Canh Suông, Mì...
2024-12-04 17:58:48
Lâm Thanh yên lòng, bước đến chiếc tủ quần áo làm bằng những mảnh gỗ chắp vá, lấy ra mấy món quần áo mùa đông, đặt bên người nam tử.
“Ta tuy là nữ tử, nhưng không phô trương diêm dúa, quần áo cũng toàn màu tối, vì để tiết kiệm, may rộng hơn chút. Ngươi tạm chấp nhận, thay y phục ẩm ướt đi, rồi nghỉ ngơi cho sớm.”
Dứt lời, Lâm Thanh liền rời phòng ngủ, nên không hề thấy nam nhân nhướn mày, ánh mắt đuổi theo bóng dáng nàng.
Sáng sớm, Niên Cẩn đã thức dậy, thay bộ quần áo hơi chật, mở cửa phòng để đi tìm nàng.
Đêm qua, Lâm Thanh nhường phòng ngủ cho hắn, mà nhà tranh này lại nhỏ hẹp, vậy nàng hẳn là ở tạm thư phòng qua đêm.
Vừa đi được vài bước, hắn liền thấy nữ tử đứng ở phía trước tầng tầng lớp lớp đồ ăn được xếp gọn trong bếp, tay chân lúng túng.
Niên Cẩn bước thêm hai bước về phía nàng, Lâm Thanh quay đầu lại, nói: “Ngươi tỉnh rồi? Ta không có thói quen dùng điểm tâm sáng, chính ngươi có thể tự giải quyết đi?”
Thấy nam tử gật đầu, Lâm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Tay nghề nấu ăn của nàng không ổn lắm, không biết tới cơm trưa hắn có thể ăn nổi nước suông nấu cải trắng được không.
Niên Cẩn bước từ phòng bếp ra ngoài, nhóm lửa, đun một nồi nước sôi, lại quay lại nhìn núi thức ăn bên cạnh vài lần, túm lấy một nắm rau xanh, lại múc ra nửa tô bột mì rồi vào quay vào bếp.
Mặt trời còn chưa tỏ, nhưng chắc đã tới giờ ăn điểm tâm sáng, vì bụng hắn đã đói cồn cào.
Lâm Thanh không nấu ăn, nên thường tỉnh lúc nào thì mua điểm tâm lúc đấy. Tuy nhiên, sáng hôm nay lại thức giấc quá sớm, đành uống nước chống đói vậy.
Qua một lát, Niên Cẩn đi đến trước mắt nàng, khoa tay múa chân chỉ con gà, lại dùng tay nắm nắm lại thành hình tròn, Lâm Thanh hỏi: “Ý ngươi là trứng gà sao?”
Niên Cẩn gật gật đầu, ngón tay chỉ chỉ ra cửa sổ sau nhà.
“Đúng rồi, gà ở sân sau là người khác đem đến, có thể lấy trứng gà ăn.”
Niên Cẩn chần chừ một lúc, gật đầu, đi nhặt trứng gà.
Một lát sau, Niên Cẩn bưng bát mì nóng hổi tiến vào, đặt trước mặt Lâm Thanh.
Mì sợi màu trắng mềm mềm, nước canh thanh đạm, mặt trên phủ một lớp dầu mỏng nhợt nhạt, điểm xuyết màu xanh của hành lá, cải thìa giòn giòn ngon miệng, bên cạnh còn có một cái trứng gà trắng nõn.
“Cho ta?”
Niên Cẩn gật đầu, xong liền quay trở lại phòng bếp, bưng ra một bát mì khác.
Nhưng trong bát của hắn chỉ có canh suông, vài cọng rau xanh với mì sợi, tới chút váng mỡ cũng không thấy.
Hắn ôm bát, ngồi bên ngoài ngưỡng cửa, không vào nhà.
Lâm Thanh bê một chiếc bàn trà nhỏ tới gần hắn rồi đặt xuống.
“Đem bát đặt lên đây rồi từ từ ăn.”
Niên Cẩn do dự, nhẹ nhàng đặt bát của mình ở trên bàn, lau tay áo rồi mới đặt đũa lên mép bàn.
“Mấy năm nay ta ăn chay, không ăn đồ mặn, trứng gà này nấu rất ngon.” Lâm Thanh nói rồi đem trứng gà gắp cho hắn, lại gắp thêm mấy gắp mì sợi đặt vào bát của nam tử.
Bát của hắn thực sự rất ít mì, ăn hai ba miếng liền hết sạch, phỏng chừng không đủ no.
“Ăn nhiều thêm chút, hôm nay còn phải muối dưa chua.”
Niên Cẩn cầm bát, nhìn nhìn đầy ngập mì sợi cùng trứng gà, sửng sốt.
Hắn muốn đem quả trứng cho nàng, nhưng sợ dùng đũa không tốt, chỉ đành ngượng ngùng đem bát đẩy hướng nàng, chỉ chỉ vào miếng trứng.
“Ngươi phải bổ sung thêm dinh dưỡng, ở chỗ ta không nuôi kẻ nhàn rỗi, ta sẽ thường xyên sai sử ngươi.”
Lâm Thanh khẽ cười, nhìn biểu cảm của hắn thay đổi vi diệu, uống hai ngụm nước canh.
Niên Cẩn rốt cuộc từ bỏ việc đưa trứng gà cho nàng, bắt đầu chuyên tâm ăn mì.
Sợi mì hắn làm rất chất lượng, hương vị tinh tế, mượt mà, sảng khoái.
Lâm Thanh khen hắn, Niên Cẩn giả vờ như không nghe được, nhanh chóng ăn sạch mì. Trong bát còn dư cái trứng gà trắng nõn, bóng loáng.
Dù bát của Lâm Thanh không nhiều lắm, nhưng vì thói quen không ăn điểm tâm sáng, phải cố mãi mới hết. Ăn xong liền bắt đầu thưởng thức hình ảnh Niên Cẩn gặm trứng gà.
Hắn giống như chưa bao giờ được ăn trứng, do dự không biết bắt đầu từ đâu.
“Một ngụm nuốt xuống, ngươi sau này mỗi ngày đều có thể ăn trứng.”
Niên Cẩn nghe xong, gắp quả trứng, một miếng liền xong.
“Ta tới trường học, nếu có chuyện gì thì ngươi cứ tới Đàn Tư Đường tìm ta.”
Lâm Thanh đi vài bước, quay đầu lại nói: “Ta biết được ngươi gọi là Niên Cẩn, còn tên của ta là Lâm Thanh.”
Nhớ lại đêm đông một mình thưởng tuyết, Niên Cẩn đeo tay nải xanh đen, đạp lên hơi tuyết lạnh lẽo, đem ánh sáng ấm áp từ tay áo chiếu sáng căn nhà tranh của Lâm Thanh, cũng sưởi ấm năm tháng cô đơn của nàng.
“Ta tuy là nữ tử, nhưng không phô trương diêm dúa, quần áo cũng toàn màu tối, vì để tiết kiệm, may rộng hơn chút. Ngươi tạm chấp nhận, thay y phục ẩm ướt đi, rồi nghỉ ngơi cho sớm.”
Dứt lời, Lâm Thanh liền rời phòng ngủ, nên không hề thấy nam nhân nhướn mày, ánh mắt đuổi theo bóng dáng nàng.
Sáng sớm, Niên Cẩn đã thức dậy, thay bộ quần áo hơi chật, mở cửa phòng để đi tìm nàng.
Đêm qua, Lâm Thanh nhường phòng ngủ cho hắn, mà nhà tranh này lại nhỏ hẹp, vậy nàng hẳn là ở tạm thư phòng qua đêm.
Vừa đi được vài bước, hắn liền thấy nữ tử đứng ở phía trước tầng tầng lớp lớp đồ ăn được xếp gọn trong bếp, tay chân lúng túng.
Niên Cẩn bước thêm hai bước về phía nàng, Lâm Thanh quay đầu lại, nói: “Ngươi tỉnh rồi? Ta không có thói quen dùng điểm tâm sáng, chính ngươi có thể tự giải quyết đi?”
Thấy nam tử gật đầu, Lâm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Tay nghề nấu ăn của nàng không ổn lắm, không biết tới cơm trưa hắn có thể ăn nổi nước suông nấu cải trắng được không.
Niên Cẩn bước từ phòng bếp ra ngoài, nhóm lửa, đun một nồi nước sôi, lại quay lại nhìn núi thức ăn bên cạnh vài lần, túm lấy một nắm rau xanh, lại múc ra nửa tô bột mì rồi vào quay vào bếp.
Mặt trời còn chưa tỏ, nhưng chắc đã tới giờ ăn điểm tâm sáng, vì bụng hắn đã đói cồn cào.
Lâm Thanh không nấu ăn, nên thường tỉnh lúc nào thì mua điểm tâm lúc đấy. Tuy nhiên, sáng hôm nay lại thức giấc quá sớm, đành uống nước chống đói vậy.
Qua một lát, Niên Cẩn đi đến trước mắt nàng, khoa tay múa chân chỉ con gà, lại dùng tay nắm nắm lại thành hình tròn, Lâm Thanh hỏi: “Ý ngươi là trứng gà sao?”
Niên Cẩn gật gật đầu, ngón tay chỉ chỉ ra cửa sổ sau nhà.
“Đúng rồi, gà ở sân sau là người khác đem đến, có thể lấy trứng gà ăn.”
Niên Cẩn chần chừ một lúc, gật đầu, đi nhặt trứng gà.
Một lát sau, Niên Cẩn bưng bát mì nóng hổi tiến vào, đặt trước mặt Lâm Thanh.
Mì sợi màu trắng mềm mềm, nước canh thanh đạm, mặt trên phủ một lớp dầu mỏng nhợt nhạt, điểm xuyết màu xanh của hành lá, cải thìa giòn giòn ngon miệng, bên cạnh còn có một cái trứng gà trắng nõn.
“Cho ta?”
Niên Cẩn gật đầu, xong liền quay trở lại phòng bếp, bưng ra một bát mì khác.
Nhưng trong bát của hắn chỉ có canh suông, vài cọng rau xanh với mì sợi, tới chút váng mỡ cũng không thấy.
Hắn ôm bát, ngồi bên ngoài ngưỡng cửa, không vào nhà.
Lâm Thanh bê một chiếc bàn trà nhỏ tới gần hắn rồi đặt xuống.
“Đem bát đặt lên đây rồi từ từ ăn.”
Niên Cẩn do dự, nhẹ nhàng đặt bát của mình ở trên bàn, lau tay áo rồi mới đặt đũa lên mép bàn.
“Mấy năm nay ta ăn chay, không ăn đồ mặn, trứng gà này nấu rất ngon.” Lâm Thanh nói rồi đem trứng gà gắp cho hắn, lại gắp thêm mấy gắp mì sợi đặt vào bát của nam tử.
Bát của hắn thực sự rất ít mì, ăn hai ba miếng liền hết sạch, phỏng chừng không đủ no.
“Ăn nhiều thêm chút, hôm nay còn phải muối dưa chua.”
Niên Cẩn cầm bát, nhìn nhìn đầy ngập mì sợi cùng trứng gà, sửng sốt.
Hắn muốn đem quả trứng cho nàng, nhưng sợ dùng đũa không tốt, chỉ đành ngượng ngùng đem bát đẩy hướng nàng, chỉ chỉ vào miếng trứng.
“Ngươi phải bổ sung thêm dinh dưỡng, ở chỗ ta không nuôi kẻ nhàn rỗi, ta sẽ thường xyên sai sử ngươi.”
Lâm Thanh khẽ cười, nhìn biểu cảm của hắn thay đổi vi diệu, uống hai ngụm nước canh.
Niên Cẩn rốt cuộc từ bỏ việc đưa trứng gà cho nàng, bắt đầu chuyên tâm ăn mì.
Sợi mì hắn làm rất chất lượng, hương vị tinh tế, mượt mà, sảng khoái.
Lâm Thanh khen hắn, Niên Cẩn giả vờ như không nghe được, nhanh chóng ăn sạch mì. Trong bát còn dư cái trứng gà trắng nõn, bóng loáng.
Dù bát của Lâm Thanh không nhiều lắm, nhưng vì thói quen không ăn điểm tâm sáng, phải cố mãi mới hết. Ăn xong liền bắt đầu thưởng thức hình ảnh Niên Cẩn gặm trứng gà.
Hắn giống như chưa bao giờ được ăn trứng, do dự không biết bắt đầu từ đâu.
“Một ngụm nuốt xuống, ngươi sau này mỗi ngày đều có thể ăn trứng.”
Niên Cẩn nghe xong, gắp quả trứng, một miếng liền xong.
“Ta tới trường học, nếu có chuyện gì thì ngươi cứ tới Đàn Tư Đường tìm ta.”
Lâm Thanh đi vài bước, quay đầu lại nói: “Ta biết được ngươi gọi là Niên Cẩn, còn tên của ta là Lâm Thanh.”
Nhớ lại đêm đông một mình thưởng tuyết, Niên Cẩn đeo tay nải xanh đen, đạp lên hơi tuyết lạnh lẽo, đem ánh sáng ấm áp từ tay áo chiếu sáng căn nhà tranh của Lâm Thanh, cũng sưởi ấm năm tháng cô đơn của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro