Diệp Chiêu Quân
2024-12-04 17:58:48
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà mùa đông vẫn còn lấp ló trên đỉnh núi, nhưng chỉ qua một hai canh giờ nữa, trời sẽ hoàn toàn tối đen.
Chính lúc này, Diệp Chiêu Quân bước vào sân, hoàng hôn nhiễm tuyết lạnh, chỉ còn đọng lại chút vẻ đẹp mong manh.
“Tồi tàn quá, tiên sinh của các ngươi lại ở cái nhà tranh này hả?”
“Suỵt! Ca ca đừng nói nữa ---“. Tiểu đồng học một bên gục đầu xuống, một bên nhỏ giọng nói với ca ca ruột.
Diệp đệ đệ thầm nghĩ, thật không nên dẫn ca ca tới, lẽ ra nên mang theo ma ma quản sự, khí thế so với ca hắn mạnh mẽ gấp nhiều lần.
“Như thế nào, tiên sinh các ngươi còn ăn thịt ta sao? Ta nhiều chuyện như vậy, ta vì cái gì ---”
“Này, đây, đây là tiên sinh của ngươi?”
Trước một giây còn thong dong tự tại, giây tiếp theo nhìn thấy Lâm Thanh ở cửa, Diệp Chiêu Quân vô thức lùi về sau nửa bước, khí thế yếu hẳn đi.
Lâm Thanh nghe tiếng động mà nhìn lại, trong lòng Diệp Chiêu Nhiên tuy hổ thẹn, nhưng rất hiểu lễ tiết, hướng Lâm Thanh hành lễ, hành lễ xong cũng không vội đứng dậy, quỳ trên mặt đất nói: “Chiêu Nhiên đã phụ sự kỳ vọng của tiên sinh.”
Chỉ một câu này, không biện giải, cũng không thoái thác.
Lâm Thanh đứng một bên, cũng không gọi hắn đứng dậy, khiến Diệp Chiêu Quân cảm thấy sốt sắng.
“Ai! Lâm, Lâm tiên sinh, đệ đệ nhà ta xác thật đã làm sai, nhưng chúng ta có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện không, có thể đừng, đừng khiến hắn quỳ được không?”
Lâm Thanh dời ánh mắt, nhìn sang Diệp Chiêu Quân.
Nếu nói đây là lần đầu nhìn hắn, xác thực là nói dối.
Từ lúc Diệp Chiêu Quân bước vào cửa, mặc dù là ai, đều nhịn không được mà trộm nhìn vài lần, lưu luyến vài phần.
Chỉ nói về dung mạo, Diệp Chiêu Quân có thể nói là mỹ nam đứng đầu Chúng Hưng trấn, thậm chí toàn bộ Giang Bắc, hay có khi là đệ nhất thiên hạ đi.
Diện mạo tuấn mỹ tới không thể bắt bẻ, ngay dưới khuôn mặt tuyệt mỹ ấy, là tơ lụa sa tanh đỏ thẫm, viền cổ áo thêu tơ hoàng kim, trên cổ với cổ tay đeo dây chuyền và vòng tay vàng ròng mười phần nguyên chất.
Quần áo phối hợp nhìn không khác gì nhà giàu mới nổi, vàng bạc đeo đầy người làm dung mạo tăng thêm nhiều phần tục khí, chỉ thiếu nước đeo thêm cái lục lạc vàng ở cổ chân.
Mỹ mạo này, tự nhiên giảm bớt ba phần.
Lâm Thanh thu hồi ánh mắt, hỏi Diệp Chiêu Nhiên đang thành thật quỳ trên đất: “Ca ca của ngươi?”
Chiêu Nhiên gật đầu, mặt đỏ lên.
“Hắn nói lắp sao?”
“Không phải, hắn chỉ hơi khẩn trương một chút.”
Lâm Thanh gật đầu, lại dùng ánh mắt nghi hoặc mà quét qua Diệp Chiêu Quân.
Chiêu Quân khẽ hừ một tiếng, liền quay lại mắng đệ đệ: “Thường ngày ngươi nói tiên sinh của ngươi văn nhã, cao thượng, ôn hòa, hôm nay ta thấy, chính là cái đăng đồ tử! Đôi mắt liên tục đảo quanh người ta! Hừ…. còn chê ta nói lắp!”
Chính lúc này, Diệp Chiêu Quân bước vào sân, hoàng hôn nhiễm tuyết lạnh, chỉ còn đọng lại chút vẻ đẹp mong manh.
“Tồi tàn quá, tiên sinh của các ngươi lại ở cái nhà tranh này hả?”
“Suỵt! Ca ca đừng nói nữa ---“. Tiểu đồng học một bên gục đầu xuống, một bên nhỏ giọng nói với ca ca ruột.
Diệp đệ đệ thầm nghĩ, thật không nên dẫn ca ca tới, lẽ ra nên mang theo ma ma quản sự, khí thế so với ca hắn mạnh mẽ gấp nhiều lần.
“Như thế nào, tiên sinh các ngươi còn ăn thịt ta sao? Ta nhiều chuyện như vậy, ta vì cái gì ---”
“Này, đây, đây là tiên sinh của ngươi?”
Trước một giây còn thong dong tự tại, giây tiếp theo nhìn thấy Lâm Thanh ở cửa, Diệp Chiêu Quân vô thức lùi về sau nửa bước, khí thế yếu hẳn đi.
Lâm Thanh nghe tiếng động mà nhìn lại, trong lòng Diệp Chiêu Nhiên tuy hổ thẹn, nhưng rất hiểu lễ tiết, hướng Lâm Thanh hành lễ, hành lễ xong cũng không vội đứng dậy, quỳ trên mặt đất nói: “Chiêu Nhiên đã phụ sự kỳ vọng của tiên sinh.”
Chỉ một câu này, không biện giải, cũng không thoái thác.
Lâm Thanh đứng một bên, cũng không gọi hắn đứng dậy, khiến Diệp Chiêu Quân cảm thấy sốt sắng.
“Ai! Lâm, Lâm tiên sinh, đệ đệ nhà ta xác thật đã làm sai, nhưng chúng ta có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện không, có thể đừng, đừng khiến hắn quỳ được không?”
Lâm Thanh dời ánh mắt, nhìn sang Diệp Chiêu Quân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nói đây là lần đầu nhìn hắn, xác thực là nói dối.
Từ lúc Diệp Chiêu Quân bước vào cửa, mặc dù là ai, đều nhịn không được mà trộm nhìn vài lần, lưu luyến vài phần.
Chỉ nói về dung mạo, Diệp Chiêu Quân có thể nói là mỹ nam đứng đầu Chúng Hưng trấn, thậm chí toàn bộ Giang Bắc, hay có khi là đệ nhất thiên hạ đi.
Diện mạo tuấn mỹ tới không thể bắt bẻ, ngay dưới khuôn mặt tuyệt mỹ ấy, là tơ lụa sa tanh đỏ thẫm, viền cổ áo thêu tơ hoàng kim, trên cổ với cổ tay đeo dây chuyền và vòng tay vàng ròng mười phần nguyên chất.
Quần áo phối hợp nhìn không khác gì nhà giàu mới nổi, vàng bạc đeo đầy người làm dung mạo tăng thêm nhiều phần tục khí, chỉ thiếu nước đeo thêm cái lục lạc vàng ở cổ chân.
Mỹ mạo này, tự nhiên giảm bớt ba phần.
Lâm Thanh thu hồi ánh mắt, hỏi Diệp Chiêu Nhiên đang thành thật quỳ trên đất: “Ca ca của ngươi?”
Chiêu Nhiên gật đầu, mặt đỏ lên.
“Hắn nói lắp sao?”
“Không phải, hắn chỉ hơi khẩn trương một chút.”
Lâm Thanh gật đầu, lại dùng ánh mắt nghi hoặc mà quét qua Diệp Chiêu Quân.
Chiêu Quân khẽ hừ một tiếng, liền quay lại mắng đệ đệ: “Thường ngày ngươi nói tiên sinh của ngươi văn nhã, cao thượng, ôn hòa, hôm nay ta thấy, chính là cái đăng đồ tử! Đôi mắt liên tục đảo quanh người ta! Hừ…. còn chê ta nói lắp!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro