Giờ Giấc Sinh H...
2024-12-02 11:14:33
Thoáng chốc đã đến ngày Minh Hoàng và Tuệ Lâm nhập học tại trường mới.
Buổi sáng, trong nhà đã có vài ba người làm và quản gia. Họ đến từ sớm, chuẩn bị bữa sáng cho cô, cậu chủ và dọn dẹp nhà cửa khi cả hai đến trường.
Tuệ Lâm đã dậy từ sớm, cô làm vệ sinh cá nhân và chuẩn bị bản thân trong bộ dáng tươm tất nhất. Ngắm nhìn bản thân từ chiếc gương, Tuệ Lâm nhẹ mỉm cười và thì thầm:
“Chúc một ngày tốt lành, Tuệ Lâm.”
Ra khỏi gian thay quần áo, cô đi đến chiếc tủ đầu giường, tay đưa ra cầm khung ảnh lên. Đôi mắt to tròn ánh lên sự dịu dàng, đong đầy yêu thương nhìn bức ảnh trong khung.
“Bà ơi, con đã lớn hơn rồi, đã trưởng thành, bà đừng lo lắng, hãy yên nghỉ nhé. Con sẽ sống thật tốt, trở thành một người chính trực và thành công để có thể báo đáp cho những người đã giúp đỡ chúng ta.”
Ký ức bà mất đi trong vòng tay của chính mình luôn là nỗi đau mà Tuệ Lâm không thể quên đi. Cô cũng không muốn quên, cô muốn phải nhớ mãi, đó cũng chính là điều giúp cô phải trở nên mạnh mẽ, trưởng thành. Cô muốn bà của mình ở một nơi nào đó trên thiên đường, sẽ yên tâm khi không còn ở cạnh cô nữa. Cô muốn bà tự hào về mình.
Chìm đắm trong những nỗi niềm riêng một lúc, Tuệ Lâm mới để ý đến đồng hồ treo trên tường. Cô vội vàng đặt khung ảnh xuống, với tay lấy balo của mình đeo lên vai, sau đó lại cầm một chiếc balo khác và rời khỏi phòng.
Khi Tuệ Lâm đã có mặt ở bàn ăn để dùng bữa sáng thì cảm thấy có gì không đúng. Cái đầu nhỏ ngó xung quanh, lại rướn người lên nhìn vào gian bếp phía trong, cuối cùng lại chỉ thấy những người làm chia nhau dọn dẹp nhà cửa.
Quản gia từ trong bếp mang ra hai phần súp thịt bằm rau củ thơm ngất đặt lên bàn. Ông ấy nở nụ cười hiền hậu, từ tốn mà cung kính nói với Tuệ Lâm:
“Buổi sáng nên ăn những món dễ nuốt, nóng ấm sẽ tốt cho dạ dày. Vì thế, tôi dặn đầu bếp nấu súp cho cô và cậu chủ ăn sáng. Cũng còn sớm, cậu chủ chưa xuống, cô chủ cứ từ từ mà ăn kẻo nóng nhé, do là súp mới vừa nấu xong.”
Tuệ Lâm nhẹ gật đầu, cô nhận lấy tô súp nóng hổi, thơm nghi ngút từ quản gia. Thế nhưng, điều khiến cô bận tâm là vì sao Minh Hoàng còn chưa xuống nhà. Chẳng lẽ anh đã quên hôm nay hai người họ nhập học ?
Muỗng ở trong tô súp cứ khuấy qua lại, Tuệ Lâm chưa thể ăn vì cậu bạn cùng nhà chẳng thấy tâm hơi đâu. Bình thường Minh Hoàng rất kỉ luật, bản tính tự lập được rèn từ nhỏ. Vì vậy, giờ giấc sinh hoạt luôn tuân theo nguyên tắc nhất định do chính anh lập ra. Mỗi sáng, có khi Minh Hoàng còn dậy sớm hơn cả cô để tập thể dục, hoặc là tập ở phòng gym. Đến khi mà Tuệ Lâm xuống nhà ăn sáng đã thấy anh ngồi ở bàn ăn chờ mình rồi.
Rõ ràng tối qua trước khi ngủ, cô đã nhắn tin cho anh. Mà trước đó, lúc cả hai ăn tối xong, sau đó cùng nhau xem một bộ phim hoạt hình để giải trí, cô cũng nhắc anh rồi.
Ngẫm nghĩ một hồi, hai mắt Tuệ Lâm chợt căng ra như thể đã phát hiện được nguyên nhân. Cô nhớ đến mấy ngày gần đây, Minh Hoàng ăn uống vô cùng thanh đạm. Bình thường anh ăn theo chế độ tập gym, đầy đủ dinh dưỡng từ rau củ đến thịt cá các loại. Ấy vậy, dạo này chỉ ăn cơm với các món ăn chế biến từ rau củ. Ăn thế cũng tốt nhưng mà, Minh Hoàng là ai chứ. Là thiếu niên xuất sắc, thông minh hơn người, việc anh nghiên cứu và học hỏi trong công việc và học tập luôn ở tầng suất cao. Vả lại, đột ngột thay đổi cách ăn uống như vậy cũng ảnh hưởng đến sức khỏe. Có khi nào vì thế mà Minh Hoàng mệt mỏi, đăm ra chẳng tỉnh táo như ngày thường không ?
Tuệ Lâm suy nghĩ rất nhiều chiều hướng tiêu cực. Đến khi không thể chịu được, đáy lòng dấy lên lo lắng liền nhanh chân rời khỏi bàn ăn đi lên phòng của Minh Hoàng.
Tay khẽ gõ lên cửa như thông báo, cô như thường lệ kéo tay cầm để cửa hơi hé ra một chút. Hơi thở nặng nề phun ra, Tuệ Lâm hơi ép mặt vào khe hở để cho dễ nói chuyện.
“Minh Hoàng, cậu dậy chưa vậy ?”
Không có tiếng trả lời khiến Tuệ Lâm càng lo lắng hơn. Cô hít sâu, nhỏ giọng hỏi lại:
“Cậu ổn không vậy ? Mình vào nha !”
Nói xong lại chờ một lúc.
Cuối cùng vẫn không nghe thấy lời hồi đáp từ người ở trong. Tuệ Lâm đành cẩn thận nhẹ đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng đập vào mắt thật sự khiến cô ngạc nhiên không nói nên lời…Minh Hoàng vậy mà đã một thân đầm phục chỉnh tề, thảnh thên chéo chân ngồi trên giường lướt điện thoại.
Như thể đã biết trước mọi chuyện, Minh Hoàng chỉ hờ hững ngước mắt lên nhìn Tuệ Lâm một cái rồi nói:
“Chờ cậu sắp đến mùa quýt rồi. Làm cái quái gì lâu thế ?”
Có lẽ là nhìn ra được một đàn quạ “quạc quạc quạc” bay ngang qua đầu Tuệ Lâm luôn. Thiếu nữ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu kèm theo trách móc cất tiếng hỏi:
“Cậu đã chuẩn bị xong tất cả, tại sao không xuống nhà ăn sáng ? Có biết mình đã lo lắng thế nào không ? Lỡ cậu có chuyện gì mình và bác quản gia biết ăn nói thế nào với dì Lan. Đã vậy, khi nãy gõ cửa rồi chờ cậu mà chẳng thấy hồi âm. Nhìn xem, thảnh thơi như vậy, lại chẳng biết có bao nhiêu người bên ngoài lo cho cậu. Có biết nghĩ không thế ?”
Bộ dáng xù lông của Tuệ Lâm bao giờ cũng khiến Minh Hoàng thích thú, anh chẳng có lấy một tia tức giận khi bị cô trách cứ.
Khuôn mặt anh tuấn dửng dưng nhìn cô gái trước mắt, trong lòng lại âm thầm vui như trẩy hội vì cô lo lắng cho mình.
Ngón trỏ tùy ý chỉ vào Tuệ Lâm, lời như gió thoảng mà bay ra từ khóe môi tuyệt đẹp:
“Tiếc quá, tôi không biết nghĩ. Thế nên, giờ giấc sinh hoạt của tôi từ ngày hôm nay là do cậu quản. Cậu dậy giờ nào phải tận chân sang phòng gọi tôi dậy cùng. Ăn lúc nào cũng phải nói cho tôi để cùng nhau ăn. Đi ra ngoài mấy giờ về là cậu quy định đặt ra. Bao giờ đi ngủ cũng do cậu bảo một tiếng. Đó thế thôi, ngoài ra thì việc tập luyện thể thao, trong thời gian này tôi sẽ tạm nghỉ. Bao giờ tập lại tôi sẽ quyết định. Còn ăn như thế nào, thời gian này tôi ăn thanh đạm thôi, có thể là món ăn rau củ hoặc nấu cùng ít thịt heo. Tôi không tập luyện nên sẽ ăn rau củ nhiều hơn. Vì thế, việc ăn uống của tôi, cậu cũng quản luôn đi. Tầm tháng sau, tôi tự quản ăn uống của mình, còn lại vẫn do cậu quản. Vậy nha !”
Minh Hoàng nói một tràn khiến cho Tuệ Lâm choáng váng đầu óc, không nghĩ anh lại như thế. Cái người này làm sao vậy chứ ? Đến cả giờ giấc của bản thân cũng nhờ cô lo lắng giúp à ? Chẳng phải không thích bị gò bó hay sao, vậy mà lại mở miệng nói như vậy với cô…
Tuệ Lâm vỗ trán rồi lại áp tay lên trán của Minh Hoàng.
“Không có nóng mà ! Hay là cậu bị chập mạch bên trong vậy ? Cậu bị điên rồi !”
Thiếu niên chau mày bực bội ném Tuệ Lâm ngã lên giường sau đó đứng dậy.
“Cậu mới là điên ! Tôi nói sao thì làm vậy đi, đừng có thắc mắc. Ngốc chết đi được !”
Nói rồi, anh sải chân hướng cửa phòng mà đi. Tuệ Lâm bật người rời giường, hờn dỗi kêu lớn:
“Đi đâu đấy, chưa nói chuyện xong mà ?”
Minh Hoàng hai tay cho vào túi quần, lạnh nhạt quay đầu nhìn cô. Đôi mắt sâu thẳm nhìn kĩ sẽ mang theo ý cười trước bộ dáng giận dỗi đáng yêu của thiếu nữ.
Cộc cằn, anh đáp lại:
“Xuống nhà ăn sáng chứ đi đâu mà hỏi. Từ sáng đến giờ tôi chờ cậu muốn rã ruột đây này. Cứ tưởng là sẽ qua gọi tôi, tận lúc này mới vác cái xác như con nhái đi tìm tôi. Cậu ăn năn sám hối đi, bổn thiếu gia buồn phiền rồi.”
Tuệ Lâm há hốc miệng, nét mặt ấm ức không chấp nhận những gì mình vừa nghe. Vừa thẹn vừa giận, chẳng cần nhìn mặt mà mắng Minh Hoàng luôn.
“Cậu đúng là cái đồ ăn không nói có. Đồ khó chiều, khó ở, sáng nắng chiều mưa tối mùa thu Hà Nội mà. Bình thường cậu dậy sớm hơn cả mình, mình làm sao biết được hôm nay cậu dở chứng chứ.”
Minh Hoàng ngược lại không chút biểu cảm nhìn cô đang khua tay, múa chân trách mắng mình. Anh thong dong từng bước đi xuống cầu thang. Vừa đi vừa nói:
“Cậu nên thấy vinh dự vì được quản lí giờ giấc của cậu chủ này đi. Còn nói nữa thì hôm nay không cần đến trường, tôi ngồi yên quay clip cho cậu mắng rồi gửi cho mẹ nuôi xem. Có người dám lớn tiếng với hoàng tử bé của bà ấy. Đúng là con nhỏ lắm lời ngốc nghếch.”
“Cậu…cậu…”
Tuệ Lâm nghẹn đỏ mặt không nói nên lời. Cô bức bối đi nhanh xuống cầu thang, lướt luôn qua anh, không thèm để ý nữa.
Minh Hoàng bình thản đi phía sau, đôi con ngươi nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn trước mắt cực kì dịu dàng. Nhỏ ngốc đó vẫn chưa phát hiện trên da thịt của anh đã thấm mực.
——————————/////——————————
*Em gửi mọi người 1 chương không dài lắm. Do qua nay em bận rộn, lu bu nhiều việc nên không ra chương được ạ. Cảm ơn mọi người vẫn luôn theo dõi tác phẩm❤️
Buổi sáng, trong nhà đã có vài ba người làm và quản gia. Họ đến từ sớm, chuẩn bị bữa sáng cho cô, cậu chủ và dọn dẹp nhà cửa khi cả hai đến trường.
Tuệ Lâm đã dậy từ sớm, cô làm vệ sinh cá nhân và chuẩn bị bản thân trong bộ dáng tươm tất nhất. Ngắm nhìn bản thân từ chiếc gương, Tuệ Lâm nhẹ mỉm cười và thì thầm:
“Chúc một ngày tốt lành, Tuệ Lâm.”
Ra khỏi gian thay quần áo, cô đi đến chiếc tủ đầu giường, tay đưa ra cầm khung ảnh lên. Đôi mắt to tròn ánh lên sự dịu dàng, đong đầy yêu thương nhìn bức ảnh trong khung.
“Bà ơi, con đã lớn hơn rồi, đã trưởng thành, bà đừng lo lắng, hãy yên nghỉ nhé. Con sẽ sống thật tốt, trở thành một người chính trực và thành công để có thể báo đáp cho những người đã giúp đỡ chúng ta.”
Ký ức bà mất đi trong vòng tay của chính mình luôn là nỗi đau mà Tuệ Lâm không thể quên đi. Cô cũng không muốn quên, cô muốn phải nhớ mãi, đó cũng chính là điều giúp cô phải trở nên mạnh mẽ, trưởng thành. Cô muốn bà của mình ở một nơi nào đó trên thiên đường, sẽ yên tâm khi không còn ở cạnh cô nữa. Cô muốn bà tự hào về mình.
Chìm đắm trong những nỗi niềm riêng một lúc, Tuệ Lâm mới để ý đến đồng hồ treo trên tường. Cô vội vàng đặt khung ảnh xuống, với tay lấy balo của mình đeo lên vai, sau đó lại cầm một chiếc balo khác và rời khỏi phòng.
Khi Tuệ Lâm đã có mặt ở bàn ăn để dùng bữa sáng thì cảm thấy có gì không đúng. Cái đầu nhỏ ngó xung quanh, lại rướn người lên nhìn vào gian bếp phía trong, cuối cùng lại chỉ thấy những người làm chia nhau dọn dẹp nhà cửa.
Quản gia từ trong bếp mang ra hai phần súp thịt bằm rau củ thơm ngất đặt lên bàn. Ông ấy nở nụ cười hiền hậu, từ tốn mà cung kính nói với Tuệ Lâm:
“Buổi sáng nên ăn những món dễ nuốt, nóng ấm sẽ tốt cho dạ dày. Vì thế, tôi dặn đầu bếp nấu súp cho cô và cậu chủ ăn sáng. Cũng còn sớm, cậu chủ chưa xuống, cô chủ cứ từ từ mà ăn kẻo nóng nhé, do là súp mới vừa nấu xong.”
Tuệ Lâm nhẹ gật đầu, cô nhận lấy tô súp nóng hổi, thơm nghi ngút từ quản gia. Thế nhưng, điều khiến cô bận tâm là vì sao Minh Hoàng còn chưa xuống nhà. Chẳng lẽ anh đã quên hôm nay hai người họ nhập học ?
Muỗng ở trong tô súp cứ khuấy qua lại, Tuệ Lâm chưa thể ăn vì cậu bạn cùng nhà chẳng thấy tâm hơi đâu. Bình thường Minh Hoàng rất kỉ luật, bản tính tự lập được rèn từ nhỏ. Vì vậy, giờ giấc sinh hoạt luôn tuân theo nguyên tắc nhất định do chính anh lập ra. Mỗi sáng, có khi Minh Hoàng còn dậy sớm hơn cả cô để tập thể dục, hoặc là tập ở phòng gym. Đến khi mà Tuệ Lâm xuống nhà ăn sáng đã thấy anh ngồi ở bàn ăn chờ mình rồi.
Rõ ràng tối qua trước khi ngủ, cô đã nhắn tin cho anh. Mà trước đó, lúc cả hai ăn tối xong, sau đó cùng nhau xem một bộ phim hoạt hình để giải trí, cô cũng nhắc anh rồi.
Ngẫm nghĩ một hồi, hai mắt Tuệ Lâm chợt căng ra như thể đã phát hiện được nguyên nhân. Cô nhớ đến mấy ngày gần đây, Minh Hoàng ăn uống vô cùng thanh đạm. Bình thường anh ăn theo chế độ tập gym, đầy đủ dinh dưỡng từ rau củ đến thịt cá các loại. Ấy vậy, dạo này chỉ ăn cơm với các món ăn chế biến từ rau củ. Ăn thế cũng tốt nhưng mà, Minh Hoàng là ai chứ. Là thiếu niên xuất sắc, thông minh hơn người, việc anh nghiên cứu và học hỏi trong công việc và học tập luôn ở tầng suất cao. Vả lại, đột ngột thay đổi cách ăn uống như vậy cũng ảnh hưởng đến sức khỏe. Có khi nào vì thế mà Minh Hoàng mệt mỏi, đăm ra chẳng tỉnh táo như ngày thường không ?
Tuệ Lâm suy nghĩ rất nhiều chiều hướng tiêu cực. Đến khi không thể chịu được, đáy lòng dấy lên lo lắng liền nhanh chân rời khỏi bàn ăn đi lên phòng của Minh Hoàng.
Tay khẽ gõ lên cửa như thông báo, cô như thường lệ kéo tay cầm để cửa hơi hé ra một chút. Hơi thở nặng nề phun ra, Tuệ Lâm hơi ép mặt vào khe hở để cho dễ nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Minh Hoàng, cậu dậy chưa vậy ?”
Không có tiếng trả lời khiến Tuệ Lâm càng lo lắng hơn. Cô hít sâu, nhỏ giọng hỏi lại:
“Cậu ổn không vậy ? Mình vào nha !”
Nói xong lại chờ một lúc.
Cuối cùng vẫn không nghe thấy lời hồi đáp từ người ở trong. Tuệ Lâm đành cẩn thận nhẹ đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng đập vào mắt thật sự khiến cô ngạc nhiên không nói nên lời…Minh Hoàng vậy mà đã một thân đầm phục chỉnh tề, thảnh thên chéo chân ngồi trên giường lướt điện thoại.
Như thể đã biết trước mọi chuyện, Minh Hoàng chỉ hờ hững ngước mắt lên nhìn Tuệ Lâm một cái rồi nói:
“Chờ cậu sắp đến mùa quýt rồi. Làm cái quái gì lâu thế ?”
Có lẽ là nhìn ra được một đàn quạ “quạc quạc quạc” bay ngang qua đầu Tuệ Lâm luôn. Thiếu nữ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu kèm theo trách móc cất tiếng hỏi:
“Cậu đã chuẩn bị xong tất cả, tại sao không xuống nhà ăn sáng ? Có biết mình đã lo lắng thế nào không ? Lỡ cậu có chuyện gì mình và bác quản gia biết ăn nói thế nào với dì Lan. Đã vậy, khi nãy gõ cửa rồi chờ cậu mà chẳng thấy hồi âm. Nhìn xem, thảnh thơi như vậy, lại chẳng biết có bao nhiêu người bên ngoài lo cho cậu. Có biết nghĩ không thế ?”
Bộ dáng xù lông của Tuệ Lâm bao giờ cũng khiến Minh Hoàng thích thú, anh chẳng có lấy một tia tức giận khi bị cô trách cứ.
Khuôn mặt anh tuấn dửng dưng nhìn cô gái trước mắt, trong lòng lại âm thầm vui như trẩy hội vì cô lo lắng cho mình.
Ngón trỏ tùy ý chỉ vào Tuệ Lâm, lời như gió thoảng mà bay ra từ khóe môi tuyệt đẹp:
“Tiếc quá, tôi không biết nghĩ. Thế nên, giờ giấc sinh hoạt của tôi từ ngày hôm nay là do cậu quản. Cậu dậy giờ nào phải tận chân sang phòng gọi tôi dậy cùng. Ăn lúc nào cũng phải nói cho tôi để cùng nhau ăn. Đi ra ngoài mấy giờ về là cậu quy định đặt ra. Bao giờ đi ngủ cũng do cậu bảo một tiếng. Đó thế thôi, ngoài ra thì việc tập luyện thể thao, trong thời gian này tôi sẽ tạm nghỉ. Bao giờ tập lại tôi sẽ quyết định. Còn ăn như thế nào, thời gian này tôi ăn thanh đạm thôi, có thể là món ăn rau củ hoặc nấu cùng ít thịt heo. Tôi không tập luyện nên sẽ ăn rau củ nhiều hơn. Vì thế, việc ăn uống của tôi, cậu cũng quản luôn đi. Tầm tháng sau, tôi tự quản ăn uống của mình, còn lại vẫn do cậu quản. Vậy nha !”
Minh Hoàng nói một tràn khiến cho Tuệ Lâm choáng váng đầu óc, không nghĩ anh lại như thế. Cái người này làm sao vậy chứ ? Đến cả giờ giấc của bản thân cũng nhờ cô lo lắng giúp à ? Chẳng phải không thích bị gò bó hay sao, vậy mà lại mở miệng nói như vậy với cô…
Tuệ Lâm vỗ trán rồi lại áp tay lên trán của Minh Hoàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có nóng mà ! Hay là cậu bị chập mạch bên trong vậy ? Cậu bị điên rồi !”
Thiếu niên chau mày bực bội ném Tuệ Lâm ngã lên giường sau đó đứng dậy.
“Cậu mới là điên ! Tôi nói sao thì làm vậy đi, đừng có thắc mắc. Ngốc chết đi được !”
Nói rồi, anh sải chân hướng cửa phòng mà đi. Tuệ Lâm bật người rời giường, hờn dỗi kêu lớn:
“Đi đâu đấy, chưa nói chuyện xong mà ?”
Minh Hoàng hai tay cho vào túi quần, lạnh nhạt quay đầu nhìn cô. Đôi mắt sâu thẳm nhìn kĩ sẽ mang theo ý cười trước bộ dáng giận dỗi đáng yêu của thiếu nữ.
Cộc cằn, anh đáp lại:
“Xuống nhà ăn sáng chứ đi đâu mà hỏi. Từ sáng đến giờ tôi chờ cậu muốn rã ruột đây này. Cứ tưởng là sẽ qua gọi tôi, tận lúc này mới vác cái xác như con nhái đi tìm tôi. Cậu ăn năn sám hối đi, bổn thiếu gia buồn phiền rồi.”
Tuệ Lâm há hốc miệng, nét mặt ấm ức không chấp nhận những gì mình vừa nghe. Vừa thẹn vừa giận, chẳng cần nhìn mặt mà mắng Minh Hoàng luôn.
“Cậu đúng là cái đồ ăn không nói có. Đồ khó chiều, khó ở, sáng nắng chiều mưa tối mùa thu Hà Nội mà. Bình thường cậu dậy sớm hơn cả mình, mình làm sao biết được hôm nay cậu dở chứng chứ.”
Minh Hoàng ngược lại không chút biểu cảm nhìn cô đang khua tay, múa chân trách mắng mình. Anh thong dong từng bước đi xuống cầu thang. Vừa đi vừa nói:
“Cậu nên thấy vinh dự vì được quản lí giờ giấc của cậu chủ này đi. Còn nói nữa thì hôm nay không cần đến trường, tôi ngồi yên quay clip cho cậu mắng rồi gửi cho mẹ nuôi xem. Có người dám lớn tiếng với hoàng tử bé của bà ấy. Đúng là con nhỏ lắm lời ngốc nghếch.”
“Cậu…cậu…”
Tuệ Lâm nghẹn đỏ mặt không nói nên lời. Cô bức bối đi nhanh xuống cầu thang, lướt luôn qua anh, không thèm để ý nữa.
Minh Hoàng bình thản đi phía sau, đôi con ngươi nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn trước mắt cực kì dịu dàng. Nhỏ ngốc đó vẫn chưa phát hiện trên da thịt của anh đã thấm mực.
——————————/////——————————
*Em gửi mọi người 1 chương không dài lắm. Do qua nay em bận rộn, lu bu nhiều việc nên không ra chương được ạ. Cảm ơn mọi người vẫn luôn theo dõi tác phẩm❤️
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro