Chuyển Đi
2024-12-02 11:14:33
Trước khi bão tố ùa đến, người ta thường thấy sắc trời rất đẹp…Chẳng ai nghĩ cơn bão đến bất chợt mang theo mưa giông, gió lớn và sấm sét càn quét mọi thứ chỉ trong chớp mắt…
—————————//////——————————Tuệ Lâm sống cùng với Nhược Lan, Minh Hoàng và Mỹ Hương một thời gian đã dần quen sinh hoạt tại đây. Cuộc sống mỗi ngày trôi qua rất tốt, mọi người đều yêu thương cô. Tuệ Lâm cũng quen được nhiều người bạn mới từ Mỹ Hương. Đó là các chị gái vô cùng xinh xắn, khí chất ngời ngợi, tiểu thư nhà hào môn nhưng bản tính lương thiện đối xử với cô bé vô cùng tốt. Minh Hoàng cũng đã thả lỏng mình,tiếp nhận cô là một thành viên trong gia đình nhưng bản tính khó chịu vẫn như cũ. Dù vậy, cậu nhóc đã biết chọc ghẹo Tuệ Lâm rồi. Mỗi lần như vậy đều khiến cô bé vừa tức giận, vừa ngượng ngùng, nhưng không thể đáp trả lại. Bởi câu nào Minh Hoàng thốt ra cũng mang ý độc miệng, khiến người ta cứng họng đơ người.
Bẵng đi một cái lại trôi qua thêm 4 năm…
Giờ đây Minh Hoàng và Tuệ Lâm đều đã 9 tuổi, trở thành những cô cậu bé lớn người hơn so với lúc cả hai vừa gặp nhau. Thời gian trôi qua, dù mới chín tuổi, vẫn còn là thiếu nhi nhưng cả hai đứa nhỏ đều phát triển vượt trội hơn so với các bạn đồng trang lứa, vẻ bề ngoài cũng nổi bật hơn rất nhiều.
Tuệ Lâm và Minh Hoàng học cùng trường cùng lớp và bộc phát về năng khiếu của mình.
Cô bé Tuệ Lâm phát hiện bản thân thích đàn violin từ lúc nghe được âm thanh êm dịu chạm đến đáy lòng mình khi được Nhược Lan đưa đi ăn ở một nhà hàng có dàn nhạc phục vụ. Trong tất cả loại âm thanh từ những nhạc cụ được chơi ngày hôm ấy, chỉ duy nhất tiếng đàn của violin khiến cô bé cảm thấy hứng thú. Vì vậy, Tuệ Lâm mạnh dạn xin phép Nhược Lan cho mình đi học violin và Nhược Lan rất vui mừng đồng ý. Đó là biểu hiện tốt mà Nhược Lan mong muốn được thấy ở Tuệ Lâm, cô bé đã tự bước ra khỏi những rụt rè của chính mình để bản thân được khám phá những điều mới mẻ hơn. Có thể nói chơi violin là thành tựu đáng tự hào của Tuệ Lâm cho đến thời điểm hiện tại. Bởi từ lúc bắt đầu được học và tới nay chơi cực kì thành thạo, bản thân cô bé lại đam mê vì vậy học rất nhanh và chưa đến hai năm đã có thể chơi những bản nhạc violin cực kì khó. Suốt thời gian đó, Tuệ Lâm được thầy dạy Nhược Lan mời riêng dạy dỗ tận tình khen ngợi, nói rằng cô bé có năng khiếu trời sinh và còn chủ động khích lệ Tuệ Lâm đi thi những cuộc thi về đàn violin với quy mô từ nhỏ đến lớn. Mọi người cũng ủng hộ Tuệ Lâm đi thi cho nên cô bé đã dũng cảm chấp nhận và chăm chỉ luyện tập tích cực. Đến khi cuộc thi diễn ra, Tuệ Lâm trình diễn một cách tự tin và cuối cùng mang về giải ba. Dù không phải giải thưởng cao nhất nhưng vẫn đủ để Tuệ Lâm tán dương chính mình, đó cũng là thành tựu đầu tiên của cô bé.
Minh Hoàng khi thấy Tuệ Lâm có đam mê với violin, cậu nhóc tuy không biểu hiện nhưng những lúc cô bé luyện đàn thì cậu sẽ nhàn nhạt chỉ ra lỗi sai. Từ lúc bắt đầu chơi violin, Tuệ Lâm phát hiện Minh Hoàng biết chơi đàn dương cầm. Dáng vẻ cậu nhóc nghiêm nghị khi ngồi trước đàn dương cầm, đôi bàn tay lả lướt trên những phím đàn đen trắng đánh ra giai điệu du dương đã là hình ảnh khắc sâu trong tâm trí của Tuệ Lâm. Mỗi khi Minh Hoàng chơi dương cầm, cậu nhóc sẽ ngỏ lời để Tuệ Lâm cùng kéo violin với mình. Cả hai vô cùng hòa hợp chơi những bản nhạc từ hai loại đàn khác nhau cho ra âm thanh mượt mà chạm đến trái tim.
Ngày mà Tuệ Lâm đi thi giải violin đầu tiên, Minh Hoàng đã chủ động nghỉ học để cùng thầy dạy đàn, Nhược Lan và Mỹ Hương đưa Tuệ Lâm đi thi. Trước khi lên sân khấu, Minh Hoàng còn lạnh nhạt nhắc nhở cô bé:
“Cậu đừng có làm uổng phí sức hơn tháng nay tôi bỏ công cùng cậu luyện đàn. Cậu mà sai sót thì từ nay nghỉ chơi violin đi.”
