Kỳ Khảo Thí Tại...
2024-12-04 17:58:48
Bốn phía xung quanh Đàn Tư Đường đều tĩnh lặng, trong học đường, nhóm tiểu đồng học ngoan ngoãn ngồi quỳ ở vị trí của mình, tay phải cầm bút, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cuốn giấy trên bàn.
“Đã qua nửa canh giờ, chú ý nắm chắc thời gian.” Lâm Thanh đứng dậy nhắc nhở.
Hôm nay nắng ấm áp, nhóm học trò nghênh đón kỳ khảo thí cuối cùng để kết thúc khóa học.
Thi xong, liền có thể cởi ra chính mình sạch sẽ đồng phục, thay vào áo bông dày ấm áp, đi xuống đồng, vào núi, ở trên tuyết mà tự do vui đùa.
Trong góc có một học trò nghe xong, trong lòng sốt ruột tới bốc hỏa, lại cố tình ra vẻ vân đạm phong khinh, nhưng giấu đầu lòi đuôi mà liếc trái liếc phải. Tuy rằng biên độ nhỏ, nhưng ở giữa một rừng giấy bút soàn soạt, bầu không khí tĩnh lặng tập trung, hành động của hắn rất gây chú ý.
Lâm Thanh đã thấy, nhưng không vội lên tiếng. Đợi tới khi hài tử này thực hiện được ý đồ, vụng trộm ghi nhớ đáp án của bạn cùng bàn, Lâm Thanh mới chậm rãi đi xuống, dừng lại ở sau lưng tiểu đồng học.
Học trò bị dọa sợ tới sốt ruột hốt hoảng, tới khi phản ứng lại thì bài thi đã bị cầm lên, hắn chỉ ngây người một lúc, liền vội vàng níu kéo cuốn giấy thi, tầm mắt dừng ở gương mặt của Lâm Thanh.
Sắc mặt tiểu đồng học tái nhợt, lập tức thu hồi ánh mắt, bả vai ủ rũ cụp xuống, không dám nói gì, liền một câu ngụy biện đều không có.
“Tan học thì tới nhà của ta một chuyến, nhận lại bài thi.”
Tiểu đồng học lặng lẽ gật đầu, đầu cúi thấp đến hoảng, hận không thể chôn luôn mặt vào trong vạt áo.
Lâm Thanh tuy nói vậy nhưng gương mặt vẫn thật bình tĩnh, vô cùng công bằng, nhưng trong lòng lại âm thầm tiếc nuối.
Đứa nhỏ này ngày thường rất tích cực cầu tiến, nghiêm túc kiên định, tư tưởng cũng rất phóng khoáng, thường thường có thể đưa ra chủ kiến mà những học trò khác không nghĩ ra được, văn chương viết cũng không tệ, vậy mà…..
Tan học, Lâm Thanh về tới nhà, liền thấy trong nhà có một nam nhân xắn quần xắn áo, khí thế ngất trời ngồi muối một lu dưa chua. Thấy nàng trở về, Niên Cẩn đứng dậy đi vào bếp, mang ra một cái chậu sắt, bên trên ủ một miếng da giữ ấm. Đến trước mặt nàng, Niên Cẩn mới nhẹ nhàng gỡ lớp giữ nhiệt, lộ ra bánh nướng còn nóng hổi trong chậu.
Niên Cẩn cầm lấy một cái bánh nhân đường, đưa cho nàng xong liền đem đặt chậu lại bên trên nồi hơi.
Lâm Thanh nhận lấy, há miệng nhỏ cắn một miếng, trên mặt không rõ biểu cảm. Niên Cẩn quay lại, giả vờ như không thèm để ý, nhưng lại ngấm ngầm nhìn trộm nàng.
Ta vừa mới thử qua, rõ ràng ăn ngon như vậy, vì sao nàng một chút phản ứng đều không có ------
Lâm Thanh bước vào cửa rồi, mà Niên Cẩn vẫn cứ xoay mòng mòng trong những suy nghĩ nhỏ nhặt này.
Nữ nhân không có thời gian để cân nhắc tới biểu tình của hắn, sau khi mang chồng giấy thi đặt ở thư phòng, nàng cầm bài thi của Diệp Chiêu Nhiên được đặt trên đầu và đọc.
Xem xong, Lâm Thanh đứng lên pha một tách trà.
Xét về nội dung bài viết thì đứa trẻ này vẫn ở trình độ không tệ. Tại sao phải lén lút xem bài thi của người khác?
Có thể hài tử này quá cầu toàn, sợ chính mình câu chữ không đủ tinh tế, muốn tham khảo câu trả lời của mọi người, chẳng khác nào dệt hoa trên gấm.
Nhưng, một người làm sao có thể cùng lúc đi hai con đường?
Lâm Thanh đặt tách trà xuống, khẽ thở dài.
Nhẩm tính thời gian, có lẽ hài tử này cũng sắp tới.
“Đã qua nửa canh giờ, chú ý nắm chắc thời gian.” Lâm Thanh đứng dậy nhắc nhở.
Hôm nay nắng ấm áp, nhóm học trò nghênh đón kỳ khảo thí cuối cùng để kết thúc khóa học.
Thi xong, liền có thể cởi ra chính mình sạch sẽ đồng phục, thay vào áo bông dày ấm áp, đi xuống đồng, vào núi, ở trên tuyết mà tự do vui đùa.
Trong góc có một học trò nghe xong, trong lòng sốt ruột tới bốc hỏa, lại cố tình ra vẻ vân đạm phong khinh, nhưng giấu đầu lòi đuôi mà liếc trái liếc phải. Tuy rằng biên độ nhỏ, nhưng ở giữa một rừng giấy bút soàn soạt, bầu không khí tĩnh lặng tập trung, hành động của hắn rất gây chú ý.
Lâm Thanh đã thấy, nhưng không vội lên tiếng. Đợi tới khi hài tử này thực hiện được ý đồ, vụng trộm ghi nhớ đáp án của bạn cùng bàn, Lâm Thanh mới chậm rãi đi xuống, dừng lại ở sau lưng tiểu đồng học.
Học trò bị dọa sợ tới sốt ruột hốt hoảng, tới khi phản ứng lại thì bài thi đã bị cầm lên, hắn chỉ ngây người một lúc, liền vội vàng níu kéo cuốn giấy thi, tầm mắt dừng ở gương mặt của Lâm Thanh.
Sắc mặt tiểu đồng học tái nhợt, lập tức thu hồi ánh mắt, bả vai ủ rũ cụp xuống, không dám nói gì, liền một câu ngụy biện đều không có.
“Tan học thì tới nhà của ta một chuyến, nhận lại bài thi.”
Tiểu đồng học lặng lẽ gật đầu, đầu cúi thấp đến hoảng, hận không thể chôn luôn mặt vào trong vạt áo.
Lâm Thanh tuy nói vậy nhưng gương mặt vẫn thật bình tĩnh, vô cùng công bằng, nhưng trong lòng lại âm thầm tiếc nuối.
Đứa nhỏ này ngày thường rất tích cực cầu tiến, nghiêm túc kiên định, tư tưởng cũng rất phóng khoáng, thường thường có thể đưa ra chủ kiến mà những học trò khác không nghĩ ra được, văn chương viết cũng không tệ, vậy mà…..
Tan học, Lâm Thanh về tới nhà, liền thấy trong nhà có một nam nhân xắn quần xắn áo, khí thế ngất trời ngồi muối một lu dưa chua. Thấy nàng trở về, Niên Cẩn đứng dậy đi vào bếp, mang ra một cái chậu sắt, bên trên ủ một miếng da giữ ấm. Đến trước mặt nàng, Niên Cẩn mới nhẹ nhàng gỡ lớp giữ nhiệt, lộ ra bánh nướng còn nóng hổi trong chậu.
Niên Cẩn cầm lấy một cái bánh nhân đường, đưa cho nàng xong liền đem đặt chậu lại bên trên nồi hơi.
Lâm Thanh nhận lấy, há miệng nhỏ cắn một miếng, trên mặt không rõ biểu cảm. Niên Cẩn quay lại, giả vờ như không thèm để ý, nhưng lại ngấm ngầm nhìn trộm nàng.
Ta vừa mới thử qua, rõ ràng ăn ngon như vậy, vì sao nàng một chút phản ứng đều không có ------
Lâm Thanh bước vào cửa rồi, mà Niên Cẩn vẫn cứ xoay mòng mòng trong những suy nghĩ nhỏ nhặt này.
Nữ nhân không có thời gian để cân nhắc tới biểu tình của hắn, sau khi mang chồng giấy thi đặt ở thư phòng, nàng cầm bài thi của Diệp Chiêu Nhiên được đặt trên đầu và đọc.
Xem xong, Lâm Thanh đứng lên pha một tách trà.
Xét về nội dung bài viết thì đứa trẻ này vẫn ở trình độ không tệ. Tại sao phải lén lút xem bài thi của người khác?
Có thể hài tử này quá cầu toàn, sợ chính mình câu chữ không đủ tinh tế, muốn tham khảo câu trả lời của mọi người, chẳng khác nào dệt hoa trên gấm.
Nhưng, một người làm sao có thể cùng lúc đi hai con đường?
Lâm Thanh đặt tách trà xuống, khẽ thở dài.
Nhẩm tính thời gian, có lẽ hài tử này cũng sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro