Mặt Trời Của Hoa Hướng Dương

Sinh Ái Mộ, Muố...

2024-12-02 11:14:33

Quản gia đi cùng với Tuệ Lâm và Minh Hoàng đến trường học. Trước khi rời đi, ông ấy dặn dò cả hai:

“Chúc cậu chủ và cô chủ có một ngày học thật vui vẻ. Đến giờ về, hai người cứ ra cổng trường, tài xế sẽ chờ sẵn để đón. Cô Lan đã dặn tôi, có gì cô và cậu cứ gọi về, tôi sẽ hỗ trợ.”

Tuệ Lâm và Minh Hoàng gật đầu. Cả hai chào quản gia rồi đi vào trường.

Sân trường giờ này vắng vẻ do đã vào hơn một nửa tiết học đầu tiên. Minh Hoàng chọn giờ đi học trễ là vì anh không muốn bị quá nhiều học sinh khác dòm ngó.

Đi một đoạn đến phòng hiệu trưởng. Minh Hoàng lịch sử gõ vào cửa hai cái rồi cầm tay nắm mở ra.

Thầy hiệu trưởng đang xem giấy tờ, nghe tiếng gõ cửa liền ngẩng mặt lên chờ đợi xem là ai. Nhìn thấy một nam một nữ thanh tú đi vào, gương mặt trung niên đã mang theo tia niềm nở, vui vẻ.

Ông bỏ sấp tài liệu trong tay lên bàn, cả người đứng dậy đi đến bàn trà. Giọng nói lịch sự, hồ hởi vang lên:

“Chào hai em, thầy đã nghe Thái tiểu thư nói qua và cũng đã xem học bạ rồi. Quả nhiên là nam thanh nữ tú, phong thái ngút trời.”

Minh Hoàng kéo ghế cho Tuệ Lâm ngồi trước rồi mới ngồi xuống bên cạnh. Nghe thầy hiệu trưởng nói thế, khóe môi cười nhạt, cất tiếng đáp:

“Thầy nói quá rồi, chúng em cũng như bao học sinh khác thôi mà. Vẫn còn nhiều bạn giỏi hơn đấy thôi. Chắc là mẹ của em tâng bốc chúng em lắm phải không ?”

Thầy hiệu trưởng bật cười, tay rót hai ly trà cho anh và cô. Ông nói:

“Gì thì gì, được đón nhận hai học sinh xuất sắc như hai em là vinh hạnh của ngôi trường này. Bây giờ thầy sẽ dẫn hai em đến lớp của mình nha. Tiết sau là tiết của cô chủ nhiệm lớp các em, sẽ dễ dàng sắp xếp cho cả hai.”

“Vâng”

Tuệ Lâm nhẹ đáp.

Cả ba người rời khỏi phòng hiệu trưởng để đến lớp học. Trong lúc đó, Minh Hoàng và Tuệ Lâm cứ dằn co chiếc balo trên vai cô ở phía sau.

“Cậu đưa tôi cầm cho.”

“Không cần đâu, mình tự mang được. Balo không nặng mà. Ngày đầu đi học, mình chỉ mang vài ba quyển tập thôi. Cậu cứ đi đi, đừng lo cho mình.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuệ Lâm kiên quyết không để Minh Hoàng lấy balo trên vai mình.

Người nào đó đi bên cạnh, mặt đã tối đi, hậm hực nhìn thiếu nữ. Chân dài dừng lại không đi nữa, im lặng nhìn bóng dáng nhỏ từng bước đi đằng trước.

Tuệ Lâm nhíu mày, cô khó hiểu quay lại thì thấy bộ dáng giận hờn tối thui của cậu chủ nhà mình. Cô thở dài cất tiếng hỏi:

“Cậu làm sao ?”

“Tôi đi về !”

Đáp lại ba chữ, Minh Hoàng xoay người hướng đến cầu thang bộ phía sau, lối dẫn xuống sân trường. Tuệ Lâm quýnh quáng, ba chân bốn cẳng chạy theo kéo tay giữ anh lại.

Minh Hoàng chân dài hơn cô nhiều, đi mấy bước đã gần đến cầu thang. Tuệ Lâm chạy theo giữ anh lại mà thở hỗn hển.

Cô mím môi, nhẹ nói:

“Cậu đừng có vì những chuyện ấu trĩ mà giận hờn vô cớ như thế. Balo mình có thể tự mang được. Những chuyện cỏn con như vậy, phải cần có người giúp thì đúng là vô dụng nhất trần đời. Mình không thấy cực gì đâu mà, cậu quay lại đi học cùng mình đi.”

Minh Hoàng trừng mắt với cô, không nói nữa mà quay lại nối gót thầy hiệu trưởng.

Tuệ Lâm mỉm cười, nhanh chân đi đến bên cạnh. Cô nhẹ nhàng năn nỉ tựa như là nũng nịu:

“Cậu đừng có giận mà. Buổi chiều về sẽ làm bánh flan cho cậu ăn nha. Ăn đồ ngọt sẽ vui vẻ đấy.”

Minh Hoàng liếc cô, tay ấn đầu cô xuống một cái. Bộ dáng lạnh lùng cho tay vào túi tiếp tục bước đi.

Tuệ Lâm tinh nghịch cười hì hì. Cô biết mà, tuyệt chiêu mè nheo cực kì hiệu quả khi cô tung ra với Minh Hoàng. Nhìn cậu chủ nhà cô vậy thôi, chứ giận không có dai, dỗ vài câu là xong chuyện.

Hiện tại, Minh Hoàng và Tuệ Lâm đã được hiệu trưởng giao lại cho cô giáo chủ nhiệm. Cả hai đang đứng trước mặt các bạn trong lớp. Cô giáo đã giới thiệu hai người cho các học sinh và sắp xếp chỗ.

Minh Hoàng nhanh chóng lên tiếng:

“Cô sắp cho em và Tuệ Lâm ngồi cùng ở bàn cuối kia là được. Không cần tìm chỗ ngồi đâu, lớp đang ổn định.”

Ngữ điệu rõ ràng làm cho cô giáo cười gượng. Khí chất trên người Minh Hoàng quá lớn làm cho cô giáo cũng hơi e dè. Cô cũng đã nghe qua và xem học bạ của anh với Tuệ Lâm, quả nhiên là xuất sắc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuệ Lâm giơ ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay to lớn của thiếu niên. Cô lí nhí:

“Ngồi thế nào cũng được. Cậu đừng làm khó cô giáo.”

“Nín”

Minh Hoàng gằn giọng, lườm cô một cái. Tuệ Lâm chề môi, ủy khúc không thèm nói chuyện nữa.

Cô giáo vội vàng xếp chỗ cho cả hai ngồi ở dãy bàn cuối cạnh cửa sổ. Khi đã yên vị thì hai bạn nữ ngồi trên họ quay xuống.

Một người nở nụ cười thật tươi, cất tiếng chào đón bạn mới:

“Xin chào, mình là Tố Sương, cạnh mình là Hồng Hạnh, chúng ta kết bạn nhé.”

Tuệ Lâm vốn dĩ không phải người khó gần, cô cũng rất hòa đồng nên nhanh chóng vui vẻ đáp lời:

“Chào hai bạn, mình là Tuệ Lâm. Bên cạnh là Minh Hoàng, rất vui được làm quen với các bạn.”

Hai nữ sinh từ đầu đã sinh lòng yêu thích Minh Hoàng vì diện mạo quá đỗi bắt mắt. Anh Tuấn, lạnh lùng, cô giáo giới thiệu học bạ và loạt thành tích vô cùng xuất sắc, đúng chuẩn con nhà người ta. Đẹp trai, học giỏi thì chính là gu của các thiếu nữ rồi.

Tố Sương bắt chuyện với Minh Hoàng. Cô gái hòa nhã giới thiệu:

“Chào bạn, mình là Tố Sương, nghe cô giáo giới thiệu qua thật sự mình rất ngưỡng mộ bạn. Chúng ta làm quen, trở thành bạn tốt được không ?”

Minh Hoàng vốn dĩ đã lạnh lùng, bản thân lại rất khó chịu với những người con gái ngoài người thân của anh. Vì vậy, chẳng cần nể nang là nam hay nữ, anh chỉ nhàn nhạt cất tiếng:

“Ba mẹ đóng tiền cho ăn học, cậu dành đó để nói chuyện riêng à ? Không nghe cô giáo đã bắt đầu giảng bài rồi sao ? Tôi muốn nghe giảng, mời cậu quay lên, đừng làm phiền chúng tôi.”

Câu nói quá mức lạnh nhạt, thêm biểu cảm không mấy quan tâm của Minh Hoàng làm cho Tố Sương tức khắc gượng gạo. Nữ sinh mím môi nhẹ đáp:

“Mình xin lỗi. Vậy chúng ta làm quen sau nha, bây giờ học thôi.”

Nói rồi kéo theo Hồng Hạnh cũng đã đơ người vì lời của Minh Hoàng quay lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Trời Của Hoa Hướng Dương

Số ký tự: 0