Tuệ Lâm đã quen với thái độ độc mồm độc miệng này của cậu bạn nhà mình nhưng cô bé hiểu rõ đó là sự quan tâm và ủng hộ từ Minh Hoàng. Vì vậy, ngày hôm ấy, Tuệ Lâm đã nở nụ cười tự tin nhất mà chắc chắn cất tiếng đáp lại lời cậu nhóc:
“Cậu sẽ phải cùng mình luyện đàn dài dài cho những cuộc thi khác nữa. Mình không biết có thể lấy giải cao nhất hay không nhưng chắc chắn sẽ có giải mang về cho cậu.”
Minh Hoàng một mặt lạnh lùng nhưng trong thâm tâm dấy lên ấm áp. Cậu nhóc hừ lạnh nói:
“Ở đó mà tự cao, không có giải thì đừng nài nỉ mẹ nuôi cho học violin tiếp.”
Tuệ Lâm nghe thế không dỗi hờn mà cười càng tươi hơn. Hình ảnh đó thật sự đã tác động mạnh đến tâm của Minh Hoàng. Vẫn là cô ngốc này luôn khiến cậu nhóc có những cảm xúc khó tả.
———————————////—————————
Tuệ Lâm và Minh Hoàng tan học, được tài xế riêng và vệ sĩ chờ sẵn trước cổng trường đón về. Hôm nay, hình như đông vệ sĩ hơn thường ngày. Có thể nói là xếp cả một hàng ngay ngắn trước và sau bao bọc xe chở cả hai.
Minh Hoàng nhíu mày, trong lòng cậu dấy lên cảm giác kì lạ, đã có chuyện không ổn gì đó xảy ra. Bởi tình cảnh này cậu nhóc đã quen từ lúc nhỏ đến bây giờ. Bình thường chỉ một xe của tài xế, kèm hai vệ sĩ và thêm 4 vệ sĩ theo xe ở sau, để đưa đón nhưng nếu càng đông vệ sĩ đi theo thì chắc chắn có chuyện nghiêm trọng.
Khi đã yên vị trên xe, Tuệ Lâm trong lòng cũng dần hiện rõ ràng cảm xúc không yên. Nhất là khi cô bé nhìn qua sự trầm ngâm của Minh Hoàng.
Đắn đo một lúc, Tuệ Lâm mới nhỏ giọng hỏi:
“Có phải…có phải có điều gì nghiêm trọng xảy ra không ? Bình thường không có nhiều vệ sĩ đi theo đón chúng ta như hôm nay.”
Bề ngoài lạnh lùng nhưng tận sâu trong thâm tâm Minh Hoàng đã nóng như lửa, cậu nhóc muốn ngay lập tức về đến nhà. Cái cảm giác ngờ vực về một sự việc không hay cứ vây lấy tâm trí của cậu.
Vốn dĩ đã tức tối, thế nhưng khi nhìn đến nét lo lắng trên gương mặt của Tuệ Lâm, lòng cậu nhóc không nở nói ra mấy lời khó nghe. Vì thế, Minh Hoàng chỉ nhẹ trả lời nhằm trấn an cô bé:
“Không có gì, cậu đừng lo lắng !”
Đôi hàng mi khẽ chớp, Tuệ Lâm không biết lấy gan ở đâu mà đưa tay ra nắm lấy tay Minh Hoàng, nhẹ nhàng nói:
“Vậy…cậu cũng đừng lo lắng ! Mình cảm nhận được. Chúng ta có hai người, ngoài ra còn có bác tài xế và mấy chú vệ sĩ, chắc chắn sẽ về nhà an toàn mà.”
Bộ dáng ngây ngô có chút rụt rè an ủi của Tuệ Lâm khiến cho Minh Hoàng buồn cười, lòng cậu nhóc cũng vơi đi chút khó chịu. Tay còn lại phủ lên bàn tay đang nắm lấy tay mình, Minh Hoàng khẽ đáp:
“Ừ, sẽ không có việc gì hết !”
Khi về tới nhà, Minh Hoàng và Tuệ Lâm gấp gáp đi vào thì thấy Nhược Lan đã chuẩn bị hành lí sẵn sàng. Ngoài ra còn có chị Mỹ Hương của cậu, cùng với chị Tiểu Vy cũng là một cô nhi được dì Nhược Lan nhận nuôi, xem như con ruột. Mọi khi chị Tiểu Vy đều ở cô nhi viện Ánh Sáng vì không muốn rời xa nơi gắn bó với mình, nên dì Nhược Lan không đưa chị ấy về nhà nuôi nấng, ngược lại sẽ thường xuyên đến đó để thăm chị ấy cũng như mọi người ở cô nhi viện. Cô nhi viện Ánh Sáng chính là mái nhà chung dì Nhược Lan xây nên, để cưu mang những đứa trẻ bất hạnh. Nhìn thấy chị Tiểu Vy ở đây, cùng với những hành lí được chuẩn bị sẵn, lòng Minh Hoàng đã rõ. Thật sự có chuyện hệ trọng xảy ra rồi.
Nhược Lan từ trên tầng nhanh chóng đi xuống, trên tay còn cầm theo một sấp tài liệu được bọc trong những bìa sơ mi. Lúc đến chỗ những đứa trẻ, cô lấy một chiếc vali nhỏ mở ra rồi cho tất cả bìa sơ mi vào trong và cẩn thận đóng lại cài luôn mã khóa.
Mắt nhìn thấy đã đầy đủ những đứa con của mình, Nhược Lan mới bắt đầu nói. Tông giọng của cô có phần thận trọng.
“Bây giờ các con sẽ được đưa sang Mỹ trên máy bay riêng. Xe đưa rước các con đến phi trường sẽ đến ngay. Đừng sợ hãi, đừng lo lắng, sau khi ổn định mọi chuyện, người lớn sẽ cùng nhau sang Mỹ với các con. Minh Hoàng và Mỹ Hương nhớ lời mẹ nuôi dặn, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, các con vẫn phải vững mình không được gục ngã. Tiểu Vy cố gắng thay phần của ta chăm sóc hai chị em nó và cả con bé Tuệ Lâm nữa. Đừng lo cho mọi người ở cô nhi viện, dì đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở mới cho họ rồi. Sẽ không một ai có thể làm hại đến họ.”
Nói đoạn, Nhược Lan nhìn về Tuệ Lâm rồi đẩy chiếc vali chứa những tài liệu đến trước mặt cô bé. Cô nhìn đứa bé gái đã gắn bó cùng mình trong suốt bốn năm qua và cả những ngày tháng sau này một lúc, ánh mắt ngập tràn sự tin tưởng và trách nhiệm phó thác. Nhược Lan tiếp tục cất lời với Tuệ Lâm:
“Những thứ tốt đẹp nhất của Mỹ Hương và Minh Hoàng, kể cả mạng của hai đứa nó đều nằm hết trong chiếc vali này. Dì Nhược Lan giao cho con, con phải thay dì bảo đảm chiếc vali an toàn, đây cũng là cách để bảo vệ hai chị em chúng nó. Cho đến khi nào Minh Hoàng đủ 18 tuổi thì con hãy giao lại cho thằng bé. Ta tin tưởng, con sẽ làm tốt trọng trách này, hãy thay ta và cùng với Tiểu Vy chăm sóc hai chị em Minh Hoàng nhé. Đừng lo lắng, không chỉ có bốn người các con, kể cả mấy đứa nhỏ kia trong hội mấy đứa tiểu quỷ tụi con cũng đã lần lượt sang đó rồi. Có các chị, có Minh Hoàng ở cạnh, Tuệ Lâm của dì sẽ không cô đơn khi đến nơi ở mới đâu. Hứa với dì, nếu có chuyện gì xảy ra, con và mấy đứa nhỏ kia phải ở cạnh động viên hai chị em nó nhé. Mỹ Hương lớn hơn nhiều, con bé từ nhỏ đã chứng kiến những điều buộc nó phải kiên cường. Cho nên, ta không quá lo lắng. Riêng Minh Hoàng, thằng bé từ nhỏ đã phải chịu những mất mát về tình cảm gia đình, sống xa ba mẹ, luôn trong trạng thái có thể bị bắt đi bất cứ lúc nào. Cho nên, càng phải được bảo vệ và trấn an. Nếu Mỹ Hương chỉ cần 5 thì Minh Hoàng cần đến 10 lần sự an ủi và bao dung. Dì tin rằng con và Mỹ Hương có thể bảo vệ Minh Hoàng an toàn, không để kẻ xấu làm hại đến thằng bé. Chỉ căn dặn con trước như vậy, dù sao bên Mỹ cũng có người thay ta bảo vệ các con, cho nên cứ yên tâm nha. Hãy sang đó một thời gian, người lớn ở đây giải quyết xong sẽ qua Mỹ ngay với các con.”
Tuệ Lâm lặng thinh nhìn chiếc vali nhỏ được đẩy đến trước mắt mình, tai lắng nghe những lời căn dặn của Nhược Lan thật kĩ. Cô bé ý thức được đã xảy ra chuyện cực kì nghiêm trọng nên dì Nhược Lan mới tức khắc sắp xếp cho bọn cô qua Mỹ. Dù ngày thường đầu óc đơn giản nhưng với bản chất đặc biệt hiểu chuyện, nghĩ sâu những lời nói thì Tuệ Lâm biết rằng, dì Nhược Lan muốn cô bé ở bên cạnh chị Mỹ Hương và Minh Hoàng trong lúc không có dì ấy ở Mỹ, đặc biệt là phải giữ thật tốt chiếc vali trước mắt vì nó đại diện cho mạng sống của hai chị em họ. Tuệ Lâm nhớ kĩ rồi.
Tuệ Lâm kiên định, cô bé nắm chặt thanh kéo vali rồi nghiêm nghị đáp lời Nhược Lan:
“Con đã nhớ rõ thưa dì. Mong dì hãy yên tâm, con sẽ chăm sóc và bảo vệ chi Mỹ Hương, nhất là Minh Hoàng. Con nhất định bảo vệ hai người họ thật tốt.”
“Ngoan lắm ! Dì chuẩn bị hành lí cho các con sẵn rồi, xe đến ngay để đưa mấy đứa đi. Hãy tự chăm sóc bản thân mình nhé. Ở biệt thự bên Mỹ có quản gia, cần gì cứ nói với ông ấy. Hiện tại dì chỉ có thể nói với các con ngay lúc này, còn những ngày sau, khi nào ổn định sẽ gọi cho các con.”
Nhược Lan mỉm cười yếu ớt nói với bốn đứa nhỏ. Minh Hoàng trầm mặt, cậu nhóc khẽ hỏi:
“Mẹ nuôi, có phải lại là đám người Trương gia không ?”
Nhược Lan lắc đầu, lòng cô cũng đang không yên. Chuyện lần này rất nghiêm trọng nhưng cô không thể để bọn trẻ lo lắng. Huống hồ chúng sẽ bị ảnh hưởng từ ân oán của người lớn, chi bằng đưa chúng đến nơi an toàn sẽ tốt hơn.
Mỹ Hương không kém Minh Hoàng, sắc mặt cô bé từ lúc về nhà thấy Nhược Lan vội vã xếp hành lí cho mình thì đã tối đi không ít. Cô bé nhớ lại đêm hôm qua ba mẹ gọi video call cho mình, họ nói nhiều lắm còn căn dặn cô phải chăm sóc tốt cho em trai, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nuôi. Đặc biệt, ba cô dặn, nếu không có ba mẹ thì càng phải mạnh mẽ đối mặt với khó khăn trong tương lai. Lúc ấy Mỹ Hương đã nghi ngờ rồi nhưng cô bé lại cho rằng mình đa nghi và ảnh hưởng từ chuyện lúc nhỏ khi mà Trương gia ra sức chèn ép gia đình mình. Có thể mẹ nuôi để bọn họ đi là có liên quan đến Trương gia và thế lực ngầm. Chứng minh điều đó chính là Minh Ngọc – bạn của cô bé, người thừa kế tương lai vị trí đứng đầu bang Kim Long trong thế giới ngầm đã được đưa qua Mỹ trước đó hai ngày nhằm bảo toàn tính mạng.
Ngay khi xe đến đưa bốn đứa trẻ đi, trước khi Mỹ Hương lên xe, Nhược Lan ôm lấy cô bé, đôi mắt cô ửng hồng kiềm nén những xót xa trong lòng mà căn dặn:
“Hai chị em cố gắng bảo ban nhau nhé, hãy chăm sóc cho Tuệ Lâm nữa, con bé vẫn còn tự ti nhiều. Đến Mỹ, ba đứa con phải cùng nhau cố gắng học tập, kể cả mấy đứa nhỏ kia nữa, phải tự lo cho nhau. Lần này rời đi nếu có trở lại sẽ rất lâu. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, con và Minh Hoàng không được phép gục ngã, đây là lời ba con dặn dì nói với hai đứa. Chúng ta sẽ cùng nhau qua Mỹ với các con sau khi kết thúc mọi chuyện. Ta biết con hiểu, Minh Hoàng cũng dự cảm được. Cho nên, phải mạnh mẽ, dù điều đau đớn nhất có đến với hai đứa.”
Mỹ Hương mím môi, cô bé đã kiềm nén xúc cảm đến giờ mới rơi lệ. Tiếng thút thít về một dự cảm chẳng lành, hai tay ôm chặt Nhược Lan không nói gì cả.
Minh Hoàng từ xe đi xuống kéo Mỹ Hương ra khỏi Nhược Lan và nhẹ bảo cô bé lên xe. Chỉ còn cậu nhóc cùng Nhược Lan đối mặt.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng, phong thái nghiêm nghị nhưng lại ẩn giấu sự tức giận cực độ. Minh Hoàng cất tiếng:
“Mẹ nuôi, con biết người giấu chúng con chuyện nghiêm trọng, nhất là về ba mẹ của con và chị hai. Hiện tại con không thể làm gì nhưng về sau chắc chắn có. Nếu như Trương gia động thủ với ba mẹ con, mọi người hãy cảnh cáo bọn họ. Ba mẹ xảy ra chuyện gì, tương lai con sẽ khiến Trương gia sụp đổ. Con không thể gặp được ba mẹ, con mong người hãy giúp con nói lời bình an. Một đời này, ba mẹ đã trải qua không ít sóng gió để bên nhau, con chỉ mong hai người họ sẽ đường đường chính chính sang Mỹ, đón con và chị hai trở về mà không phải lo lắng có người muốn đuổi cùng giết tận.”
Nhược Lan đau lòng xoa đầu cậu nhóc, nghẹn ngào đáp:
“Con ngoan, ba mẹ nghe thấy lời này của con nhất định sẽ bình an. Chúng ta cùng nhau bảo vệ hai người họ khỏi Trương gia, con với Mỹ Hương cùng Tuệ Lâm phải vững vàng ở Mỹ tự chăm lo cho mình và cố gắng học tập nhé. Hồ sơ nhập học các thứ mẹ nuôi đã lo liệu cho các con hết rồi. Ngoài ra còn có mấy đứa Tiểu Vy, Minh Ngọc…các con hãy cố gắng tự chăm sóc bản thân trong thời gian không có người lớn chúng ta bên cạnh nha.”
Minh Hoàng gật đầu kiên định sau đó chào tạm biệt Nhược Lan và lên xe. Chiếc xe rời đi khỏi tầm mắt của Nhược Lan, cô tức khắc thay đổi thái độ. Một bộ dáng lạnh lẽo, nặng nề được bày ra. Cô mở điện thoại nhấn số của Trần Minh Sơn và gọi ngay.
“Anh nghe, mấy đứa nhỏ được đưa đi hết chưa ?”
Nhược Lan nhàn nhạt trả lời:
“Vừa đưa đi, anh có cho người theo chúng nó chưa ?”
“Em yêu yên tâm, suốt đường ra đến phi trường, người của anh phân bố rải rác bí mật bảo vệ tụi nhỏ an toàn. Chị em mới gọi cho anh, nói con bé An Hy cũng vừa rời khỏi nhà, đang được đưa đến để đi cùng bốn đứa con của chúng ta. Bây giờ anh sang đón em, nhớ ở yên đấy. Người anh phái đến biệt thự của em, đang ở xung quanh bảo vệ. Chúng nó hành động rồi. Anh Minh Hưng và Mỹ Châu, may mắn được trợ thủ đắc lực của bác Vũ, cứu ra từ căn cứ của tên heo đần vô tích sự Trương Trư cách đây một tiếng. Mọi người đang tập trung tại Vũ gia, em và anh đến nữa là đủ tất cả.”
Nhược Lan không còn tâm trạng đôi co với Trần Minh Sơn, lòng cô như lửa đốt nên chỉ vội đáp:
“Được, anh tới mau đi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Nhược Lan đưa mắt nhìn sắc trời xanh thẳm, nặng nề nghĩ ngợi…
Ngày đẹp trời thế này mà…
—————————//////——————————Tuệ Lâm sống cùng với Nhược Lan, Minh Hoàng và Mỹ Hương một thời gian đã dần quen sinh hoạt tại đây. Cuộc sống mỗi ngày trôi qua rất tốt, mọi người đều yêu thương cô. Tuệ Lâm cũng quen được nhiều người bạn mới từ Mỹ Hương. Đó là các chị gái vô cùng xinh xắn, khí chất ngời ngợi, tiểu thư nhà hào môn nhưng bản tính lương thiện đối xử với cô bé vô cùng tốt. Minh Hoàng cũng đã thả lỏng mình,tiếp nhận cô là một thành viên trong gia đình nhưng bản tính khó chịu vẫn như cũ. Dù vậy, cậu nhóc đã biết chọc ghẹo Tuệ Lâm rồi. Mỗi lần như vậy đều khiến cô bé vừa tức giận, vừa ngượng ngùng, nhưng không thể đáp trả lại. Bởi câu nào Minh Hoàng thốt ra cũng mang ý độc miệng, khiến người ta cứng họng đơ người.
Bẵng đi một cái lại trôi qua thêm 4 năm…
Giờ đây Minh Hoàng và Tuệ Lâm đều đã 9 tuổi, trở thành những cô cậu bé lớn người hơn so với lúc cả hai vừa gặp nhau. Thời gian trôi qua, dù mới chín tuổi, vẫn còn là thiếu nhi nhưng cả hai đứa nhỏ đều phát triển vượt trội hơn so với các bạn đồng trang lứa, vẻ bề ngoài cũng nổi bật hơn rất nhiều.
Tuệ Lâm và Minh Hoàng học cùng trường cùng lớp và bộc phát về năng khiếu của mình.
Cô bé Tuệ Lâm phát hiện bản thân thích đàn violin từ lúc nghe được âm thanh êm dịu chạm đến đáy lòng mình khi được Nhược Lan đưa đi ăn ở một nhà hàng có dàn nhạc phục vụ. Trong tất cả loại âm thanh từ những nhạc cụ được chơi ngày hôm ấy, chỉ duy nhất tiếng đàn của violin khiến cô bé cảm thấy hứng thú. Vì vậy, Tuệ Lâm mạnh dạn xin phép Nhược Lan cho mình đi học violin và Nhược Lan rất vui mừng đồng ý. Đó là biểu hiện tốt mà Nhược Lan mong muốn được thấy ở Tuệ Lâm, cô bé đã tự bước ra khỏi những rụt rè của chính mình để bản thân được khám phá những điều mới mẻ hơn. Có thể nói chơi violin là thành tựu đáng tự hào của Tuệ Lâm cho đến thời điểm hiện tại. Bởi từ lúc bắt đầu được học và tới nay chơi cực kì thành thạo, bản thân cô bé lại đam mê vì vậy học rất nhanh và chưa đến hai năm đã có thể chơi những bản nhạc violin cực kì khó. Suốt thời gian đó, Tuệ Lâm được thầy dạy Nhược Lan mời riêng dạy dỗ tận tình khen ngợi, nói rằng cô bé có năng khiếu trời sinh và còn chủ động khích lệ Tuệ Lâm đi thi những cuộc thi về đàn violin với quy mô từ nhỏ đến lớn. Mọi người cũng ủng hộ Tuệ Lâm đi thi cho nên cô bé đã dũng cảm chấp nhận và chăm chỉ luyện tập tích cực. Đến khi cuộc thi diễn ra, Tuệ Lâm trình diễn một cách tự tin và cuối cùng mang về giải ba. Dù không phải giải thưởng cao nhất nhưng vẫn đủ để Tuệ Lâm tán dương chính mình, đó cũng là thành tựu đầu tiên của cô bé.
Minh Hoàng khi thấy Tuệ Lâm có đam mê với violin, cậu nhóc tuy không biểu hiện nhưng những lúc cô bé luyện đàn thì cậu sẽ nhàn nhạt chỉ ra lỗi sai. Từ lúc bắt đầu chơi violin, Tuệ Lâm phát hiện Minh Hoàng biết chơi đàn dương cầm. Dáng vẻ cậu nhóc nghiêm nghị khi ngồi trước đàn dương cầm, đôi bàn tay lả lướt trên những phím đàn đen trắng đánh ra giai điệu du dương đã là hình ảnh khắc sâu trong tâm trí của Tuệ Lâm. Mỗi khi Minh Hoàng chơi dương cầm, cậu nhóc sẽ ngỏ lời để Tuệ Lâm cùng kéo violin với mình. Cả hai vô cùng hòa hợp chơi những bản nhạc từ hai loại đàn khác nhau cho ra âm thanh mượt mà chạm đến trái tim.
Ngày mà Tuệ Lâm đi thi giải violin đầu tiên, Minh Hoàng đã chủ động nghỉ học để cùng thầy dạy đàn, Nhược Lan và Mỹ Hương đưa Tuệ Lâm đi thi. Trước khi lên sân khấu, Minh Hoàng còn lạnh nhạt nhắc nhở cô bé:
“Cậu đừng có làm uổng phí sức hơn tháng nay tôi bỏ công cùng cậu luyện đàn. Cậu mà sai sót thì từ nay nghỉ chơi violin đi.”
Tuệ Lâm đã quen với thái độ độc mồm độc miệng này của cậu bạn nhà mình nhưng cô bé hiểu rõ đó là sự quan tâm và ủng hộ từ Minh Hoàng. Vì vậy, ngày hôm ấy, Tuệ Lâm đã nở nụ cười tự tin nhất mà chắc chắn cất tiếng đáp lại lời cậu nhóc:
“Cậu sẽ phải cùng mình luyện đàn dài dài cho những cuộc thi khác nữa. Mình không biết có thể lấy giải cao nhất hay không nhưng chắc chắn sẽ có giải mang về cho cậu.”
Minh Hoàng một mặt lạnh lùng nhưng trong thâm tâm dấy lên ấm áp. Cậu nhóc hừ lạnh nói:
“Ở đó mà tự cao, không có giải thì đừng nài nỉ mẹ nuôi cho học violin tiếp.”
Tuệ Lâm nghe thế không dỗi hờn mà cười càng tươi hơn. Hình ảnh đó thật sự đã tác động mạnh đến tâm của Minh Hoàng. Vẫn là cô ngốc này luôn khiến cậu nhóc có những cảm xúc khó tả.
———————————////—————————
Tuệ Lâm và Minh Hoàng tan học, được tài xế riêng và vệ sĩ chờ sẵn trước cổng trường đón về. Hôm nay, hình như đông vệ sĩ hơn thường ngày. Có thể nói là xếp cả một hàng ngay ngắn trước và sau bao bọc xe chở cả hai.
Minh Hoàng nhíu mày, trong lòng cậu dấy lên cảm giác kì lạ, đã có chuyện không ổn gì đó xảy ra. Bởi tình cảnh này cậu nhóc đã quen từ lúc nhỏ đến bây giờ. Bình thường chỉ một xe của tài xế, kèm hai vệ sĩ và thêm 4 vệ sĩ theo xe ở sau, để đưa đón nhưng nếu càng đông vệ sĩ đi theo thì chắc chắn có chuyện nghiêm trọng.
Khi đã yên vị trên xe, Tuệ Lâm trong lòng cũng dần hiện rõ ràng cảm xúc không yên. Nhất là khi cô bé nhìn qua sự trầm ngâm của Minh Hoàng.
Đắn đo một lúc, Tuệ Lâm mới nhỏ giọng hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có phải…có phải có điều gì nghiêm trọng xảy ra không ? Bình thường không có nhiều vệ sĩ đi theo đón chúng ta như hôm nay.”
Bề ngoài lạnh lùng nhưng tận sâu trong thâm tâm Minh Hoàng đã nóng như lửa, cậu nhóc muốn ngay lập tức về đến nhà. Cái cảm giác ngờ vực về một sự việc không hay cứ vây lấy tâm trí của cậu.
Vốn dĩ đã tức tối, thế nhưng khi nhìn đến nét lo lắng trên gương mặt của Tuệ Lâm, lòng cậu nhóc không nở nói ra mấy lời khó nghe. Vì thế, Minh Hoàng chỉ nhẹ trả lời nhằm trấn an cô bé:
“Không có gì, cậu đừng lo lắng !”
Đôi hàng mi khẽ chớp, Tuệ Lâm không biết lấy gan ở đâu mà đưa tay ra nắm lấy tay Minh Hoàng, nhẹ nhàng nói:
“Vậy…cậu cũng đừng lo lắng ! Mình cảm nhận được. Chúng ta có hai người, ngoài ra còn có bác tài xế và mấy chú vệ sĩ, chắc chắn sẽ về nhà an toàn mà.”
Bộ dáng ngây ngô có chút rụt rè an ủi của Tuệ Lâm khiến cho Minh Hoàng buồn cười, lòng cậu nhóc cũng vơi đi chút khó chịu. Tay còn lại phủ lên bàn tay đang nắm lấy tay mình, Minh Hoàng khẽ đáp:
“Ừ, sẽ không có việc gì hết !”
Khi về tới nhà, Minh Hoàng và Tuệ Lâm gấp gáp đi vào thì thấy Nhược Lan đã chuẩn bị hành lí sẵn sàng. Ngoài ra còn có chị Mỹ Hương của cậu, cùng với chị Tiểu Vy cũng là một cô nhi được dì Nhược Lan nhận nuôi, xem như con ruột. Mọi khi chị Tiểu Vy đều ở cô nhi viện Ánh Sáng vì không muốn rời xa nơi gắn bó với mình, nên dì Nhược Lan không đưa chị ấy về nhà nuôi nấng, ngược lại sẽ thường xuyên đến đó để thăm chị ấy cũng như mọi người ở cô nhi viện. Cô nhi viện Ánh Sáng chính là mái nhà chung dì Nhược Lan xây nên, để cưu mang những đứa trẻ bất hạnh. Nhìn thấy chị Tiểu Vy ở đây, cùng với những hành lí được chuẩn bị sẵn, lòng Minh Hoàng đã rõ. Thật sự có chuyện hệ trọng xảy ra rồi.
Nhược Lan từ trên tầng nhanh chóng đi xuống, trên tay còn cầm theo một sấp tài liệu được bọc trong những bìa sơ mi. Lúc đến chỗ những đứa trẻ, cô lấy một chiếc vali nhỏ mở ra rồi cho tất cả bìa sơ mi vào trong và cẩn thận đóng lại cài luôn mã khóa.
Mắt nhìn thấy đã đầy đủ những đứa con của mình, Nhược Lan mới bắt đầu nói. Tông giọng của cô có phần thận trọng.
“Bây giờ các con sẽ được đưa sang Mỹ trên máy bay riêng. Xe đưa rước các con đến phi trường sẽ đến ngay. Đừng sợ hãi, đừng lo lắng, sau khi ổn định mọi chuyện, người lớn sẽ cùng nhau sang Mỹ với các con. Minh Hoàng và Mỹ Hương nhớ lời mẹ nuôi dặn, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, các con vẫn phải vững mình không được gục ngã. Tiểu Vy cố gắng thay phần của ta chăm sóc hai chị em nó và cả con bé Tuệ Lâm nữa. Đừng lo cho mọi người ở cô nhi viện, dì đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở mới cho họ rồi. Sẽ không một ai có thể làm hại đến họ.”
Nói đoạn, Nhược Lan nhìn về Tuệ Lâm rồi đẩy chiếc vali chứa những tài liệu đến trước mặt cô bé. Cô nhìn đứa bé gái đã gắn bó cùng mình trong suốt bốn năm qua và cả những ngày tháng sau này một lúc, ánh mắt ngập tràn sự tin tưởng và trách nhiệm phó thác. Nhược Lan tiếp tục cất lời với Tuệ Lâm:
“Những thứ tốt đẹp nhất của Mỹ Hương và Minh Hoàng, kể cả mạng của hai đứa nó đều nằm hết trong chiếc vali này. Dì Nhược Lan giao cho con, con phải thay dì bảo đảm chiếc vali an toàn, đây cũng là cách để bảo vệ hai chị em chúng nó. Cho đến khi nào Minh Hoàng đủ 18 tuổi thì con hãy giao lại cho thằng bé. Ta tin tưởng, con sẽ làm tốt trọng trách này, hãy thay ta và cùng với Tiểu Vy chăm sóc hai chị em Minh Hoàng nhé. Đừng lo lắng, không chỉ có bốn người các con, kể cả mấy đứa nhỏ kia trong hội mấy đứa tiểu quỷ tụi con cũng đã lần lượt sang đó rồi. Có các chị, có Minh Hoàng ở cạnh, Tuệ Lâm của dì sẽ không cô đơn khi đến nơi ở mới đâu. Hứa với dì, nếu có chuyện gì xảy ra, con và mấy đứa nhỏ kia phải ở cạnh động viên hai chị em nó nhé. Mỹ Hương lớn hơn nhiều, con bé từ nhỏ đã chứng kiến những điều buộc nó phải kiên cường. Cho nên, ta không quá lo lắng. Riêng Minh Hoàng, thằng bé từ nhỏ đã phải chịu những mất mát về tình cảm gia đình, sống xa ba mẹ, luôn trong trạng thái có thể bị bắt đi bất cứ lúc nào. Cho nên, càng phải được bảo vệ và trấn an. Nếu Mỹ Hương chỉ cần 5 thì Minh Hoàng cần đến 10 lần sự an ủi và bao dung. Dì tin rằng con và Mỹ Hương có thể bảo vệ Minh Hoàng an toàn, không để kẻ xấu làm hại đến thằng bé. Chỉ căn dặn con trước như vậy, dù sao bên Mỹ cũng có người thay ta bảo vệ các con, cho nên cứ yên tâm nha. Hãy sang đó một thời gian, người lớn ở đây giải quyết xong sẽ qua Mỹ ngay với các con.”
Tuệ Lâm lặng thinh nhìn chiếc vali nhỏ được đẩy đến trước mắt mình, tai lắng nghe những lời căn dặn của Nhược Lan thật kĩ. Cô bé ý thức được đã xảy ra chuyện cực kì nghiêm trọng nên dì Nhược Lan mới tức khắc sắp xếp cho bọn cô qua Mỹ. Dù ngày thường đầu óc đơn giản nhưng với bản chất đặc biệt hiểu chuyện, nghĩ sâu những lời nói thì Tuệ Lâm biết rằng, dì Nhược Lan muốn cô bé ở bên cạnh chị Mỹ Hương và Minh Hoàng trong lúc không có dì ấy ở Mỹ, đặc biệt là phải giữ thật tốt chiếc vali trước mắt vì nó đại diện cho mạng sống của hai chị em họ. Tuệ Lâm nhớ kĩ rồi.
Tuệ Lâm kiên định, cô bé nắm chặt thanh kéo vali rồi nghiêm nghị đáp lời Nhược Lan:
“Con đã nhớ rõ thưa dì. Mong dì hãy yên tâm, con sẽ chăm sóc và bảo vệ chi Mỹ Hương, nhất là Minh Hoàng. Con nhất định bảo vệ hai người họ thật tốt.”
“Ngoan lắm ! Dì chuẩn bị hành lí cho các con sẵn rồi, xe đến ngay để đưa mấy đứa đi. Hãy tự chăm sóc bản thân mình nhé. Ở biệt thự bên Mỹ có quản gia, cần gì cứ nói với ông ấy. Hiện tại dì chỉ có thể nói với các con ngay lúc này, còn những ngày sau, khi nào ổn định sẽ gọi cho các con.”
Nhược Lan mỉm cười yếu ớt nói với bốn đứa nhỏ. Minh Hoàng trầm mặt, cậu nhóc khẽ hỏi:
“Mẹ nuôi, có phải lại là đám người Trương gia không ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhược Lan lắc đầu, lòng cô cũng đang không yên. Chuyện lần này rất nghiêm trọng nhưng cô không thể để bọn trẻ lo lắng. Huống hồ chúng sẽ bị ảnh hưởng từ ân oán của người lớn, chi bằng đưa chúng đến nơi an toàn sẽ tốt hơn.
Mỹ Hương không kém Minh Hoàng, sắc mặt cô bé từ lúc về nhà thấy Nhược Lan vội vã xếp hành lí cho mình thì đã tối đi không ít. Cô bé nhớ lại đêm hôm qua ba mẹ gọi video call cho mình, họ nói nhiều lắm còn căn dặn cô phải chăm sóc tốt cho em trai, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nuôi. Đặc biệt, ba cô dặn, nếu không có ba mẹ thì càng phải mạnh mẽ đối mặt với khó khăn trong tương lai. Lúc ấy Mỹ Hương đã nghi ngờ rồi nhưng cô bé lại cho rằng mình đa nghi và ảnh hưởng từ chuyện lúc nhỏ khi mà Trương gia ra sức chèn ép gia đình mình. Có thể mẹ nuôi để bọn họ đi là có liên quan đến Trương gia và thế lực ngầm. Chứng minh điều đó chính là Minh Ngọc – bạn của cô bé, người thừa kế tương lai vị trí đứng đầu bang Kim Long trong thế giới ngầm đã được đưa qua Mỹ trước đó hai ngày nhằm bảo toàn tính mạng.
Ngay khi xe đến đưa bốn đứa trẻ đi, trước khi Mỹ Hương lên xe, Nhược Lan ôm lấy cô bé, đôi mắt cô ửng hồng kiềm nén những xót xa trong lòng mà căn dặn:
“Hai chị em cố gắng bảo ban nhau nhé, hãy chăm sóc cho Tuệ Lâm nữa, con bé vẫn còn tự ti nhiều. Đến Mỹ, ba đứa con phải cùng nhau cố gắng học tập, kể cả mấy đứa nhỏ kia nữa, phải tự lo cho nhau. Lần này rời đi nếu có trở lại sẽ rất lâu. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, con và Minh Hoàng không được phép gục ngã, đây là lời ba con dặn dì nói với hai đứa. Chúng ta sẽ cùng nhau qua Mỹ với các con sau khi kết thúc mọi chuyện. Ta biết con hiểu, Minh Hoàng cũng dự cảm được. Cho nên, phải mạnh mẽ, dù điều đau đớn nhất có đến với hai đứa.”
Mỹ Hương mím môi, cô bé đã kiềm nén xúc cảm đến giờ mới rơi lệ. Tiếng thút thít về một dự cảm chẳng lành, hai tay ôm chặt Nhược Lan không nói gì cả.
Minh Hoàng từ xe đi xuống kéo Mỹ Hương ra khỏi Nhược Lan và nhẹ bảo cô bé lên xe. Chỉ còn cậu nhóc cùng Nhược Lan đối mặt.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng, phong thái nghiêm nghị nhưng lại ẩn giấu sự tức giận cực độ. Minh Hoàng cất tiếng:
“Mẹ nuôi, con biết người giấu chúng con chuyện nghiêm trọng, nhất là về ba mẹ của con và chị hai. Hiện tại con không thể làm gì nhưng về sau chắc chắn có. Nếu như Trương gia động thủ với ba mẹ con, mọi người hãy cảnh cáo bọn họ. Ba mẹ xảy ra chuyện gì, tương lai con sẽ khiến Trương gia sụp đổ. Con không thể gặp được ba mẹ, con mong người hãy giúp con nói lời bình an. Một đời này, ba mẹ đã trải qua không ít sóng gió để bên nhau, con chỉ mong hai người họ sẽ đường đường chính chính sang Mỹ, đón con và chị hai trở về mà không phải lo lắng có người muốn đuổi cùng giết tận.”
Nhược Lan đau lòng xoa đầu cậu nhóc, nghẹn ngào đáp:
“Con ngoan, ba mẹ nghe thấy lời này của con nhất định sẽ bình an. Chúng ta cùng nhau bảo vệ hai người họ khỏi Trương gia, con với Mỹ Hương cùng Tuệ Lâm phải vững vàng ở Mỹ tự chăm lo cho mình và cố gắng học tập nhé. Hồ sơ nhập học các thứ mẹ nuôi đã lo liệu cho các con hết rồi. Ngoài ra còn có mấy đứa Tiểu Vy, Minh Ngọc…các con hãy cố gắng tự chăm sóc bản thân trong thời gian không có người lớn chúng ta bên cạnh nha.”
Minh Hoàng gật đầu kiên định sau đó chào tạm biệt Nhược Lan và lên xe. Chiếc xe rời đi khỏi tầm mắt của Nhược Lan, cô tức khắc thay đổi thái độ. Một bộ dáng lạnh lẽo, nặng nề được bày ra. Cô mở điện thoại nhấn số của Trần Minh Sơn và gọi ngay.
“Anh nghe, mấy đứa nhỏ được đưa đi hết chưa ?”
Nhược Lan nhàn nhạt trả lời:
“Vừa đưa đi, anh có cho người theo chúng nó chưa ?”
“Em yêu yên tâm, suốt đường ra đến phi trường, người của anh phân bố rải rác bí mật bảo vệ tụi nhỏ an toàn. Chị em mới gọi cho anh, nói con bé An Hy cũng vừa rời khỏi nhà, đang được đưa đến để đi cùng bốn đứa con của chúng ta. Bây giờ anh sang đón em, nhớ ở yên đấy. Người anh phái đến biệt thự của em, đang ở xung quanh bảo vệ. Chúng nó hành động rồi. Anh Minh Hưng và Mỹ Châu, may mắn được trợ thủ đắc lực của bác Vũ, cứu ra từ căn cứ của tên heo đần vô tích sự Trương Trư cách đây một tiếng. Mọi người đang tập trung tại Vũ gia, em và anh đến nữa là đủ tất cả.”
Nhược Lan không còn tâm trạng đôi co với Trần Minh Sơn, lòng cô như lửa đốt nên chỉ vội đáp:
“Được, anh tới mau đi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Nhược Lan đưa mắt nhìn sắc trời xanh thẳm, nặng nề nghĩ ngợi…
Ngày đẹp trời thế này mà…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro