Được Ăn Cả, Ngã...
2024-12-04 17:58:48
Hiện tại, hai người còn đang ở trong nhà của Lâm Thanh, Diệp Chiêu Quân nhịn xuống hờn dỗi mà bước vào nhà, ở bên cạnh nửa ngày nghe Lâm Thanh nói chuyện, cái gì mà làm bài thi cần phải chuyên tâm, không thể gian lận, phải tự tin vào bản thân mình…
Hắn ngồi nghe tới hăng say, cảm giác như chính mình mới là người được kỳ vọng cao như vậy, hận không thể thay thế Diệp Chiêu Nhiên mà tiến vào học đường.
Diệp Chiêu Nhiên càng nghe càng cúi gằm mặt, đặc biệt là câu nói kia của Lâm Thanh: “Vạn sự không thể quá cầu toàn, không thể việc gì cũng muốn làm được.” Nhìn vào bài thi trước mặt Lâm Thanh, trong lòng hắn rất phức tạp.
Mặt đỏ ửng vì xấu hổ, lại hối hận, lại trầm mặc tự suy ngẫm.
“Diệp Chiêu Nhiên, ngươi còn nhỏ, ta tin tưởng ngươi có thể thành công, tuy nhiên, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, mỗi người đều cần phải duy trì lập trường của chính mình, không thể một bụng ý xấu lung tung, bất cứ lúc nào, cũng đều phải quang minh lỗi lạc, thế đạo khó khăn, cũng phải từng bước tiến về phía trước.”
Mặc dù Diệp Chiêu Nhiên tâm tính trưởng thành sớm, trầm ổn hiểu chuyện, nhưng cũng nghe nửa hiểu nửa không, còn Diệp Chiêu Quân bên cạnh thì như bị tẩy não, đầu óc mông lung choáng váng.
“Vậy, Lâm tiên sinh, bài thi lần này không tính sao?” Diệp Chiêu Nhiên không nói nhưng trong lòng thực sự để ý chuyện này, vì vậy Diệp Chiêu Quân đành mặt dày hỏi han.
Lâm Thanh liếc hắn một cái, nói thẳng: “Cần xem xét đã. Ta không giống các lão sư khác, chỉ quan trọng nguyên tắc và chính trực, ở chỗ ta, năng lực và phẩm hạnh quan trọng ngang nhau. Diệp Chiêu Nhiên, bây giờ ta hỏi trò một vài vấn đề, nếu trả lời tốt, ta liền tính điểm. Còn nếu trả lời sai, khiến ta không hài lòng. Vậy không chỉ bài thi này, mà toàn bộ thành tích cả học kì đều gạch bỏ hết.”
“Nếu không trả lời thì sao?”. Diệp Chiêu Quân lo sốt vó, nếu thành tích cả khóa học đều phế bỏ, vậy đệ đệ hắn về nhà thế nào cũng bị nương đánh tơi bời, mà Diệp Chiêu Nhiên lại vô cùng tự trọng… khẳng định không biết cầu xin đâu.
“Nếu không muốn trả lời, ta liền cho hắn đạt trung bình mà qua môn.”
“Tiên sinh, ta đáp ứng.” Lâm Thanh nhìn Diệp Chiêu Nhiên, vừa lòng mà gật đầu, ý bảo Chiêu Quân ra ngoài chờ.
Thật ra, khi Chiêu Nhiên nói nguyện ý trả lời câu hỏi, hắn đã thành công một nửa.
Lâm Thanh kỳ thực muốn hắn nỗ lực hết mình, được ăn cả, ngã về không.
Lúc còn ở học đường, việc rèn luyện và xây dựng sự tự tin thật ra rất dễ dàng, cần dựa vào trí tuệ, sau đó là trải qua gian khổ, trèo đèo lội suối.
Khi Diệp Chiêu Nhiên ra về thì trời đã sẩm tối, lúc từ biệt hai huynh đệ, Lâm Thanh đứng ở ngưỡng cửa, dáng người trác tuyệt, dung mạo tú lệ, điềm tĩnh ưu nhã.
Chiêu Quân đã đi được vài bước, lại lặng lẽ quay đầu nhìn nàng mấy lần.
“Tiên sinh của ngươi, xác thật, phong thái rất tốt.”
Diệp Chiêu Nhiên kéo cọng cỏ ven đường, dùng sức ném vào người ca ca, nói: “Huynh đứng đắn chút đi!”
“Ca, huynh chớ có mơ ước tiên sinh, ở nơi này không có ai xứng với nàng.”
“Vậy sao? Vậy ngươi nói xem là dạng người thế nào mới xứng đôi.”
Diệp Nhiên hắc hắc cười, không chút do dự trả lời: “Nếu là ta cao lớn thêm chút, thân cưỡi tuấn mã, đầu đội mũ quan, có lẽ miễn cưỡng đủ xứng.”
Diệp Chiêu Nhiên bất quá mới mười bốn tuổi, đúng là mơ hão, ấu trĩ, không biết lựa lời mà nói, Diệp Chiêu Quân một chưởng vỗ một cái vào gáy hắn.
Cười mắng: “Lâm tiên sinh tuổi còn lớn hơn ca ca ngươi, ngươi cái tiểu tử này, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Hai huynh đệ ngươi truy ta chạy, tại thời điểm mặt trời hoàn toàn lặn mới về tới nhà.
Hắn ngồi nghe tới hăng say, cảm giác như chính mình mới là người được kỳ vọng cao như vậy, hận không thể thay thế Diệp Chiêu Nhiên mà tiến vào học đường.
Diệp Chiêu Nhiên càng nghe càng cúi gằm mặt, đặc biệt là câu nói kia của Lâm Thanh: “Vạn sự không thể quá cầu toàn, không thể việc gì cũng muốn làm được.” Nhìn vào bài thi trước mặt Lâm Thanh, trong lòng hắn rất phức tạp.
Mặt đỏ ửng vì xấu hổ, lại hối hận, lại trầm mặc tự suy ngẫm.
“Diệp Chiêu Nhiên, ngươi còn nhỏ, ta tin tưởng ngươi có thể thành công, tuy nhiên, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, mỗi người đều cần phải duy trì lập trường của chính mình, không thể một bụng ý xấu lung tung, bất cứ lúc nào, cũng đều phải quang minh lỗi lạc, thế đạo khó khăn, cũng phải từng bước tiến về phía trước.”
Mặc dù Diệp Chiêu Nhiên tâm tính trưởng thành sớm, trầm ổn hiểu chuyện, nhưng cũng nghe nửa hiểu nửa không, còn Diệp Chiêu Quân bên cạnh thì như bị tẩy não, đầu óc mông lung choáng váng.
“Vậy, Lâm tiên sinh, bài thi lần này không tính sao?” Diệp Chiêu Nhiên không nói nhưng trong lòng thực sự để ý chuyện này, vì vậy Diệp Chiêu Quân đành mặt dày hỏi han.
Lâm Thanh liếc hắn một cái, nói thẳng: “Cần xem xét đã. Ta không giống các lão sư khác, chỉ quan trọng nguyên tắc và chính trực, ở chỗ ta, năng lực và phẩm hạnh quan trọng ngang nhau. Diệp Chiêu Nhiên, bây giờ ta hỏi trò một vài vấn đề, nếu trả lời tốt, ta liền tính điểm. Còn nếu trả lời sai, khiến ta không hài lòng. Vậy không chỉ bài thi này, mà toàn bộ thành tích cả học kì đều gạch bỏ hết.”
“Nếu không trả lời thì sao?”. Diệp Chiêu Quân lo sốt vó, nếu thành tích cả khóa học đều phế bỏ, vậy đệ đệ hắn về nhà thế nào cũng bị nương đánh tơi bời, mà Diệp Chiêu Nhiên lại vô cùng tự trọng… khẳng định không biết cầu xin đâu.
“Nếu không muốn trả lời, ta liền cho hắn đạt trung bình mà qua môn.”
“Tiên sinh, ta đáp ứng.” Lâm Thanh nhìn Diệp Chiêu Nhiên, vừa lòng mà gật đầu, ý bảo Chiêu Quân ra ngoài chờ.
Thật ra, khi Chiêu Nhiên nói nguyện ý trả lời câu hỏi, hắn đã thành công một nửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh kỳ thực muốn hắn nỗ lực hết mình, được ăn cả, ngã về không.
Lúc còn ở học đường, việc rèn luyện và xây dựng sự tự tin thật ra rất dễ dàng, cần dựa vào trí tuệ, sau đó là trải qua gian khổ, trèo đèo lội suối.
Khi Diệp Chiêu Nhiên ra về thì trời đã sẩm tối, lúc từ biệt hai huynh đệ, Lâm Thanh đứng ở ngưỡng cửa, dáng người trác tuyệt, dung mạo tú lệ, điềm tĩnh ưu nhã.
Chiêu Quân đã đi được vài bước, lại lặng lẽ quay đầu nhìn nàng mấy lần.
“Tiên sinh của ngươi, xác thật, phong thái rất tốt.”
Diệp Chiêu Nhiên kéo cọng cỏ ven đường, dùng sức ném vào người ca ca, nói: “Huynh đứng đắn chút đi!”
“Ca, huynh chớ có mơ ước tiên sinh, ở nơi này không có ai xứng với nàng.”
“Vậy sao? Vậy ngươi nói xem là dạng người thế nào mới xứng đôi.”
Diệp Nhiên hắc hắc cười, không chút do dự trả lời: “Nếu là ta cao lớn thêm chút, thân cưỡi tuấn mã, đầu đội mũ quan, có lẽ miễn cưỡng đủ xứng.”
Diệp Chiêu Nhiên bất quá mới mười bốn tuổi, đúng là mơ hão, ấu trĩ, không biết lựa lời mà nói, Diệp Chiêu Quân một chưởng vỗ một cái vào gáy hắn.
Cười mắng: “Lâm tiên sinh tuổi còn lớn hơn ca ca ngươi, ngươi cái tiểu tử này, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Hai huynh đệ ngươi truy ta chạy, tại thời điểm mặt trời hoàn toàn lặn mới về tới nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro