Minh Tinh Bắp Cải

Chương 5 - Chương 5

Âu Dương Mặc Tâm

2024-05-12 00:07:23

Đàm Trì thở dài, một lần nữa mở file, lần nữa viết vào:

(Qua một lúc lâu, lúc gặp lại Ngụy Quân Vũ, hắn đang ngồi bên dòng suối dưới cây liễu, ánh nắng hồng chanh của ngày xuân ánh lên lông tơ trên mặt hắn, càng làm nổi lên làn da như dương chi bạch ngọc.

"Ca."

Ngụy Quân Vũ ngẩng đầu nhìn ta, đồng tử màu nâu trong trẻo giống như giọt sương dưới ánh trăng, ý cười nơi khóe miệng chảy vào tim, khiến tim ta như có từng vòng gợn sóng.

Nhớ tới lời vừa nãy đại phu nói, đột nhiên ta lại cảm thấy đau lòng. )

Đàm Trì đem nội dung phục chế dán vào khung chat, còn thêm một câu.

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Tớ đã cố hết sức.

【 Liên Bồng Miêu 】: A a a a, Trì Trì là Đại Thần! Hóng phần sau!

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Tớ còn phải xem kịch bản.

【 Liên Bồng Miêu 】: Xem xong kịch bản đi rồi viết!

【 Viễn Chí 】: Đúng vậy, xem kịch bản không ảnh hưởng đến sinh lương!

【 Viễn Chí 】: Quất roi!

【 Hạt Dưa 】: Quất roi! +1

【 Bánh Bí Ngô 】: Quất roi! +N

Đồ giai cấp bóc lột xấu xa.

Đàm Trì lẩm bẩm trong lòng, mở file kịch bản « Ngàn Năm Chi Luyến » ra, đoạn mở đầu đập vào mắt, khiến cô muốn cháy khét từ trong ra ngoài.

(Tiểu sử nhân vật:

Nam chính: Nam Cung Chấn, Tam Hoàng Tử của Chính Khoái quốc, thế lực che trời, mạnh mẽ, lạnh lùng, thâm tình, yêu thanh mai trúc mã Cơ Như Ý, nhưng bị phản bội, sau khi gặp nữ chính xuyên không Chu Ngữ Nhi, rơi vào bể tình.

Nam hai: Thượng Quan Nhã, giàu nhất Chính Khoái quốc, gia tài bạc triệu, dịu dàng, thâm tình, vô tình gặp nữ chính xuyên không Chu Ngữ Nhi, tình căn thâm chủng (*).

(*) Tình căn thâm chủng: Rễ tình đâm sâu.

Nữ chính: Chu Ngữ Nhi, cô gái hiện đại xuyên hồn vào đại tiểu thư cùng tên nhà Lễ bộ Thượng thư, gả cho Nam Cung Chấn làm chính phi, tính tình cổ quái, dịu dàng lương thiện, yêu Nam Cung Chấn.

Nữ hai: Cơ Như Ý, thiên kim nhà Tể tướng, xinh đẹp, quyến rũ, nhiều tham vọng, là thanh mai trúc mã của Nam Cung Chấn, lại vì lợi ích gia tộc mà gả cho Thái tử, sau khi biết được Nam Cung Chấn yêu Chu Ngữ Nhi, ghen tị đến phát điên.

Nam phụ: Nam Thập, thị vệ Nam Cung Chấn, sát thủ, lạnh lùng, mạnh mẽ, vô tình.

Nam phụ: Nam Cung Tinh, Thái tử, có tham vọng.

Nam phụ: Hoàng đế, vừa ngu vừa vô dụng.

Nữ phụ: Thái hậu, bao che khuyết điểm.

Nữ phụ: Mẹ Nam Cung Chấn, là một trạch phụ (*) có tầm nhìn thiển cận.... )

(*) Trạch phụ: Người phụ nữ lúc nào cũng quanh quẩn trong nhà không tiếp xúc với xã hội.

Đàm Trì nhắm mắt lại, đảo qua hai trăm dòng kịch bản phác thảo:

(Nam Cung Chấn (Chấn) cùng Cơ Như Ý (Cơ) là thanh mai trúc mã, bất đắc dĩ Cơ vì gia tộc mà bị ép gả cho Thái tử. Chấn sau đó kết hôn với thiên kim của Lễ bộ Thượng thư Chu Ngữ Nhi (Chu), trong đêm tân hôn lại hẹn hò với Cơ ở hoa viên, bị Chu bắt gặp, đã đánh giết Chu, không ngờ dị tượng xuất hiện, Chu bị một nhân viên văn phòng thời hiện đại xuyên hồn vào;

Dưới hào quang nữ chính, Chấn yêu Chu, Cơ sau khi biết được, vì yêu sinh hận, hãm hại Chu và Chấn. Chu hiểu lầm Chấn không yêu mình, đau lòng bỏ đi, trên đường bị Cơ truy sát, bị thương nặng, may mắn được Thượng Quan Nhã (Nhã) cứu, Nhã đối với Chu vừa gặp đã yêu, bảo vệ mọi lúc;

Chấn tìm thấy Chu lúc này lòng đã như tro tàn, theo đuổi Chu lần nữa, sau đó bị cuốn vào vòng xoáy chính biến, thế là Chu, Chấn, Nhã, Cơ tạo thành câu chuyện tình yêu tay tư cẩu huyết với kịch bản cung đấu sứt sẹo…

------------Phía dưới đã bỏ bớt hai nghìn chữ------------------------)

Đàm Trì hoá đá, cạn lời đóng file lại, lôi Trần Côn Minh từ trong Wechat ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Cốt truyện này ai viết?

【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu】: Tất nhiên là tác phẩm gốc cho chính tay tôi sáng tạo ra!

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Anh đã đọc bao nhiêu truyện ngôn tình máu chó trên mạng thế?

【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu 】: Chắc cũng phải hơn hai mươi truyện, tôi đọc trong nửa tháng, vừa đọc vừa suýt nôn mấy lần đấy, nội dung đều rập khuôn, đọc một truyện là biết nội dung một trăm truyện.

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Cái kịch bản này mà cũng được duyệt sao?

【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu 】: Đương nhiên, nhà đầu tư và đạo diễn đều vô cùng hài lòng! Đàm đại đại, ngài thấy cái kịch bản này thế nào? Có phải là đỉnh của chóp, kim quang vạn trượng (*) không?

(*) Kim quang vạn trượng: Ánh sáng vàng chiếu xa vạn trượng.

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Ừ.

【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu 】: Con mẹ nó, thật à?

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Như ăn sầu riêng rồi đánh rắm, vừa thối vừa vàng.

【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu 】:... Liên quan gì chứ!

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Không phải ánh sáng vàng bắn ra bốn phía à.

【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu 】: Cút!

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Ha ha.

【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu 】: Đàm đại đại à, cô cũng đừng quan tâm logic kịch bản làm gì, bộ phim này là để Húc Quang và Thanh Hồng push thần tượng, kịch bản có thối như rắm cũng có fan ủng hộ, mặt đẹp là được rồi.

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Phim bán mặt, lưu lượng ảo.

【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu 】: Không sai! Mục tiêu của chúng ta chỉ là an phận tiến tổ, kẹp chặt cái đuôi làm người, thuận lợi hơ khô thẻ tre (đóng máy), thoải mái nhận tiền!

Đàm Trì nhìn dòng chữ cuối cùng trên màn hình điện thoại di động, im lặng thật lâu, rồi mới trả lời.

【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Đã hiểu.

Mở file ra lần nữa, nhìn một lượt toàn bộ số lượng chữ trong kịch bản.

Ba mươi hai vạn chữ.

Phải viết ít nhất năm tháng.

Đàm Trì nhíu mày, thở dài một hơi.

Hiểu rồi.

"Anh Đường, anh chắc chắn cô gái đó là fan của anh chứ?" Tiểu Chu ngồi sau chậu cây trước cửa nhà vệ sinh, biểu cảm khó tin.

"Chắc chắn là fan, còn sống!" Đường Cam Lan úp mũ lưỡi trai vào mặt, hai mắt tỏa ánh sáng.

"Nhưng mà..."

Tiểu Chu nhìn qua cô gái vừa trắng vừa gầy bên kia, mặc dù khuôn mặt bị cái mắt kính thật dày che khuất đường nét, nhưng khóe miệng nhếch lên, khí chất u ám, nhìn qua liền có ảo giác Sadako xuất thế, "Anh Đường, tôi thấy không giống fan, mà giống như có thù oán với anh vậy..."

"Ngụy Quân Vũ là vai diễn cổ trang đầu tiên của tôi, diễn không tốt, xem ra vị fan này là người rất am hiểu."

"Được được được, anh Đường nói gì cũng đúng, vấn đề là, chẳng lẽ anh cứ định đứng ở đây nhìn trộm người ta hoài sao?"

"Tôi không phải nhìn trộm, tôi, tôi chỉ…muốn hiểu rõ cuộc sống của fan mình thôi!"

"Anh Đường, đứng nói là vì lần đầu gặp phải fan chân chính, nên anh sợ hãi đó chứ?"

"Ai nói tôi sợ! Tôi sẽ tới đó ký tên!"

Nói xong, Đường Cam Lan đứng bật dậy, sửa lại mũ cho ngay ngắn, nện từng bước một về phía "fan chân chính", bước chân kiên định, dáng người thẳng tắp, thậm chí còn mang theo mấy phần phong thái sải bước trên sân khấu.

"Khụ, vị fan này, không phải, vị mỹ nữ này, " Đường Cam Lan cẩn thận mở miệng, "Xin hỏi…"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không làm thẻ VIP, không mua bảo hiểm, không có tiền mua nhà, không có nhu cầu vay vốn."

Một câu nói còn chưa nói hết, Đường Cam Lan liền bị bốn cái “không” đập cho nuốt ngược chữ vào bụng.

Vị fan chân chính nào đó ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.

Da mặt Đường Cam Lan lập tức đỏ bừng lên, vứt lại một câu: "Xin lỗi đã quấy rầy!" rồi chạy trối chết, lùi về chỗ ngồi của mình.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!" Tiểu Chu ngồi xuống, vỗ đùi cười như điên.

"Không được cười!" Đường Cam Lan nghiến răng nghiến lợi.

"Anh Đường, chắc chắn anh nhìn nhầm rồi, người đó chắc chắn không phải là fan." Tiểu Chu ôm bụng liên tục khoát tay.

"Tôi chắc chắn!" Đường Cam Lan như con vịt chết vẫn còn cứng miệng.

Nói xong, lập tức quay đầu, kích động móc từ trong túi ra một cây bút.

Còn chưa kịp để anh hành động, loa phát thanh của sân bay đã bắt đầu thông báo:

"Hành khách xin chú ý, chuyến bay số TD239 từ Bắc Kinh đến Hàng Châu chuẩn bị cất cánh, mời quý khách nhanh chóng di chuyển đến cửa H36 để lên máy bay.”

"Anh Đường, đến giờ lên máy bay rồi!" Tiểu Chu bận bịu dọn dẹp đồ đạc.

"Nhưng, còn..." Đường Cam Lan vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy cô gái đeo mắt kính đang dùng tốc độ nhanh nhất đóng máy tính, bỏ vào balo, đeo lên vai, rồi phóng ra ngoài như một cơn gió.

Tiểu Chu : "... Được rồi, anh Đường, xem ra fan của anh không có cơ hội được diện kiến dung nhan của anh rồi."

"Thật đáng tiếc..." Đường Cam Lan đè vành mũ xuống, vác balo lên, cầm lấy bình giữ nhiệt.

Tiểu Chu lúc này mới nhận ra công việc trợ lý của mình lại bị cướp mất, vội vàng đuổi theo.

"Anh Đường! Đưa balo cho tôi đi, nặng lắm."

Đôi chân dài của Đường Cam Lan lướt đi như gió: "Mặc kệ tôi, tôi cần phải vận động để chữa trị trái tim bị tổn thương của mình.”

"..." Tiểu Chu rút điện thoại ra, gửi cho tiền bối một tin nhắn.

【Bắp cải nhà Tiểu Chu 】: Tiền bối, lúc trước có phải anh đi theo anh Đường không?

【 Triết Triết nhà lão Lý 】: Đường Cam Lan? Có đi theo mấy tháng, làm sao vậy?

【 Bắp cải nhà Tiểu Chu 】: Người này thế nào?

【 Triết Triết nhà lão Lý 】 Bây giờ cậu đi theo cậu ta à?

【Bắp cải nhà Tiểu Chu 】: Đúng vậy.

【 Triết Triết nhà lão Lý 】: Làm nhiều, nói ít, không đáng lo.

【 Bắp cải nhà Tiểu Chu 】: Còn... Đầu óc thì sao?

【 Triết Triết nhà lão Lý 】: ?

【 Bắp cải nhà Tiểu Chu 】: Ví dụ như có bệnh hoang tưởng mình có fan không ấy?

【 Triết Triết nhà lão Lý 】:(Emoji: Cút đi chỗ khác! )

【 Bắp cải nhà Tiểu Chu 】: Đừng mà, tiền bối, nói chuyện một chút đi!

【 Triết Triết nhà lão Lý 】: Siêng năng, ít nói, còn nữa, trông chừng cậu ta, đừng để cậu ta ăn nhiều.

Bắp cải nhà Tiểu Chu 】: Hả?

【 Triết Triết nhà lão Lý 】: Thằng nhóc đó, ăn một lần là mập.

【 Bắp cải nhà Tiểu Chu 】: Ồ, tôi phải đi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Tinh Bắp Cải

Số ký tự: 0