Khổ Mà Không Nó...
2024-12-04 17:58:48
Editor: Chiếc mèo đi mưa
“Niên Cẩn, ngươi nhìn xem chiếc trâm bạch ngọc này đẹp không, ta cảm thấy ngươi mang nó lên hẳn là rất hợp…” Vừa quay đầu lại, Lâm Thanh phát hiện, Niên Cẩn vốn nên theo sau lưng mình đã biến đâu không thấy.
Tìm khắp mọi nơi, đi qua đi lại vài vòng, giữa đám đông có vô số người, chỉ không có gương mặt quen thuộc nàng đang tìm kiếm. Lâm Thanh không khỏi có chút nóng nảy, mặc dù chợ không lớn, nhưng Niên Cẩn là người câm, có khổ cũng không nói được, làm sao có thể hỏi đường người ta, làm sao tìm được nàng?
Nếu đang an toàn thì còn được, nhỡ đâu bị người xấu nhắm tới…
Hắn lại ngốc ngốc, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào làm lụng, nếu phát hiện ra lạc mất nàng….
Vậy không phải từ nay nàng lại tiếp tục ăn canh suông cải trắng?
Không ổn, thật sự không ổn.
Lâm Thanh không có kinh nghiệm tìm người, liền đem mấy quán bán hàng rong gần đó hỏi một vòng, có từng gặp qua một nam tử “cao lớn, mặt lạnh, biểu tình nghiêm túc, nhưng rất đẹp”.
Người bán hàng đều nói chưa từng gặp qua, nếu thực sự nhìn thấy người như vậy, nhất định bọn họ có ấn tượng.
Nói như vậy, có khi Niên Cẩn không đi loanh quanh ở chỗ lạc, mà tự mình rời đi rồi.
Trong lá thư lần trước nói hắn là người câm ở thôn tây, nhưng không rõ là thôn nào, vậy nhà của Niên Cẩn, có thể là ở thôn Thi Đãng, gần Chúng Hưng trấn nhất.
Nhưng tại sao hắn trở về mà không nói với nàng một câu?
Hay là bị người tập kích….
“Lâm tiên sinh, Lâm tiên sinh.” Phía sau có người gọi nàng, quay đầu lại, là Diệp Chiêu Quân.
“Tiên sinh sao lại một mình ở đây? Không phải Niên Cẩn đi cùng ngươi à?”
“Ngươi nhìn thấy Niên Cẩn?” Lâm Thanh hỏi.
“Đúng vậy, mới vừa rồi ta từ ngõ đối diện đi ra, gặp qua hắn, đang đi về nhà.”
“Về nhà? Ngươi nói chính là…”
“Niên Cẩn gia, ở đầu kia thôn tây.”
Lâm Thanh yên lòng, không lại truy vấn, theo hướng Diệp Chiêu Quân chỉ, cáo biệt mà đi.
Còn Diệp Chiêu Quân đứng yên tại chỗ, nhất thời không nghĩ ra lí do để giữ nàng lại, nhưng cũng không muốn mất đi cơ hội đơn độc gặp mặt này, cố ý tìm một câu chuyện.
“Tiên sinh đánh giá thành tích Diệp Chiêu Nhiên rất cao, nương ta vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều thả hắn đi ra ngoài chơi thêm một canh giờ!”
Lâm Thanh dừng bước, nhàn nhạt mà nói: “Đó là Chiêu Nhiên xứng đáng nhận được.”
Ngữ khí nhìn không ra có bao nhiêu dao động, nhưng Chiêu Quân cảm thấy tâm tình của nàng đang không tốt lắm, nhưng bản thân tự kiếm chuyện đã hơi mất mặt, nàng lại không mặn không nhạt đáp khiến hắn cũng không vui theo.
“Vậy tiên sinh đi thong thả.” Hắn cố tình dùng ngữ khí lạnh nhạt, Lâm Thanh gật đầu, liền rời đi.
“Niên Cẩn, ngươi nhìn xem chiếc trâm bạch ngọc này đẹp không, ta cảm thấy ngươi mang nó lên hẳn là rất hợp…” Vừa quay đầu lại, Lâm Thanh phát hiện, Niên Cẩn vốn nên theo sau lưng mình đã biến đâu không thấy.
Tìm khắp mọi nơi, đi qua đi lại vài vòng, giữa đám đông có vô số người, chỉ không có gương mặt quen thuộc nàng đang tìm kiếm. Lâm Thanh không khỏi có chút nóng nảy, mặc dù chợ không lớn, nhưng Niên Cẩn là người câm, có khổ cũng không nói được, làm sao có thể hỏi đường người ta, làm sao tìm được nàng?
Nếu đang an toàn thì còn được, nhỡ đâu bị người xấu nhắm tới…
Hắn lại ngốc ngốc, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào làm lụng, nếu phát hiện ra lạc mất nàng….
Vậy không phải từ nay nàng lại tiếp tục ăn canh suông cải trắng?
Không ổn, thật sự không ổn.
Lâm Thanh không có kinh nghiệm tìm người, liền đem mấy quán bán hàng rong gần đó hỏi một vòng, có từng gặp qua một nam tử “cao lớn, mặt lạnh, biểu tình nghiêm túc, nhưng rất đẹp”.
Người bán hàng đều nói chưa từng gặp qua, nếu thực sự nhìn thấy người như vậy, nhất định bọn họ có ấn tượng.
Nói như vậy, có khi Niên Cẩn không đi loanh quanh ở chỗ lạc, mà tự mình rời đi rồi.
Trong lá thư lần trước nói hắn là người câm ở thôn tây, nhưng không rõ là thôn nào, vậy nhà của Niên Cẩn, có thể là ở thôn Thi Đãng, gần Chúng Hưng trấn nhất.
Nhưng tại sao hắn trở về mà không nói với nàng một câu?
Hay là bị người tập kích….
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lâm tiên sinh, Lâm tiên sinh.” Phía sau có người gọi nàng, quay đầu lại, là Diệp Chiêu Quân.
“Tiên sinh sao lại một mình ở đây? Không phải Niên Cẩn đi cùng ngươi à?”
“Ngươi nhìn thấy Niên Cẩn?” Lâm Thanh hỏi.
“Đúng vậy, mới vừa rồi ta từ ngõ đối diện đi ra, gặp qua hắn, đang đi về nhà.”
“Về nhà? Ngươi nói chính là…”
“Niên Cẩn gia, ở đầu kia thôn tây.”
Lâm Thanh yên lòng, không lại truy vấn, theo hướng Diệp Chiêu Quân chỉ, cáo biệt mà đi.
Còn Diệp Chiêu Quân đứng yên tại chỗ, nhất thời không nghĩ ra lí do để giữ nàng lại, nhưng cũng không muốn mất đi cơ hội đơn độc gặp mặt này, cố ý tìm một câu chuyện.
“Tiên sinh đánh giá thành tích Diệp Chiêu Nhiên rất cao, nương ta vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều thả hắn đi ra ngoài chơi thêm một canh giờ!”
Lâm Thanh dừng bước, nhàn nhạt mà nói: “Đó là Chiêu Nhiên xứng đáng nhận được.”
Ngữ khí nhìn không ra có bao nhiêu dao động, nhưng Chiêu Quân cảm thấy tâm tình của nàng đang không tốt lắm, nhưng bản thân tự kiếm chuyện đã hơi mất mặt, nàng lại không mặn không nhạt đáp khiến hắn cũng không vui theo.
“Vậy tiên sinh đi thong thả.” Hắn cố tình dùng ngữ khí lạnh nhạt, Lâm Thanh gật đầu, liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro