Chạm Mặt Nghiên...
2024-11-27 00:37:29
Đới Mẫn Giai bước vào trung tâm thương mại với tâm trạng nặng nề. Kể từ khi quyết định trở lại thân phận thật sự của mình, cô cảm thấy mọi thứ đều trở nên mơ hồ và khó khăn hơn. Dù biết mình cần phải đối diện với trách nhiệm và nghĩa vụ của gia đình, cô vẫn chưa thể dứt bỏ những kỷ niệm và tình cảm với Hoắc Kỳ Xuyên.
Đới Thần Tuấn, anh hai của Đới Mẫn Giai, người luôn lo lắng cho cô, đã kéo cô đi trung tâm thương mại với hy vọng mua sắm sẽ giúp cô thấy thoải mái hơn. Tuy nhiên, sau khi đưa cô đến, anh hai lại bận rộn với một chuyện riêng và rời đi, để cô một mình dạo quanh các cửa hàng.
Đới Mẫn Giai lang thang qua từng gian hàng, không thực sự chú ý đến những gì xung quanh. Khi cô tình cờ đi ngang qua một cửa hàng thời trang cao cấp, một chiếc đầm phiên bản giới hạn của một nhà thiết kế nổi tiếng đã thu hút sự chú ý của cô. Cô dừng lại, ngắm nhìn chiếc đầm với ánh mắt trầm trồ.
- Tôi có thể xem qua chiếc váy đó không?
Đới Mẫn Giai bước vào bên trong cửa tiệm, tay chỉ về phía ma nơ canh đứng ở cửa kiếng. Quản lý cửa hàng nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó rời đi chỗ khác khiến cô khó hiểu. Một nhân viên khác đi tới:
Xin lỗi chị, để em lấy mẫu cho chị thử nhé. Chị mặc size nào ạ?À tôi...Còn chưa kịp trả lời, một giọng nói khác đã cắt ngang lời cô:
- Ổ xem ai đây. Nghỉ việc ở công ty nên có thời gian đi dạo à?
Đới Mẫn Giai xoay người, mặt lạnh xuống khi nhìn thấy Nghiên Vũ và bạn bè của cô ta. Nghiên Vũ nhìn về phía chiếc đầm mà cô chọn, sau đó bật cười khinh thường:
- Cô nghĩ mình có thể mua được chiếc đầm này sao? Nếu không có tiền thì đừng vào những nơi như này.
Từ lúc biết rõ Đới Mẫn Giai cố tình trang điểm trở nên xấu xí, Nghiên Vũ càng đề phòng cô nhiều hơn. Cô ta đã mong rằng tên quản lý sale kia có thể vấy bẩn cô nhưng ông ta quá mức vô dụng.
Đới Mẫn Giai nhíu mày, vẫn không chịu được sự quá quắt của Nghiên Vũ, nếu biết rõ suy nghĩ của cô ta thì chắc cô càng thấy tâm lý của cô ta có vấn đề:
- Sao cô lại nghĩ tôi không có tiền chứ?
Nếu chịu để ý kỹ, những bộ đồ trên người của Đới Mẫn Giai là mẫu thiết kế riêng, chất vải sang trọng và đắt tiền.
Nghiên Vũ nhìn Đới Mẫn Giai từ đầu đến chân, ánh mắt đầy sự chế giễu:
- Cô đúng là mơ mộng hão huyền, nghĩ rằng có thể với tới những thứ này.
Quản lý cửa tiệm bất ngờ đi nhanh ra, niềm nở hướng về phía khách quý Nghiên Vũ, cũng nhìn Đới Mẫn Giai với ánh mắt không mấy thiện cảm. Họ dường như đã quen với những khách hàng giàu có và sành điệu, và cô, với vẻ ngoài giản dị, không nằm trong số đó.
- Xin lỗi, quý khách, nhưng chiếc đầm này rất đắt. Nếu quý khách không có ý định mua, xin vui lòng nhường chỗ cho khách hàng khác. - Quản lý nói với giọng lạnh lùng.
Đới Mẫn Giai ngỡ ngàng, sau đó cũng hiểu cách làm việc của quản lý nơi này. Cô nhân viên vừa rồi muốn nói đỡ cho cô nhưng đã bị cô ngăn lại. Hiện tại, cô không muốn làm lớn chuyện cho tới khi buổi tiệc ra mắt diễn ra.
Nghiên Vũ thấy Đới Mẫn Giai không có ý tranh giành lại nên tỏ ra chán nản, nhưng những lời khi dễ vẫn tuôn ra:
- Phải chi cô hiểu chuyện như vậy từ đầu. Cô không giành nổi với tôi đâu. Chắc cô cũng nhìn thấy việc tôi với anh
Kỳ Xuyên sắp làm đám cưới rồi nhỉ? Nể mặt từng giúp đỡ chồng sắp cưới của tôi, tôi sẽ gửi thiệp cưới cho cô.
Nghiên Vũ lấy chiếc đầm mà Đới Mẫn Giai yêu thích đi tính tiền. Quản lý cửa hàng đi theo sau cô ta, niềm nở và phục vụ hết mình. Riêng cô nhân viên nhỏ vẫn đứng ở lại, an ủi cô.
- Xin lỗi quý khách, bên này chúng tôi vẫn còn rất nhiều trang phục phù hợp với dáng người của tiểu thư.
Đới Mẫn Giai nhìn cô nhân viên nhỏ, nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Vậy cô giúp tôi lựa mẫu nhé.
Đới Mẫn Giai chọn ra được rất nhiều trang phục hợp ý, chuẩn bị đi tính tiền thì lại bị Nghiên Vũ chặn lại với ánh mắt khinh thường.
- Xem ra cô vẫn chưa bỏ cuộc nhỉ? Vẫn cố tỏ ra mình giàu sang à?
Quản lý cửa tiệm không vui vẻ gì, chủ yếu thể hiện để lấy lòng Nghiên Vũ:
- Quý khách, nếu cô không đủ tiền để trả thì đừng làm tốn thời gian của nhân viên chúng tôi. Chúng tôi vẫn còn rất nhiều khách quý cần phải phục vụ.
Quản lý cửa tiệm quay sang trách mắng cô nhân viên nhỏ:
- Còn cô nữa, không biết nhìn người sao?
Đới Mẫn Giai không nghĩ tới trong khu thương mại do chính cô đứng tên lại có tình trạng khinh thường khách hàng qua vẻ bề ngoài rõ rệt như vậy. Cô cau mày, có lẽ nên thay máu lại nhân viên rồi.
Đới Thần Tuấn, anh hai của Đới Mẫn Giai, người luôn lo lắng cho cô, đã kéo cô đi trung tâm thương mại với hy vọng mua sắm sẽ giúp cô thấy thoải mái hơn. Tuy nhiên, sau khi đưa cô đến, anh hai lại bận rộn với một chuyện riêng và rời đi, để cô một mình dạo quanh các cửa hàng.
Đới Mẫn Giai lang thang qua từng gian hàng, không thực sự chú ý đến những gì xung quanh. Khi cô tình cờ đi ngang qua một cửa hàng thời trang cao cấp, một chiếc đầm phiên bản giới hạn của một nhà thiết kế nổi tiếng đã thu hút sự chú ý của cô. Cô dừng lại, ngắm nhìn chiếc đầm với ánh mắt trầm trồ.
- Tôi có thể xem qua chiếc váy đó không?
Đới Mẫn Giai bước vào bên trong cửa tiệm, tay chỉ về phía ma nơ canh đứng ở cửa kiếng. Quản lý cửa hàng nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó rời đi chỗ khác khiến cô khó hiểu. Một nhân viên khác đi tới:
Xin lỗi chị, để em lấy mẫu cho chị thử nhé. Chị mặc size nào ạ?À tôi...Còn chưa kịp trả lời, một giọng nói khác đã cắt ngang lời cô:
- Ổ xem ai đây. Nghỉ việc ở công ty nên có thời gian đi dạo à?
Đới Mẫn Giai xoay người, mặt lạnh xuống khi nhìn thấy Nghiên Vũ và bạn bè của cô ta. Nghiên Vũ nhìn về phía chiếc đầm mà cô chọn, sau đó bật cười khinh thường:
- Cô nghĩ mình có thể mua được chiếc đầm này sao? Nếu không có tiền thì đừng vào những nơi như này.
Từ lúc biết rõ Đới Mẫn Giai cố tình trang điểm trở nên xấu xí, Nghiên Vũ càng đề phòng cô nhiều hơn. Cô ta đã mong rằng tên quản lý sale kia có thể vấy bẩn cô nhưng ông ta quá mức vô dụng.
Đới Mẫn Giai nhíu mày, vẫn không chịu được sự quá quắt của Nghiên Vũ, nếu biết rõ suy nghĩ của cô ta thì chắc cô càng thấy tâm lý của cô ta có vấn đề:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sao cô lại nghĩ tôi không có tiền chứ?
Nếu chịu để ý kỹ, những bộ đồ trên người của Đới Mẫn Giai là mẫu thiết kế riêng, chất vải sang trọng và đắt tiền.
Nghiên Vũ nhìn Đới Mẫn Giai từ đầu đến chân, ánh mắt đầy sự chế giễu:
- Cô đúng là mơ mộng hão huyền, nghĩ rằng có thể với tới những thứ này.
Quản lý cửa tiệm bất ngờ đi nhanh ra, niềm nở hướng về phía khách quý Nghiên Vũ, cũng nhìn Đới Mẫn Giai với ánh mắt không mấy thiện cảm. Họ dường như đã quen với những khách hàng giàu có và sành điệu, và cô, với vẻ ngoài giản dị, không nằm trong số đó.
- Xin lỗi, quý khách, nhưng chiếc đầm này rất đắt. Nếu quý khách không có ý định mua, xin vui lòng nhường chỗ cho khách hàng khác. - Quản lý nói với giọng lạnh lùng.
Đới Mẫn Giai ngỡ ngàng, sau đó cũng hiểu cách làm việc của quản lý nơi này. Cô nhân viên vừa rồi muốn nói đỡ cho cô nhưng đã bị cô ngăn lại. Hiện tại, cô không muốn làm lớn chuyện cho tới khi buổi tiệc ra mắt diễn ra.
Nghiên Vũ thấy Đới Mẫn Giai không có ý tranh giành lại nên tỏ ra chán nản, nhưng những lời khi dễ vẫn tuôn ra:
- Phải chi cô hiểu chuyện như vậy từ đầu. Cô không giành nổi với tôi đâu. Chắc cô cũng nhìn thấy việc tôi với anh
Kỳ Xuyên sắp làm đám cưới rồi nhỉ? Nể mặt từng giúp đỡ chồng sắp cưới của tôi, tôi sẽ gửi thiệp cưới cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiên Vũ lấy chiếc đầm mà Đới Mẫn Giai yêu thích đi tính tiền. Quản lý cửa hàng đi theo sau cô ta, niềm nở và phục vụ hết mình. Riêng cô nhân viên nhỏ vẫn đứng ở lại, an ủi cô.
- Xin lỗi quý khách, bên này chúng tôi vẫn còn rất nhiều trang phục phù hợp với dáng người của tiểu thư.
Đới Mẫn Giai nhìn cô nhân viên nhỏ, nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Vậy cô giúp tôi lựa mẫu nhé.
Đới Mẫn Giai chọn ra được rất nhiều trang phục hợp ý, chuẩn bị đi tính tiền thì lại bị Nghiên Vũ chặn lại với ánh mắt khinh thường.
- Xem ra cô vẫn chưa bỏ cuộc nhỉ? Vẫn cố tỏ ra mình giàu sang à?
Quản lý cửa tiệm không vui vẻ gì, chủ yếu thể hiện để lấy lòng Nghiên Vũ:
- Quý khách, nếu cô không đủ tiền để trả thì đừng làm tốn thời gian của nhân viên chúng tôi. Chúng tôi vẫn còn rất nhiều khách quý cần phải phục vụ.
Quản lý cửa tiệm quay sang trách mắng cô nhân viên nhỏ:
- Còn cô nữa, không biết nhìn người sao?
Đới Mẫn Giai không nghĩ tới trong khu thương mại do chính cô đứng tên lại có tình trạng khinh thường khách hàng qua vẻ bề ngoài rõ rệt như vậy. Cô cau mày, có lẽ nên thay máu lại nhân viên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro