Minh Tinh Bắp Cải

Chương 4

Âu Dương Mặc Tâm

2024-07-21 00:40:10

Sân bay Bắc Kinh, bốn sân ga tráng lệ tạo thành hình như một con bướm khổng lồ bao trùm mặt đất, hành lang bên trong đông nghẹt người, bảng hướng dẫn to vật vã treo ở trên cao, máy điều hòa phả hơi lạnh ra khắp ngõ ngách như không cần tiền, bốn mùa đều giống như mùa xuân.

Ngày mùng hai tết, các chuyến bay quốc tế đều chật kín, khách du lịch từ khắp nơi chỉ cần mang theo điện thoại di động, mọi thứ đều được thanh toán online, khơi dậy cơn sốt du lịch mùa Tết và mua sắm cuồng nhiệt trên toàn thế giới.

Thông tin các chuyến bay nội địa trở nên quá tải vì dòng người vội vã trở về trước khi kết thúc kỳ nghỉ tết mấy năm trước đã trở nên lỗi thời, những nhân viên sân bay phải tăng ca đến kiệt sức cuối cùng cũng có thể thở phào.

Hai giờ chiều, quầy lễ tân của phòng chờ VIP hãng China Airlines rất yên tĩnh, đây là khoảng thời gian nhàn hạ nhất trong ngày.

Hai cô nhân viên chăm sóc khách hàng đứng ở quầy phục vụ ngáp dài một cái, ép buộc bản thân phải thoát khỏi sự dụ hoặc của giấc ngủ trưa, tiếc là không hiệu quả cho lắm, hai mí mắt đã bắt đầu muốn dính chặt vào nhau.

"Xin hỏi, chuyến bay VIP TD239 của China Airline chờ ở đây đúng không?"

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu.

"Đúng vậy, quý khách vui lòng đăng ký tại đây!" Nhân viên chăm sóc khách hàng theo phản xạ ngẩng đầu mỉm cười, sau đó, ngây người.

Trước mặt là một thanh niên cao gầy, áo sơ mi màu trắng, áo khoác màu đen, đeo ba lô màu đỏ tía, dưới ánh đèn dễ chịu của phòng chờ máy bay, có thể nhìn thấy làn da mịn màng, trắng như sữa, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông; lông mi vừa cong vừa dày, đôi mắt to, đồng tử trong veo màu nâu nhạt, cười nhẹ một cái, lộ ra hai cái răng khểnh, như cành liễu non đang phơi nắng sau cơn mưa mùa xuân, tràn đầy sức sống.

Cô nhân viên chăm sóc khách hàng mặt đỏ bừng, cuống quít đưa tờ đơn đăng ký ra: "Xin vui lòng xuất trình vé máy bay."

"Chờ một chút, " thanh niên vẫy tay về phía sau: "Tiểu Chu, đây là phòng chờ VIP."

"Hóa ra là ở đây, ôi má ơi, sân bay Bắc Kinh này cũng lớn quá rồi!" Một thanh niên thân hình hơi thấp, vừa đen vừa gầy chạy tới, một cái túi lớn đeo chéo ngang vai, tay còn cầm một bình giữ nhiệt, "Vé máy bay đây, tôi tới rồi anh Đường, anh đi nghỉ ngơi đi."

Mãi đến khi hai người hoàn tất thủ tục đăng ký rồi tiến vào phòng chờ, hai cô nhân viên chăm sóc khách hàng vẫn tiếp tục ngẩn người.

"Ôi, đẹp trai quá." Nhân viên chăm sóc khách hàng Giáp ôm má.

"Thật đáng yêu." Nhân viên chăm sóc khách hàng Ất ôm tim.

"Có phải là minh tinh không?" Nhân viên chăm sóc khách hàng Giáp mở thông tin đăng ký ra xem.

Trong sổ chỉ viết hai cái tên: Chu Nhạc Dung, Đường Cam Lan.

"Đường Cam Lan?" Hai người liếc nhau, buồn cười, "Bắp cải?"

Đồng chí bắp cải Đường Cam Lan ngồi trên sofa bên trong phòng chờ, đối diện là trợ lý Tiểu Chu đang báo cáo sắp xếp hành trình.

"Đoàn làm phim sẽ phái người tới đón, đến khách sạn chắc cũng phải nửa đêm, sáng mai sẽ bắt đầu nghi thức bấm máy, buổi chiều sẽ quyết định tạo hình, ngày kia chính thức bấm máy, ngày đầu tiên sẽ có ba cảnh quay."

Đường Cam Lan gật đầu, rút kịch bản từ trong ba lô ra: "Ba cảnh quay đó, để tôi xem một chút."

"Không cần xem đâu anh Đường, cả ba cảnh anh đều chỉ làm nền thôi." Tiểu Chu rút kịch bản khỏi tay Đường Cam Lan, nhăn mũi nói: "Anh Đường, bây giờ quan trọng nhất là anh phải nghỉ ngơi đi, nhìn quầng thâm trên mắt anh kìa, sắp thành quốc bảo rồi đấy."

"Có sao?"

"Tự anh nhìn đi." Tiểu Chu lấy một cái gương ra.

Đường Cam Lan nhìn vào ảnh phản chiếu trong gương, hít một hơi khí lạnh, móc mũ lưỡi trai ra ấn ấn lên đầu: "Nhìn có đỡ hơn chút nào không? Nếu fan đứng đón ở sân bay nhìn thấy, họ sẽ đau lòng lắm."

"Khụ, anh Đường, hôm nay không có fan đến đón đâu."

"Hả?"



"Sự việc của Lữ Diệu Xán mấy ngày nay vô cùng ồn ào, cho nên công ty định khiêm tốn một chút". Tiểu Chu nhấp nháy đôi mắt: "Mà hôm nay lại là ngày mùng hai tết... Đa số fan chuyên nghiệp đều đã về nhà rồi, ai không về thì lại ra giá rất cao, công ty không đủ kinh phí, nên không thuê fan ra đón ở sân bay đâu."

Đường Cam Lan sửng sốt, nhìn chằm chằm Tiểu Chu hồi lâu không lên tiếng.

"Anh Đường?" Tiểu Chu lắc tay.

"Hóa ra mỗi lần fan ra sân bay đón đều là do công ty sắp xếp à..." Đường Cam Lan rũ mắt, lặng lẽ kéo mũ xuống.

Một giây trước còn là một thanh niên sáng chói như ánh mắt trời, đột nhiên lại như bị bao phủ bởi mây đen, tội nghiệp không thể tả, mũ ép vào tóc, khiến tóc mái rơi xuống trán, che đi ánh mắt thê lương tăm tối.

Biểu cảm Tiểu Chu cứng đờ.

"Tôi đi vệ sinh..." Đường Cam Lan đứng lên, nhanh chóng bước đi.

Con mẹ nó chứ!

Đột nhiên lương tâm cắn rứt là thế quái nào!

Tiểu Chu ôm ngực, biểu cảm kinh dị.

"Rồi sẽ có fan, chỉ cần diễn thật tốt, nghiêm túc đóng phim, sau này chắc chắn sẽ có fan chân chính." Đường Cam Lan vừa nghĩ linh tinh, vừa bước nhanh về phía nhà vệ sinh.

Trong phòng chờ VIP rất yên tĩnh, chỉ có ba người ngồi, hai người trong đó là một cặp vợ chồng, mỗi người cầm điện thoại của mình lướt lướt quên cả trời đất, người còn lại là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên bàn đặt một cái máy tính xách tay màu trắng bạc, đang xem phim.

Đường Cam Lan vô tình liếc qua màn hình máy tính, dừng bước.

Trên màn hình là một bộ phim cổ trang, tên là « Tướng Môn Truyền Kỳ », mới khởi chiếu tháng trước, nghe nói tỉ suất người xem cũng không tệ lắm, được các tài khoản lớn nhỏ tích cực marketing, cũng xem như có chút độ hot.

Toàn bộ câu chuyện đều xoay quanh một vị tướng quân tên là Ngụy Quân Hạo, nhân vật này có thể tóm tắt trong một câu, chính là mặc chiến bào xông pha chiến trường, cởi chiến bào xông pha tình trường. Đường Cam Lan trong phim này được nhận một vai khách mời, chính là người em trai ốm yếu của nam chính Ngụy Quân Hạo - Ngụy Quân Vũ, sống không được mấy tập, đã phát bệnh rồi đi lĩnh cơm hộp.

Đây là lần đầu tiên Đường Cam Lan đóng phim, toàn bộ lời thoại cộng lại cũng không đủ một trang giấy, có thể gọi là nước tương trong các loại nước tương (ý là một vai phụ không có gì nổi bật ấy), nhưng được cái trang phục cũng gọi là tinh tế, tạo hình cũng xem như vừa mắt.

Mà lúc này, thứ phát ra trên màn hình máy tính của cô gái không phải là cảnh trong phim, mà là một video tổng hợp hình ảnh của Ngụy Quân Vũ được lồng nhạc.

Vì cô gái đang đeo tai nghe, nên Đường Cam Lan không nghe được âm thanh của video, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình ảnh trên video, mỗi tấm hình đều được chụp từ những góc anh ưng ý nhất, hơn nữa còn thêm bộ lọc filter, đã đem giá trị nhan sắc của Ngụy Quân Vũ nâng lên một tầm cao mới.

Đường Cam Lan cảm thấy tai mình có hơi nóng lên.

Video dài một phút đồng hồ rất nhanh đã kết thúc, sau đó, cô gái kia lại nhấn phát lại, một phút trôi qua, lại tiếp tục phát lại, rồi lại phát lại, phát lại lần nữa —— phát đi phát lại tận bảy lần.

Đường Cam Lan bị sốc.

Chẳng lẽ đây chính là video fanmade trong truyền thuyết?!

Chẳng lẽ đây chính là vòng lặp tẩy não huyền thoại? !

Vậy, vậy vị trước mắt đây chẳng lẽ chính là…

Đường Cam Lan mở to mắt.

Fan! Nữ! Còn sống!!

Bốn chữ to đập xuống đỉnh đầu, kích thích cơn buồn tiểu lên gấp mấy lần, Đường Cam Lan giật mình, dùng bàn tay che trán, xông vào nhà vệ sinh.

"Có fan, có fan, phải làm sao bây giờ?"



Đường Cam Lan nhìn qua kiểu tóc trong gương của mình, mở vòi nước, vuốt ít nước lên tóc, nhưng vốn tóc mềm trời sinh, không vuốt nước thì không sao, vuốt một cái, tóc mềm rũ xuống thảm không nỡ nhìn, nhìn như một chú cún con đang sợ hãi.

"Đừng lo lắng, đừng lo lắng, đi tiểu trước đã."

Đường Cam Lan đi lòng vòng tại chỗ hai vòng, mới nhớ tới chính sự, sau khi cấp tốc mở van xả nước, thì gửi một tin nhắn cho Tiểu Chu: "Mang mũ của tôi đến nhà vệ sinh."

Tiểu Chu đọc xong tin nhắn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể mang mũ đến nhà vệ sinh, khi đi qua chỗ ghế salon, nhìn lướt qua laptop của cô gái ở bên trái, trên màn hình đang mở một khung chat QQ, ngón tay cô gái lướt như bay trên bàn phím, bong bóng chat trong khung chat cũng nhảy nhót không ngừng, Tiểu Chu nhìn mà đầu váng mắt hoa.

Má ơi, đây là đang nói chuyện phiếm hay đánh trận thế?

Trên thực tế, đây đúng thật là đang đánh trận, là Đàm Trì và con mèo nào đó người đánh người thủ.

【 Liên Bồng Miêu 】: Trì Trì Trì Trì, Tiểu Vũ nhà tớ có phải là đặc biệt đẹp mắt không?!

【 Liên Bồng Miêu 】: Đây là video tớ tự mình biên tập, có phải là đặc biệt đẹp mắt đặc biệt yếu ớt đặc biệt khiến cho người ta đau lòng hay không?!

【 Liên Bồng Miêu 】: Trì Trì Trì Trì, nhanh viết truyện đi, hóng sinh lương!

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Tớ xem rồi, nhưng không nhớ mặt.

【 Liên Bồng Miêu 】: Làm sao có thể! Tiểu Vũ nhà tớ đẹp như thế! Sao lại không nhớ mặt chứ!

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Mù mặt, trời sinh.

【 Liên Bồng Miêu 】: Tớ không biết, cậu không viết truyện, không sinh lương, Miêu sẽ trốn nhà tới tìm!!

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Tớ sẽ cố gắng.

【 Liên Bồng Miêu 】: Trì Trì tớ yêu cậu a a a a!

Đàm Trì lắc đầu, mở video xem lại một lần nữa, khởi động ngón tay một chút, gõ thêm vài chữ lên file:

(Ngụy Quân Vũ, làn da trắng như quét sơn đánh phấn, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh sáng xanh trắng, trên mặt mọc ra một đôi mắt hai mí hình bình hành, lông mi trông như bàn chải đánh răng làm bằng than tre, mũi thẳng như que kem, cười lên thì lộ ra hai cái răng nanh bén ngót, giống như Quỷ Hút Máu. )

Viết xong, đóng file, gửi đi.

Khung chat đang sôi nổi đột nhiên chìm vào một giây im lặng chết chóc.

Sau đó…

【 Liên Bồng Miêu 】: Miêu! Muốn! Bỏ! Nhà! Ra! Đi!

"Đinh đinh đinh đinh —— "

Mười mấy tấm hình con mèo vác cá trên lưng bỏ nhà ra đi lấy tốc độ âm thanh tinh tinh tinh nhảy ra, ở giữa những bức ảnh ấy, lâu lâu có thể nhìn thấy có người chen vào nói một câu.

【 Bánh Bí Ngô 】: Miêu Miêu đừng buồn.

【 Hạt Dưa 】: Trì Trì lần này thật độc ác!

【 Viễn Chí 】: Ta lần này đứng về phía Miêu Miêu, Trì Trì quá độc ác.

【 Dăm Bông Kim Hoa 】 :...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Tinh Bắp Cải

Số ký tự: 0