Mộ Tương Xuân

Hoa Nở Hoa Tàn,...

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

Cảm giác tiết trời vào đông thật tốt, sáng sớm vấn vương hơi lạnh cùng sương đêm, dập dìu kéo nhau ập vào tiểu viện của Lâm Thanh. Ở sân sau, Niên Cẩn đang phân loại lương thực, đem rau củ dễ bị hỏng chuẩn bị muối chua trước.

Lâm Thanh đối với việc nấu ăn đúng là dốt đặc cán mai, khoanh chân ngồi trên chiếu giống như lão nhân mà chơi cờ.

Nói là chơi cờ, nhưng thực ra là tự mình chơi với mình, tự tạo nước cờ rồi hóa giải.

Lâm Thanh nghĩ, nếu cẩn thận tính toán, đã lâu lắm rồi nàng không đánh một bàn cờ tử tế. Những nhân sĩ từng được coi là cờ thủ của nàng, kẻ thì bị biếm làm nô lệ, người thì bị trảm, kẻ từng đứng ở trên cao vạn người ngưỡng mộ nay lại rơi vào kết cục vây khốn trong ngục giam.

Duy chỉ có nàng, thế mà lại bình yên vô sự tránh ở nơi sơn thôn cùng cốc, ngày ngày ngắm hoa nở hoa tàn, tính mệnh vô ưu.

Vận mệnh đời người thật kỳ quái, có người lên voi, có người xuống chó, có người cả đời không thuận, có người bị vùi dập tới nghiêng ngả lảo đảo vẫn muốn tiến về phía trước, lại có người dứt khoát rửa kiếm buông tay, quên đi lời hứa, quên cả một đời chí lớn vẫy vùng.

Một bàn tay bỗng dưng xuất hiện làm Lâm Thanh sửng sốt, đánh thức nàng từ trong hồi ức rối rắm hoang mang.

Lâm Thanh ngẩng đầu, là Niên Cẩn đang đưa cho nàng một cái bát gỗ, bên trong có hai cái khoai lang nho nhỏ đáng yêu, vỏ ngoài nứt lộ ra bên trong vàng ruộm óng ánh mật.

Vào đông nhiệt độ giảm rất nhanh, sức ăn của nàng lại nhỏ, Niên Cẩn quan sát cẩn thận, liền dứt khoát một ngày chia làm năm bữa ăn.

“Oa, hôm nay đầu bếp thiện phòng cho ta ăn món này? Không phải đi, hôm qua là bồ câu hầm nấm trong nồi đất, trước đó là…” Không đợi nàng nói hết câu, Niên Cẩn đã xoay người đi chẻ củi rồi.

Sắc trời đã sáng rỡ, tia nắng mỏng manh đang nỗ lực vươn vai thoát ra khỏi tấm chăn mây dày cộm, Lâm Thanh ngồi một mình, nhìn Niên Cẩn đang chặt từng khúc gỗ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước khi Niên Cẩn tới, nàng tồn tại được đều là nhờ tiếp tế của hương thân phụ lão trong thôn, sau đó dùng nước lã mà nấu hai món ăn cho qua bữa.

Sau khi Niên Cẩn bắt gặp “trù nghệ thiên phú” của nàng, liền lập tức đi hầm ngay một con gà rừng, ánh mắt nhìn nàng đều chan chứa tình thương của phụ thân.

Lâm Thanh hắc tuyến đầy đầu, da gà cũng nổi rần rần. Thật ra, Lâm Thanh nghĩ, có người ăn cùng ảnh hưởng rất lớn tới tâm trạng và sức ăn, trước kia nàng cảm thấy ăn qua loa cái gì cũng được, đói bụng không ăn cũng đúng, đối với sinh hoạt hàng ngày không có yêu cầu gì đặc biệt.

Hiện tại hoàn toàn bất đồng, ăn ngon, tâm tình ngày càng tốt.

“Niên Cẩn, ngươi cố lên, đợi một lát đi hậu viện nhổ củ cải, mai ta mang ngươi đi họp chợ!”

Biểu hiện của tâm tình tốt, chính là sai sử Niên Cẩn hết làm đông tới làm tây.

Năm mới đang đến gần, lần họp chợ này là phiên cuối cùng trước khi nghỉ tết, khi mở cửa lại có lẽ đã là tết Nguyên Tiêu, ban ngày họp chợ, ban đêm thắp đèn lồng, giải câu đố, bói nhân duyên.

Lúc Lâm Thanh mới tới nơi này, nàng không quen nhìn dòng người đông đúc, nhưng sau này lại thấy họp chợ nhộn nhịp rất thú vị, nhưng đi chợ một mình thì thật chán chường.

Bây giờ khác rồi, đã có Niên Cẩn tự giác đi theo nàng, tay xách bao lớn bao nhỏ, rõ ràng không thích nơi đông người, nhưng vẫn gắt gao đi theo nàng, biểu tình nghẹn khuất nhìn đặc biệt thú vị, Lâm Thanh cảm thấy lạc thú tản bộ mua đồ của nàng đã quay trở lại rồi.

Bên trái có bán trâm cài tóc, tiểu quán không lớn lắm, chỉ có mấy chục loại bằng ngọc và gỗ, nhưng kiểu dáng lại rất hấp dẫn, tươi mát dễ chịu.

Vì thế Lâm Thanh dừng chân, cẩn thận mà xem hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0