghĩ nhiều như lúc trước. Hiện tại, Tuệ Lâm có thể nói là phát triển theo đúng lứa tuổi của mình và hơi vượt trội một chút về năng khiếu bản thân. Còn Minh Hoàng, cậu nhóc luôn mang bộ dáng lạnh lùng, trầm mặc, là một học sinh tiểu học nhưng thành tích học tập vượt rất xa các bạn cùng trang lứa. Chưa kể đến bản thân cậu còn có năng khiếu về ngoại ngữ, về chơi đàn dương cầm, thể thao, võ thuật nữa. Tính cách cứ như ở tuổi thiếu niên chứ không phải thiếu nhi, lời nói ra tựa như người trưởng thành. Thật sự so với Tuệ Lâm là khác xa hoàn toàn. Vì thế, cô bé không biết nên an ủi thế nào mới phải, với cả chuyện của mọi người Tuệ Lâm không rõ, dù sao cô bé cũng là người ngoài may mắn được nhận nuôi nên mới có duyên gặp bọn họ.
Tuệ Lâm ngẫm nghĩ trong đầu, sau đó, cô bé khẽ cất tiếng:
“Cậu…cậu đừng như vậy, chú và dì sẽ không thể yên lòng. Mình không biết giữa mọi người có chuyện gì nhưng mình hiểu nỗi đau mất đi người thân nó thật sự khủng khiếp và có thể theo ta suốt một đời. Không biết cùng cậu nói gì, bởi chuyện của gia đình cậu, mình là người ngoài nên không thể xen vào. Mình chỉ có thể dành cho cậu lời động viên và an ủi mà thôi. Lòng cậu nặng nề vì chuyện xảy ra với chú và dì, mình cũng biết cậu có thù hận với Trương gia rất nhiều. Biết cũng chỉ biết như vậy, còn nội tình thế nào thì mọi người mới hiểu. Minh Hoàng à, cậu cố gắng lên nhé, vẫn còn rất nhiều người ở bên cạnh chị em cậu. Cho nên, hai người phải thật mạnh mẽ vượt qua giai đoạn này. Mình biết cậu khó mà chấp nhận nhưng con người ta sống ở trên đời, điều đã xảy ra không thể không chấp nhận được. Cậu biết không, từ lúc lớn lên, bên cạnh mình chỉ có bà thôi.”
Ngừng một chút, Tuệ Lâm quan sát biểu hiện của Minh Hoàng. Cậu vẫn giữ nguyên trạng thái trầm ngâm như vậy, một tiếng cũng chẳng cất lên. Vì vậy, Tuệ Lâm tiếp tục nói:
“Cho đến khi bà không còn trên đời này nữa, mình rất đau lòng nhưng tự an ủi rằng, con người phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử và bà của mình cũng vậy. Bà mất đi để được sống ở một cuộc đời khác tốt hơn. Khoảng thời gian được dì Nhược Lan đưa đến sống cùng, bản thân của mình luôn nhớ về bà, đó là nỗi đau mình đã chôn giấu thật sâu trong lòng. Nhưng rồi mình cũng dần chấp nhận mà không còn coi chuyện đó là bắt buộc nữa.”
Sau câu cuối cùng ấy, Tuệ Lâm không nói nữa mà chỉ im lặng ngồi cạnh Minh Hoàng. Không khí yên ắng và tăm tối bao trùm lấy căn phòng. Trời đã dần chuyển màu thành đêm đen, rèm cửa sổ cũng không vén lên, đèn chưa bật.
Tuệ Lâm muốn mở đèn lên cho có chút ánh sáng, nhưng, khi tay vừa chạm đến công tắc đèn ngủ trên tủ đầu giường thì đã bị lời của Minh Hoàng làm cho ngưng lại.
“Đừng bật đèn, xin cậu !”
Rút tay lại, Tuệ Lâm lần nữa ngồi cạnh Minh Hoàng.
Lúc này cậu đã ngẩng mặt lên, tiếng nói nghẹn ngào xen lẫn đau đớn khiến Tuệ Lâm không khỏi xót xa:
“Ông trời không muốn gia đình tôi hạnh phúc. Ba mẹ tôi và chị em tôi đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn để có thể được sống cùng nhau. Tại sao lại như vậy ? Cả ông trời và đám người xấu xa kia sao cứ phải dồn chúng tôi vào đường cùng…Ba và mẹ tôi, họ đã trải qua khoảng thời gian khó khăn để được bên nhau và sinh ra tôi với chị, tại sao họ vẫn không thể có được kết cục đẹp chứ….”
Giờ phút này, Minh Hoàng không thể nén được xúc cảm của mình, cậu ấy thật sự đã bật khóc.
Tuệ Lâm lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh yếu đuối này của Minh Hoàng, cô bé hiểu vì sao cậu nhóc lại trở nên như vậy. Bỗng chốc nghe tin ba mẹ mình mất đi, ai mà không đau lòng cho được. Huống hồ gia đình bốn người bọn họ cực kì yêu thương nhau, cố gắng vượt qua nhiều khó khăn để chờ ngày đường đường chính chính được sống cùng nhau, không phải chịu cảnh ba mẹ một nơi, con cái một nơi.
Khẽ đi đến khụy chân trước Minh Hoàng, Tuệ Lâm mỉm cười thật nhẹ và nói:
“Chuyện đã xảy ra cũng xảy ra rồi, cậu chỉ có thể chấp nhận thôi. Hãy cứ nghĩ rằng, chú và dì sẽ được gặp nhau và hạnh phúc với nhau tại một nơi nào đó trên thế giới này. Chết đi không có nghĩa là kết thúc. Đời này của bọn họ quá khó khăn, ở một cuộc đời mới họ chắc chắn sẽ có hạnh phúc trọn vẹn. Vì vậy, Minh Hoàng, cậu và chị Mỹ Hương phải cố gắng và mạnh mẽ lên, chú và dì dù ở bất cứ nơi nào vẫn mong hai chị em có được cuộc đời về sau thật tốt đẹp. Phải vững vàng thì mới làm được việc lớn, lời của chú Minh Hưng dặn chị em cậu, cậu quên rồi sao ?”
Minh Hoàng nâng đôi mắt đỏ hoe nhìn cô gái nhỏ trước mắt, lòng dâng lên ấm áp như đang xoa dịu nỗi bi thương tột cùng của chính mình. Vẫn là nụ cười trong sáng như trăng của Tuệ Lâm, luôn là thứ có thể khiến tâm trạng cậu từ xấu đi trở nên dần được an ủi.
Hít một hơi thật sâu để bình tâm lại, bàn tay đưa đến nắm lấy tay của Tuệ Lâm đưa đến nơi ngực trái của mình. Chính Minh Hoàng cũng không biết vì sao bản thân lại làm như vậy nữa. Có lẽ, trong giây phút cậu đau đớn nhất thì có Tuệ Lâm bên cạnh động viên, kiên nhẫn chờ cậu bình ổn tâm trạng khiến cậu cảm thấy như được xoa dịu, ấm áp và biết ơn.
“Cậu đừng rời xa tôi, hãy ở bên tôi mãi mãi !”
Bất giác thốt ra một câu như vậy đã khiến cho Tuệ Lâm bối rối, một cảm xúc lạ lẫm xen lẫn ngượng ngùng. Cô bé mím môi, đầu thật khẽ gật nhẹ, giọng dịu dàng đáp:
“Được, mình sẽ luôn bên cạnh cậu. Mọi người cũng vậy ! Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng sống thật tốt nhé.”
Khóe môi Minh Hoàng khẽ cong, đôi con ngươi nhìn thẳng vào cặp mắt to long lanh của Tuệ Lâm, trong lòng như được tiếp thêm sức mạnh mà dần dần ấm lại.
Ở một căn biệt thự nọ.
“Các tiểu thư ăn bánh đi, chờ một lát nữa đầu bếp nấu bữa tối xong, bác sẽ gọi các cô đến ăn nhé.”
Quản gia đặt một đĩa bánh quy lớn xuống bàn
“Vâng ạ !”
Những tiếng đáp nhẹ nhàng của các bé gái vang lên.
Chị em Mỹ Hương và Minh Hoàng cùng với Tuệ Lâm đã sống tại Mỹ được hai tuần, đi chung còn có cô bé Tiểu Vy và một vài người bạn. Đấy là quyết định của người lớn, đám nhóc chỉ có thể nghe lời và làm quen với cuộc sống tại nước Mỹ.
Tuệ Lâm đối với cuộc sống mới này có chút lạ lẫm nhưng cô bé vẫn cố gắng hòa nhập. Mọi người xung quanh luôn giúp đỡ để Tuệ Lâm theo kịp nhịp sống ở đây. Về việc đối đáp, do được Nhược Lan cho học trường quốc tế nên Tuệ Lâm có thể nói chuyện bằng Tiếng Anh, thậm chí là vô cùng thành thạo vì tự chăm chỉ luyện nói hằng ngày.
Quản gia lần nữa trở lại nhưng nét mặt không còn hòa nhã, thay vào đó là sự thâm trầm. Ông ấy bảo các cô đến phòng ăn dùng cơm nhưng lại không để Mỹ Hương đi cùng. Sau khi những bé gái khác hoài nghi và rời đi, bác quản gian mới bắt đầu nói chuyện.
“Cô Mỹ Hương, cậu Minh Hoàng chưa về nhà nên tôi chỉ có thể nói với cô chuyện này thôi.”
Mỹ Hương nâng đôi mắt nhìn quản gia chờ ông ấy nói tiếp, lòng cô có chút nhộn nhạo không yên.
Quản gia thở dài, lời ông nói ra như sét đánh vào tai cô bé.
“Cô Nhược Lan mẹ nuôi của cô vừa gọi cho tôi. Cô ấy nói là đám tang của ba mẹ cô đã được lo liệu xong. Cô ấy bảo tôi nói lại với chị em cô như thế. Tiểu thư Mỹ Hương, mong chị em cô hãy mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này. Còn có một chuyện…ba mẹ của cô Đan Tâm cũng vừa hoàn thành xong tang sự, cách lễ tang của ba mẹ chị em cô năm ngày. Bây giờ tôi sẽ nói chuyện với cô ấy. Mong cô vững lòng tin.”
Quản gia khẽ thở một hơi nặng nề rồi quay đi để lại Mỹ Hương với sự chết lặng. Đầu óc cô gái nhỏ rối bời, những lời vừa nghe được cứ như hàng vạn mũi dao ghim vào trái tim. Hai tuần, các cô chỉ rời đi hai tuần mà đã xảy ra chuyện hệ trọng như vậy…Cô và em trai không được nhìn thấy ba mẹ lần cuối…À không, chỉ có cô từ sau cuộc gọi video call đó thì không gặp ba mẹ nữa, riêng em trai chẳng biết có lần cuối hay không…Nếu có thì chính là vào lúc cậu nhóc nhận bằng khen đạt giải thưởng cao nhất cuộc thi Tiếng Anh, sau đó ba ngày đi thi chung kết đàn dương cầm cũng đạt giải cao nhất. Từ những ngày đó, và sau đó nữa cho đến lúc chị em các cô được đưa sang đây hai tuần, Minh Hoàng gặp ba mẹ lần cuối khi bọn họ đưa cậu nhóc đến trường, trước ngày phải bay qua Mỹ ba ngày. Khoảng thời gian rất ngắn, rất ngắn, chị em cô đã mất đi hai người yêu quý nhất cuộc đời…
Ông trời trêu đùa à…Tại sao ?
Sự thù hận dần xâm nhập vào tận sâu tâm trí của Mỹ Hương, cô bé đi nhanh đến phòng ăn thì đã thấy những người bạn của mình rơi vào trạng thái nặng nề. Đi đến bên cạnh cô bé có tên là Đan Tâm và cầm lấy cánh tay cô bé ấy, gằn giọng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị, chúng ta mau về nước đi, em muốn gặp dì Nhược Lan ngay để hỏi rõ là kẻ nào…Tại sao chúng ta chỉ mới rời khỏi ba mẹ thì họ lại xảy ra chuyện. Em không cam tâm, em…”
“Chị nói cái gì ? Ba mẹ đã xảy ra chuyện gì vậy ?”
Minh Hoàng từ phòng khách đi vào gian phòng ăn. Trên vai cậu còn mang balo, thân mặc đồng phục, tức là vừa ở trường về. Ngay khi vừa bước đến bậc thang của phòng ăn, cậu đã nghe chị hai nói chuyện với chất giọng cực kì gấp gáp xen lẫn không tin. Lời chị hai nói ra như một quả bom nổ vang bên tại cậu vậy. Ba mẹ của bọn họ đã có chuyện gì ?
Mỹ Hương thấy em trai đã trở về, cô ngay tức khắc đi đến. Gương mặt xinh xắn, hay cười ngày thường giờ đã thay bằng sự chua xót, đau đớn. Nước mắt ướt đẫm cả mặt, Mỹ Hương nức nở cất tiếng:
“Dì Nhược Lan nhờ quản gia chuyển lời đến chị em mình và chị Đan Tâm, ba mẹ của chúng ta đã được mọi người bên đó lo xong hậu sự. Hai tang lễ giữa hai gia đình chỉ diễn ra cách nhau năm ngày. Chị muốn trở về ngay, chị muốn biết là kẻ nào lại có thể ra tay độc ác như vậy. Kể cả bang Kim Long, chị Minh Ngọc của em vừa nhận tin từ ông nội Vũ, trong bang có gián điệp. Người đó cùng với người tàn sát ba mẹ chúng ta, cũng như thân sinh của chị Đan Tâm có mối liên hệ với nhau. Lòng chị như lửa đốt vậy, đau đớn theo đó vây lấy, chị muốn trở về. Chị em mình cùng đi đi Minh Hoàng.”
Thông tin này thật sự đã khiến cho nội tâm Minh Hoàng xao động. Ánh mắt cậu trở nên tối đi, bàn tay nắm chặt lại, hơi thở nặng nề từng đợt phả ra. Tiếng nói lạnh lẽo mang theo thù hận tột cùng:
“Là đám người của Trương gia đúng không ? Trước khi sang đây em đã hỏi mẹ nuôi, hỏi rằng có liên quan đến bọn họ không thì mẹ nuôi không nói…Em đã linh cảm được có chuyện không hay…Cũng không ngờ lũ súc sinh đó lại làm đến mức này. Khốn nạn mà !”
Cô bé Tiểu Vy thấy tình của chị em Mỹ Hương cùng Đan Tâm không ổn liền cẩn trọng nói với những người còn lại:
“Hiện tại mọi người ai cũng đều có tâm trạng phức tạp, nhất là Mỹ Hương, Minh Hoàng và chị Đan Tâm. Thế này, Tuệ Lâm đưa Minh Hoàng về phòng của em ấy, nhờ em ở cạnh chăm sóc thằng bé. Chị và mọi người sẽ chia nhau ra ở bên Mỹ Hương với chị Đan Tâm. Chúng ta phải cố gắng vượt qua giai đoạn này, ba mẹ và các chú các dì ở nhà cũng rất lo lắng khi để chúng ta tự lo cho bản thân. Vì vậy, mỗi một người đều phải vững vàng, có đau đớn tột cùng thì cũng không được gục ngã, còn lại xin hãy mạnh mẽ bảo ban nhau nhé.”
*Phòng của Minh Hoàng
Sau khi cùng Tuệ Lâm vào phòng, cậu trầm mặc ngồi xuống mép giường, hai khuỷu tay chống trên gối, đôi bàn tay nắm lại để hai bên đầu. Từ khi trở về phòng, một câu Minh Hoàng cũng không nói, toàn thân toát ra sự bi thương nặng nề.
Tuệ Lâm trong lòng có phần bối rối không biết phải làm thế nào chỉ có thể im lặng, tay nhẹ nhàng đặt lên vai của Minh Hoàng. Đều ở cùng một độ tuổi, Tuệ Lâm 9 tuổi, tuy được mọi người nhận xét là nội tâm nhưng cô bé luôn cố gắng để bản thân khám phá nhiều điều tích cực mới mẻ, cố gắng mở lòng để hòa nhập với mọi người, cố gắng sắp xếp thời gian học tập và vui chơi hợp lí, đặc biệt đã không còn e dè, lo nghĩ nhiều như lúc trước. Hiện tại, Tuệ Lâm có thể nói là phát triển theo đúng lứa tuổi của mình và hơi vượt trội một chút về năng khiếu bản thân. Còn Minh Hoàng, cậu nhóc luôn mang bộ dáng lạnh lùng, trầm mặc, là một học sinh tiểu học nhưng thành tích học tập vượt rất xa các bạn cùng trang lứa. Chưa kể đến bản thân cậu còn có năng khiếu về ngoại ngữ, về chơi đàn dương cầm, thể thao, võ thuật nữa. Tính cách cứ như ở tuổi thiếu niên chứ không phải thiếu nhi, lời nói ra tựa như người trưởng thành. Thật sự so với Tuệ Lâm là khác xa hoàn toàn. Vì thế, cô bé không biết nên an ủi thế nào mới phải, với cả chuyện của mọi người Tuệ Lâm không rõ, dù sao cô bé cũng là người ngoài may mắn được nhận nuôi nên mới có duyên gặp bọn họ.
Tuệ Lâm ngẫm nghĩ trong đầu, sau đó, cô bé khẽ cất tiếng:
“Cậu…cậu đừng như vậy, chú và dì sẽ không thể yên lòng. Mình không biết giữa mọi người có chuyện gì nhưng mình hiểu nỗi đau mất đi người thân nó thật sự khủng khiếp và có thể theo ta suốt một đời. Không biết cùng cậu nói gì, bởi chuyện của gia đình cậu, mình là người ngoài nên không thể xen vào. Mình chỉ có thể dành cho cậu lời động viên và an ủi mà thôi. Lòng cậu nặng nề vì chuyện xảy ra với chú và dì, mình cũng biết cậu có thù hận với Trương gia rất nhiều. Biết cũng chỉ biết như vậy, còn nội tình thế nào thì mọi người mới hiểu. Minh Hoàng à, cậu cố gắng lên nhé, vẫn còn rất nhiều người ở bên cạnh chị em cậu. Cho nên, hai người phải thật mạnh mẽ vượt qua giai đoạn này. Mình biết cậu khó mà chấp nhận nhưng con người ta sống ở trên đời, điều đã xảy ra không thể không chấp nhận được. Cậu biết không, từ lúc lớn lên, bên cạnh mình chỉ có bà thôi.”
Ngừng một chút, Tuệ Lâm quan sát biểu hiện của Minh Hoàng. Cậu vẫn giữ nguyên trạng thái trầm ngâm như vậy, một tiếng cũng chẳng cất lên. Vì vậy, Tuệ Lâm tiếp tục nói:
“Cho đến khi bà không còn trên đời này nữa, mình rất đau lòng nhưng tự an ủi rằng, con người phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử và bà của mình cũng vậy. Bà mất đi để được sống ở một cuộc đời khác tốt hơn. Khoảng thời gian được dì Nhược Lan đưa đến sống cùng, bản thân của mình luôn nhớ về bà, đó là nỗi đau mình đã chôn giấu thật sâu trong lòng. Nhưng rồi mình cũng dần chấp nhận mà không còn coi chuyện đó là bắt buộc nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau câu cuối cùng ấy, Tuệ Lâm không nói nữa mà chỉ im lặng ngồi cạnh Minh Hoàng. Không khí yên ắng và tăm tối bao trùm lấy căn phòng. Trời đã dần chuyển màu thành đêm đen, rèm cửa sổ cũng không vén lên, đèn chưa bật.
Tuệ Lâm muốn mở đèn lên cho có chút ánh sáng, nhưng, khi tay vừa chạm đến công tắc đèn ngủ trên tủ đầu giường thì đã bị lời của Minh Hoàng làm cho ngưng lại.
“Đừng bật đèn, xin cậu !”
Rút tay lại, Tuệ Lâm lần nữa ngồi cạnh Minh Hoàng.
Lúc này cậu đã ngẩng mặt lên, tiếng nói nghẹn ngào xen lẫn đau đớn khiến Tuệ Lâm không khỏi xót xa:
“Ông trời không muốn gia đình tôi hạnh phúc. Ba mẹ tôi và chị em tôi đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn để có thể được sống cùng nhau. Tại sao lại như vậy ? Cả ông trời và đám người xấu xa kia sao cứ phải dồn chúng tôi vào đường cùng…Ba và mẹ tôi, họ đã trải qua khoảng thời gian khó khăn để được bên nhau và sinh ra tôi với chị, tại sao họ vẫn không thể có được kết cục đẹp chứ….”
Giờ phút này, Minh Hoàng không thể nén được xúc cảm của mình, cậu ấy thật sự đã bật khóc.
Tuệ Lâm lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh yếu đuối này của Minh Hoàng, cô bé hiểu vì sao cậu nhóc lại trở nên như vậy. Bỗng chốc nghe tin ba mẹ mình mất đi, ai mà không đau lòng cho được. Huống hồ gia đình bốn người bọn họ cực kì yêu thương nhau, cố gắng vượt qua nhiều khó khăn để chờ ngày đường đường chính chính được sống cùng nhau, không phải chịu cảnh ba mẹ một nơi, con cái một nơi.
Khẽ đi đến khụy chân trước Minh Hoàng, Tuệ Lâm mỉm cười thật nhẹ và nói:
“Chuyện đã xảy ra cũng xảy ra rồi, cậu chỉ có thể chấp nhận thôi. Hãy cứ nghĩ rằng, chú và dì sẽ được gặp nhau và hạnh phúc với nhau tại một nơi nào đó trên thế giới này. Chết đi không có nghĩa là kết thúc. Đời này của bọn họ quá khó khăn, ở một cuộc đời mới họ chắc chắn sẽ có hạnh phúc trọn vẹn. Vì vậy, Minh Hoàng, cậu và chị Mỹ Hương phải cố gắng và mạnh mẽ lên, chú và dì dù ở bất cứ nơi nào vẫn mong hai chị em có được cuộc đời về sau thật tốt đẹp. Phải vững vàng thì mới làm được việc lớn, lời của chú Minh Hưng dặn chị em cậu, cậu quên rồi sao ?”
Minh Hoàng nâng đôi mắt đỏ hoe nhìn cô gái nhỏ trước mắt, lòng dâng lên ấm áp như đang xoa dịu nỗi bi thương tột cùng của chính mình. Vẫn là nụ cười trong sáng như trăng của Tuệ Lâm, luôn là thứ có thể khiến tâm trạng cậu từ xấu đi trở nên dần được an ủi.
Hít một hơi thật sâu để bình tâm lại, bàn tay đưa đến nắm lấy tay của Tuệ Lâm đưa đến nơi ngực trái của mình. Chính Minh Hoàng cũng không biết vì sao bản thân lại làm như vậy nữa. Có lẽ, trong giây phút cậu đau đớn nhất thì có Tuệ Lâm bên cạnh động viên, kiên nhẫn chờ cậu bình ổn tâm trạng khiến cậu cảm thấy như được xoa dịu, ấm áp và biết ơn.
“Cậu đừng rời xa tôi, hãy ở bên tôi mãi mãi !”
Bất giác thốt ra một câu như vậy đã khiến cho Tuệ Lâm bối rối, một cảm xúc lạ lẫm xen lẫn ngượng ngùng. Cô bé mím môi, đầu thật khẽ gật nhẹ, giọng dịu dàng đáp:
“Được, mình sẽ luôn bên cạnh cậu. Mọi người cũng vậy ! Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng sống thật tốt nhé.”
Khóe môi Minh Hoàng khẽ cong, đôi con ngươi nhìn thẳng vào cặp mắt to long lanh của Tuệ Lâm, trong lòng như được tiếp thêm sức mạnh mà dần dần ấm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro