Chương 3
Âu Dương Mặc Tâm
2024-07-21 00:40:10
Phòng khách đèn đuốc sáng trưng và phòng ngủ đen như mực giống như hai thế giới, trên bàn mạt chược ở giữa phòng, bốn vị chiến hữu đang hừng hực khí thế.
Ánh mắt Đàm Trì dừng trước người hai vị chiến hữu trung niên trong đó một lát: “Ba, mẹ, con phải tiến tổ làm việc, ngày kia đi rồi."
“Đoàn làm phim lớn không?" Mẹ Đàm mặc áo ngủ mát mẻ, gác chân ném ra một lá bài.
“Cũng lớn."
"Hoành Điếm?" Ba Đàm phe phẩy quạt hương bồ, sờ bài.
"Đúng vậy."
"Mang nhiều quần áo một chút, ngày mai ba chở con ra sân bay."
“Dạ được."
"Trên bàn trà có dưa chua và sủi cảo, còn nóng, tranh thủ ăn một chút đi."
“Dạ vâng."
Đàm Trì ngồi xuống ghế salon, kẹp một miếng sủi cảo béo tròn trùng trục nhét vào miệng, vị tươi của dưa chua lên men và cảm giác đầy đặn của thịt heo hợp nhau đến hoàn hảo, trong nháy mắt khiến cả người đều cảm thấy hạnh phúc.
Đàm Trì nheo mắt lại, thỏa mãn hít sâu một hơi.
Mùi ấm ấm mặn mặn đặc trưng của biển đảo tràn vào khoang mũi, khiến Đàm Trì nhớ lại bữa cơm tất niên năm tiếng trước: Có cua, bào ngư, tôm hùm, cá hố, hàu nướng mọi...
Nơi này là Tam Á, là thắng cảnh nghỉ mát số một quốc gia, biển lớn xanh thẳm, bãi cát vàng óng, các bác gái đeo khăn lụa ngũ sắc sặc sỡ tung bay trong gió, là kiểu rất được bạn bè trung niên và lớn tuổi ưa chuộng.
Ngoài cửa sổ trong khu cư xá đèn đuốc sáng trưng, tiếng pháo nổ thưa thớt không theo quy tắc gì, mùi pháo hoa mang theo “hương vị Tết” mỗi năm lại ít đi một chút, ngược lại tiếng xòe bài lại ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng chửi thề.
Cư xá này là nơi tụ tập dân cư Đông Bắc đông nhất thành phố Tam Á, từ đầu mùa đông, đã có hàng vạn người Đông Bắc tràn vào, ở lại đây đợi đến mùa xuân năm sau.
Bởi vì số lượng người di cư rất lớn, an cư lập nghiệp nhanh chóng, cho nên những người Đông Bắc như thế vinh dự nhận được một danh hiệu —— tộc chim di trú thời đại mới.
Đàm Trì chính là một con chim di trú đời thứ hai, cũng là một con chim thường trú tại thủ đô Bắc Kinh đời thứ hai. Chỉ có mấy ngày nghỉ đông ít ỏi đếm trên đầu ngón tay mới trở về Tam Á, mà năm nay lại vì nhờ ai đó ban tặng, mà thời gian nghỉ lễ bị rút ngắn đến mức kỷ lục, chỉ còn bốn ngày rưỡi.
Chi phí đi lại quá cao, tiền thù lao phải tăng thêm 10%.
Đàm Trì vừa nhai sủi cảo vừa nghĩ.
Tiết mục Gala cuối năm trên TV đã chuẩn bị kết thúc, những minh tinh hot nhất năm nay đang cố gắng xuất hiện nhiều nhất có thể trong đám đông, những ca sĩ nổi tiếng hay không nổi tiếng đang gân cổ hát đến khàn cả giọng, hòa với tiếng loẹt xoẹt xoè bài, cũng xem như là một nét đặc sắc của người dân Trung Quốc.
Chẳng bao lâu sau, hoạt động ăn Tết Nguyên Đán lớn nhất cũng bắt đầu khởi động.
"Trì Trì à, cháu xem cháu dù sao cũng đã lớn rồi, sao lại không biết làm việc gì hết vậy? Ngày nào cũng đeo đôi dép lê đi qua đi lại. Sao không đi giày cao gót? Sao không trang điểm? Cũng không làm tóc? Kiểu tóc của cháu cứ như mấy bà cô ấy.”
Đàm Trì ngừng nhai, quay đầu nhìn về phía bàn mạt chược.
Người nói chuyện là một bác gái hơn năm mươi tuổi, trên đầu là một đống tóc xoăn màu tím, môi tô son, mắt kẻ sắc lẹm, mà dở hơi nhất chính là, bà ấy còn đeo một cái kính râm.
Đàm Trì :?
Sắc mặt ba Đàm và mẹ Đàm bên cạnh không thể nói là đẹp mắt.
"Lập tức ra bài đi, nói nhảm cái gì đấy!" Ngồi cạnh bác gái đeo kính râm là một ông chú gầy gò, đang chụp ảnh "Đông Phong" với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Đàm Trì lấy điện thoại ra bắt đầu lật album ảnh.
"Trì Trì à, cháu đi làm cũng ba năm rồi, nhưng nhất định đừng quên việc chung thân đại sự!" Giọng nói bác gái kính râm lại vang lên lần nữa, "Đặc biệt là với công việc của cháu, không phải ở nhà thì cũng là ở trong đoàn làm phim, mỗi ngày đều nhìn thấy minh tinh, có phải là đặt tầm mắt quá cao rồi không? Dì nói cho cháu nghe, chúng ta đều là người bình thường, vẫn nên thận trọng một chút, minh tinh gì đó đều không đáng tin cậy! Dì có mấy người chị em, quen biết rộng, hôm nào đó sẽ giới thiệu cho cháu mấy mối thật tốt."
"Đừng nói nữa, mau ra bài đi!" Ông chú gầy gò thì thầm.
"Cửu Đầu!" Bác gái kính râm tiếp tục nói: "Phụ nữ ấy mà, cuộc đời quan trọng nhất là thứ gì, không phải là lấy chồng sinh con rồi giúp chồng dạy con sao, mỗi ngày cứ lông bông ở bên ngoài còn ra thể thống gì… "
"Bốp!"
Đàm Trì đập đũa xuống bàn, đứng dậy đi vòng qua bàn trà, đi đến trước mặt bác gái kính râm, nhíu mày nhìn chằm chằm quả đầu tím xoăn tít như lông cừu của bà ta.
Đèn LED trên đỉnh đầu sáng đến chói mắt, phản chiếu lên chiếc kính đen to bản của Đàm Trì, lóe lên ánh sáng xanh yếu ớt.
"Làm… làm gì đấy?" Bác gái trừng mắt ngửa đầu ra sau.
"Dì…" Đàm Trì đẩy mắt kính lên một chút, "Là ai vậy?"
Ba giây im lặng chết chóc.
"Phì!" Ông chú gầy gò và ba Đàm phì cười.
"Dì là dì hai của cháu! Dì hai!" Bác gái vỗ bàn đứng dậy.
"Dì hai?" Đàm Trì mở album ảnh trong điện thoại ra", ấn mở file "Thân thích", nhanh chóng lướt qua mấy trang, cuối cùng cũng tìm được tấm ảnh mục tiêu, giơ điện thoại lên đặt bên cạnh "dì hai” đối chiếu một lượt, ngạc nhiên, "Sao tóc lại khác nhau?"
"Đây là kiểu tóc dì mới làm hôm qua!"
"Mắt cũng không khớp."
"Dì mới đi cắt mắt hai mí!" Dì hai kéo kính râm xuống.
"Ừm, được rồi." Đàm Trì thở dài, 'tách’ một cái đã chụp xong cho dì hai một tấm ảnh mới, bắt đầu chú thích lên tấm ảnh.
"Dì muốn xem cháu viết dì thành thứ đồ chơi gì!" Dì hai cướp lấy điện thoại đọc qua một lượt, lập tức tức giận: "Bộ lông cừu có màu như quả cà tím nát là cái mẹ gì? Màu này gọi là màu tím quý phụ! Còn đôi mắt như mắt cá chết được ngâm trong Formalin bốn mươi tám giờ nữa, đây là mắt hai mí kiểu Hàn!"
"Phì phì ——" Ba Đàm và chú hai cười không kềm chế được.
"Đàm Trì ——" Vẻ mặt mẹ Đàm dở khóc dở cười.
"Được rồi, dì hai." Đàm Trì lấy lại điện thoại, "Cháu sẽ cố gắng thay đổi theo thẩm mỹ của dì."
Nói xong, liền kéo dép lê lẹp xẹp về phòng ngủ.
Dì hai mất một lúc mới hồi phục tinh thần: "Thẩm mỹ của tôi thì sao?"
Đám người nhịn cười.
"Được rồi được rồi, chấp trẻ con làm gì, Trì Trì mù mặt từ nhỏ, bà cũng không phải không biết." Ông chú cao gầy, cũng chính là chú hai nói.
"Tôi nói chị dâu này, bệnh mù mặt của Trì Trì có phải càng ngày càng nghiêm trọng rồi hay không?" Dì hai lắc đầu, "Năm đó chị sinh trễ hơn ngày dự sinh tận mười ngày, đến lúc sinh còn bị khó sinh, chắc chắn là do ở trong bụng lâu quá nên bị nín hỏng rồi."
Chú hai: "Đừng có nói linh tinh, bác sĩ nói, Trì Trì mắc chứng khó phân biệt chi tiết khuôn mặt người khác, bệnh này trên thế giới vẫn có, hình như là do gen gây ra"
"Ôi trời, cái con bé này, thật đáng buồn." Dì hai lắc đầu lật bài.
"Có gì mà phải buồn? Con cháu tự có phúc của chúng nó, Trì Trì mặc dù bị mù mặt từ nhỏ, nhưng ngôn từ lại nhạy bén lạ thường, cũng xem như họa phúc khôn lường, trong họa có phúc." Mẹ Đàm cười nói.
"Hơn nữa, Trì Trì bây giờ là một biên kịch lớn, cũng coi như là một đại tài nữ trong nhà."
Dì hai gật đầu, "Nhưng tài nữ thì tài nữ, dù sao cũng phải lấy chồng mà, chị dâu, tôi nói chị, con của mấy người chị em của tôi thật sự không tệ đâu..."
"Được rồi, bà lo đánh bài đi!" chú hai cầm lấy một quả chuối tiêu nhét vào miệng dì hai.
Trong phòng ngủ Đàm Trì mở tủ, bắt đầu từ từ sắp xếp quần áo.
Nhóm Wechat nhảy nhót trong màn hình điện thoại để trên bàn, tin nhắn của Liên Bồng Miêu gần như lấp đầy màn hình.
【 Liên Bồng Miêu 】 : Đại Thần, Đại Thần, liếc mắt nhìn một cái đi, xem thử đề cử của tôi đi @Dăm Bông Kim Hoa
【 Liên Bồng Miêu 】 : Không thể mua lỗ, không được để bị lừa @Dăm Bông Kim Hoa
【 Liên Bồng Miêu 】 : Thật đó, vô cùng tươi non ngon miệng @Dăm Bông Kim Hoa
【 Liên Bồng Miêu 】 : Hóng chương mới!!!? @Dăm Bông Kim Hoa
Sau đó là một list ảnh kéo dài xuống phía dưới.
Trên ảnh, là một thanh niên mặt mũi sáng láng, nụ cười rạng rỡ.
Bên cạnh, còn vẽ thêm một cây bắp cải xanh mơn mởn.
(Lời của editor: Nhóm của chị Trì gồm 5 thành viên đặt tên theo 5 nguyên liệu làm nhân bánh trung thu: hạt dưa, dăm bông, bí ngô, viễn chí (một loại thuốc), hạt sen (liên bồng), nên tên nhóm mới là Năm nhân bánh trung thu).
Ánh mắt Đàm Trì dừng trước người hai vị chiến hữu trung niên trong đó một lát: “Ba, mẹ, con phải tiến tổ làm việc, ngày kia đi rồi."
“Đoàn làm phim lớn không?" Mẹ Đàm mặc áo ngủ mát mẻ, gác chân ném ra một lá bài.
“Cũng lớn."
"Hoành Điếm?" Ba Đàm phe phẩy quạt hương bồ, sờ bài.
"Đúng vậy."
"Mang nhiều quần áo một chút, ngày mai ba chở con ra sân bay."
“Dạ được."
"Trên bàn trà có dưa chua và sủi cảo, còn nóng, tranh thủ ăn một chút đi."
“Dạ vâng."
Đàm Trì ngồi xuống ghế salon, kẹp một miếng sủi cảo béo tròn trùng trục nhét vào miệng, vị tươi của dưa chua lên men và cảm giác đầy đặn của thịt heo hợp nhau đến hoàn hảo, trong nháy mắt khiến cả người đều cảm thấy hạnh phúc.
Đàm Trì nheo mắt lại, thỏa mãn hít sâu một hơi.
Mùi ấm ấm mặn mặn đặc trưng của biển đảo tràn vào khoang mũi, khiến Đàm Trì nhớ lại bữa cơm tất niên năm tiếng trước: Có cua, bào ngư, tôm hùm, cá hố, hàu nướng mọi...
Nơi này là Tam Á, là thắng cảnh nghỉ mát số một quốc gia, biển lớn xanh thẳm, bãi cát vàng óng, các bác gái đeo khăn lụa ngũ sắc sặc sỡ tung bay trong gió, là kiểu rất được bạn bè trung niên và lớn tuổi ưa chuộng.
Ngoài cửa sổ trong khu cư xá đèn đuốc sáng trưng, tiếng pháo nổ thưa thớt không theo quy tắc gì, mùi pháo hoa mang theo “hương vị Tết” mỗi năm lại ít đi một chút, ngược lại tiếng xòe bài lại ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng chửi thề.
Cư xá này là nơi tụ tập dân cư Đông Bắc đông nhất thành phố Tam Á, từ đầu mùa đông, đã có hàng vạn người Đông Bắc tràn vào, ở lại đây đợi đến mùa xuân năm sau.
Bởi vì số lượng người di cư rất lớn, an cư lập nghiệp nhanh chóng, cho nên những người Đông Bắc như thế vinh dự nhận được một danh hiệu —— tộc chim di trú thời đại mới.
Đàm Trì chính là một con chim di trú đời thứ hai, cũng là một con chim thường trú tại thủ đô Bắc Kinh đời thứ hai. Chỉ có mấy ngày nghỉ đông ít ỏi đếm trên đầu ngón tay mới trở về Tam Á, mà năm nay lại vì nhờ ai đó ban tặng, mà thời gian nghỉ lễ bị rút ngắn đến mức kỷ lục, chỉ còn bốn ngày rưỡi.
Chi phí đi lại quá cao, tiền thù lao phải tăng thêm 10%.
Đàm Trì vừa nhai sủi cảo vừa nghĩ.
Tiết mục Gala cuối năm trên TV đã chuẩn bị kết thúc, những minh tinh hot nhất năm nay đang cố gắng xuất hiện nhiều nhất có thể trong đám đông, những ca sĩ nổi tiếng hay không nổi tiếng đang gân cổ hát đến khàn cả giọng, hòa với tiếng loẹt xoẹt xoè bài, cũng xem như là một nét đặc sắc của người dân Trung Quốc.
Chẳng bao lâu sau, hoạt động ăn Tết Nguyên Đán lớn nhất cũng bắt đầu khởi động.
"Trì Trì à, cháu xem cháu dù sao cũng đã lớn rồi, sao lại không biết làm việc gì hết vậy? Ngày nào cũng đeo đôi dép lê đi qua đi lại. Sao không đi giày cao gót? Sao không trang điểm? Cũng không làm tóc? Kiểu tóc của cháu cứ như mấy bà cô ấy.”
Đàm Trì ngừng nhai, quay đầu nhìn về phía bàn mạt chược.
Người nói chuyện là một bác gái hơn năm mươi tuổi, trên đầu là một đống tóc xoăn màu tím, môi tô son, mắt kẻ sắc lẹm, mà dở hơi nhất chính là, bà ấy còn đeo một cái kính râm.
Đàm Trì :?
Sắc mặt ba Đàm và mẹ Đàm bên cạnh không thể nói là đẹp mắt.
"Lập tức ra bài đi, nói nhảm cái gì đấy!" Ngồi cạnh bác gái đeo kính râm là một ông chú gầy gò, đang chụp ảnh "Đông Phong" với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Đàm Trì lấy điện thoại ra bắt đầu lật album ảnh.
"Trì Trì à, cháu đi làm cũng ba năm rồi, nhưng nhất định đừng quên việc chung thân đại sự!" Giọng nói bác gái kính râm lại vang lên lần nữa, "Đặc biệt là với công việc của cháu, không phải ở nhà thì cũng là ở trong đoàn làm phim, mỗi ngày đều nhìn thấy minh tinh, có phải là đặt tầm mắt quá cao rồi không? Dì nói cho cháu nghe, chúng ta đều là người bình thường, vẫn nên thận trọng một chút, minh tinh gì đó đều không đáng tin cậy! Dì có mấy người chị em, quen biết rộng, hôm nào đó sẽ giới thiệu cho cháu mấy mối thật tốt."
"Đừng nói nữa, mau ra bài đi!" Ông chú gầy gò thì thầm.
"Cửu Đầu!" Bác gái kính râm tiếp tục nói: "Phụ nữ ấy mà, cuộc đời quan trọng nhất là thứ gì, không phải là lấy chồng sinh con rồi giúp chồng dạy con sao, mỗi ngày cứ lông bông ở bên ngoài còn ra thể thống gì… "
"Bốp!"
Đàm Trì đập đũa xuống bàn, đứng dậy đi vòng qua bàn trà, đi đến trước mặt bác gái kính râm, nhíu mày nhìn chằm chằm quả đầu tím xoăn tít như lông cừu của bà ta.
Đèn LED trên đỉnh đầu sáng đến chói mắt, phản chiếu lên chiếc kính đen to bản của Đàm Trì, lóe lên ánh sáng xanh yếu ớt.
"Làm… làm gì đấy?" Bác gái trừng mắt ngửa đầu ra sau.
"Dì…" Đàm Trì đẩy mắt kính lên một chút, "Là ai vậy?"
Ba giây im lặng chết chóc.
"Phì!" Ông chú gầy gò và ba Đàm phì cười.
"Dì là dì hai của cháu! Dì hai!" Bác gái vỗ bàn đứng dậy.
"Dì hai?" Đàm Trì mở album ảnh trong điện thoại ra", ấn mở file "Thân thích", nhanh chóng lướt qua mấy trang, cuối cùng cũng tìm được tấm ảnh mục tiêu, giơ điện thoại lên đặt bên cạnh "dì hai” đối chiếu một lượt, ngạc nhiên, "Sao tóc lại khác nhau?"
"Đây là kiểu tóc dì mới làm hôm qua!"
"Mắt cũng không khớp."
"Dì mới đi cắt mắt hai mí!" Dì hai kéo kính râm xuống.
"Ừm, được rồi." Đàm Trì thở dài, 'tách’ một cái đã chụp xong cho dì hai một tấm ảnh mới, bắt đầu chú thích lên tấm ảnh.
"Dì muốn xem cháu viết dì thành thứ đồ chơi gì!" Dì hai cướp lấy điện thoại đọc qua một lượt, lập tức tức giận: "Bộ lông cừu có màu như quả cà tím nát là cái mẹ gì? Màu này gọi là màu tím quý phụ! Còn đôi mắt như mắt cá chết được ngâm trong Formalin bốn mươi tám giờ nữa, đây là mắt hai mí kiểu Hàn!"
"Phì phì ——" Ba Đàm và chú hai cười không kềm chế được.
"Đàm Trì ——" Vẻ mặt mẹ Đàm dở khóc dở cười.
"Được rồi, dì hai." Đàm Trì lấy lại điện thoại, "Cháu sẽ cố gắng thay đổi theo thẩm mỹ của dì."
Nói xong, liền kéo dép lê lẹp xẹp về phòng ngủ.
Dì hai mất một lúc mới hồi phục tinh thần: "Thẩm mỹ của tôi thì sao?"
Đám người nhịn cười.
"Được rồi được rồi, chấp trẻ con làm gì, Trì Trì mù mặt từ nhỏ, bà cũng không phải không biết." Ông chú cao gầy, cũng chính là chú hai nói.
"Tôi nói chị dâu này, bệnh mù mặt của Trì Trì có phải càng ngày càng nghiêm trọng rồi hay không?" Dì hai lắc đầu, "Năm đó chị sinh trễ hơn ngày dự sinh tận mười ngày, đến lúc sinh còn bị khó sinh, chắc chắn là do ở trong bụng lâu quá nên bị nín hỏng rồi."
Chú hai: "Đừng có nói linh tinh, bác sĩ nói, Trì Trì mắc chứng khó phân biệt chi tiết khuôn mặt người khác, bệnh này trên thế giới vẫn có, hình như là do gen gây ra"
"Ôi trời, cái con bé này, thật đáng buồn." Dì hai lắc đầu lật bài.
"Có gì mà phải buồn? Con cháu tự có phúc của chúng nó, Trì Trì mặc dù bị mù mặt từ nhỏ, nhưng ngôn từ lại nhạy bén lạ thường, cũng xem như họa phúc khôn lường, trong họa có phúc." Mẹ Đàm cười nói.
"Hơn nữa, Trì Trì bây giờ là một biên kịch lớn, cũng coi như là một đại tài nữ trong nhà."
Dì hai gật đầu, "Nhưng tài nữ thì tài nữ, dù sao cũng phải lấy chồng mà, chị dâu, tôi nói chị, con của mấy người chị em của tôi thật sự không tệ đâu..."
"Được rồi, bà lo đánh bài đi!" chú hai cầm lấy một quả chuối tiêu nhét vào miệng dì hai.
Trong phòng ngủ Đàm Trì mở tủ, bắt đầu từ từ sắp xếp quần áo.
Nhóm Wechat nhảy nhót trong màn hình điện thoại để trên bàn, tin nhắn của Liên Bồng Miêu gần như lấp đầy màn hình.
【 Liên Bồng Miêu 】 : Đại Thần, Đại Thần, liếc mắt nhìn một cái đi, xem thử đề cử của tôi đi @Dăm Bông Kim Hoa
【 Liên Bồng Miêu 】 : Không thể mua lỗ, không được để bị lừa @Dăm Bông Kim Hoa
【 Liên Bồng Miêu 】 : Thật đó, vô cùng tươi non ngon miệng @Dăm Bông Kim Hoa
【 Liên Bồng Miêu 】 : Hóng chương mới!!!? @Dăm Bông Kim Hoa
Sau đó là một list ảnh kéo dài xuống phía dưới.
Trên ảnh, là một thanh niên mặt mũi sáng láng, nụ cười rạng rỡ.
Bên cạnh, còn vẽ thêm một cây bắp cải xanh mơn mởn.
(Lời của editor: Nhóm của chị Trì gồm 5 thành viên đặt tên theo 5 nguyên liệu làm nhân bánh trung thu: hạt dưa, dăm bông, bí ngô, viễn chí (một loại thuốc), hạt sen (liên bồng), nên tên nhóm mới là Năm nhân bánh trung thu).
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro