Mộ Tương Xuân

Sớm Chiều Chung...

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

Chạng vạng, nắng chiều như chiếc rèm phủ xuống thôn xóm, thân ảnh cao lớn cách đó không xa từ từ tới gần, Lâm Thanh ngồi giữa tiểu viện, gương mặt hơi nghiêng qua, liếc nhìn Niên Cẩn chậm rãi bước đến.

Sau khi Niên Cẩn trở về, vẫn chưa nhìn nàng, chỉ đem đồ vật đặt xuống sàn, rồi tiếp tục bận rộn trong bếp.

Lâm Thanh có nhiều điều nghi vấn, nhưng thấy hành vi của hắn, tự dưng cảm thấy hết hứng thú hỏi chuyện.

Nhưng nàng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, trong bụng tràn ngập nghi vấn không có lời giải, đọng lại thành buồn bực, không giải quyết được, nàng cũng không muốn tạo cảnh yên bình giả tạo, mắt điếc tai ngơ.

Nhìn Niên Cẩn ra vào, không có phản ứng gì đối với nàng, cũng không nhìn nàng.

Lâm Thanh có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn, hắn đang tức giận, nhưng tức giận cái gì chứ?

Rõ ràng người không nói câu nào mà bỏ đi là hắn…

Lâm Thanh nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn, mí mắt giật giật, dứt khoát cầm sách lên đọc.

Hành động này có liên quan tới thói quen của nàng, từ nhỏ hễ Lâm Thanh gặp điều gì làm nàng tức giận, đau khổ, hay bất luận là thứ gì ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng, Lâm phụ liền đem nàng đi thư phòng đọc sách, luyện chữ, vẽ tranh.

Lâm phụ vốn là người ôn hòa nho nhã, mưa dầm thấm lâu, Lâm Thanh học được từ phụ thân tính cách gặp nguy cũng không hoảng loạn, dù núi Thái Sơn có sụp xuống trước mặt thì nàng cũng thần sắc bất biến, mười phân vẹn mười.

Từ nhỏ được người nhà khích lệ, nàng lại tài đức vẹn toàn, biết lấy đại cục làm trọng, tư tưởng phóng khoáng.

Nhưng chỉ có Lâm phụ và Lâm Thanh biết, loại tính cách này, bao dung với người khác, lại tra tấn chính mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Im lặng, rồi lại im lặng, chỉ có mỗi nàng là luôn luôn im lặng.

Không phát tiết được ra, áp lực dồn nén trong lòng.

Khói bếp lượn lờ, cơm chiều đã xong, Lâm Thanh cảm xúc dần dần bình ổn.

Niên Cẩn đặt đồ ăn trên bàn xong, rốt cuộc nhìn nàng, nếu là bình thường nàng sẽ trêu ghẹo hai câu, rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn mà thưởng thức món ăn Niên Cẩn làm, bất luận là rau dại, vẫn là canh súp, hay bánh nướng, mùi vị đều rất tốt. Lâm Thanh có thể ăn no, xong cùng Niên Cẩn đi dạo quanh hậu viện vài vòng tiêu thực, trở về liền uống trà đọc sách, dạy chữ cho Niên Cẩn.

Lâm Thanh thở dài, nàng mới nhận ra, bây giờ tự nhiên cái quy luật này bị phá vỡ, nàng cảm thấy có chút buồn bực.

Tâm trạng không tốt, khẩu vị đương nhiên không có.

Lâm Thanh lắc đầu, quay người định rời đi.

“Bụp”. Là tiếng nắm đấm rơi trên mặt bàn.

Lâm Thanh quay đầu nhìn, hốc mắt Niên Cẩn hơi đỏ, nắm đấm run rẩy như đang cố gắng kìm nén điều gì.

Hắn không nói được, chỉ đành dùng thanh âm này níu chân Lâm Thanh.

Lâm Thanh thấy hắn đang run nhè nhẹ, khóe miệng lại mím chặt, bộ dạng ủy khuất, không nói được gì, lòng nàng tê rần.

Chẳng qua nàng như cũ đứng yên tại chỗ, không phải nàng nhẫn tâm gì cả, chỉ là đang im lặng quan sát.

Niên Cẩn ngồi đối diện nàng, rồi cầm bát lên, trong bát tuỳ tiện vài miếng thức ăn, ánh mắt không nhìn nàng mà lẳng lặng hướng ra ngoài phòng.

Tựa như quay lại buổi sáng đầu tiên, Niên Cẩn cẩn thận bưng bát mì ngồi xổm ở ngoài ngưỡng cửa, Lâm Thanh đem bàn nhỏ mang tới, ngồi chung với hắn mà từ từ ăn cơm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gắp cho hắn một cái trứng gà từ bát của mình, đó là lần đầu tiên hắn được nếm hương vị của trứng gà.

Bên ngoài gió lớn, Lâm Thanh cũng không bước ra ngoài.

Niên Cẩn không cố ý tỏ ra ủy khuất hay hèn mọn.

Hắn chỉ không hiểu, tại sao nàng lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, mấy ngày sớm chiều chung đụng, chẳng lẽ chỉ có mình hắn nảy sinh tình cảm?

Đồ ăn thực nhanh bị gió thổi nguội lạnh, Niên Cẩn ăn mà không biết mùi vị gì.

Nàng là gì, là minh nguyệt treo cao trên nóc ngôi miếu cổ, là bánh bao hấp trắng ngần mới ra lò mà hắn không có tiền mua.

Giữa nàng và hắn, là khoảng cách như trăng trong nước, mây trên trời, khoảng trống không đong đếm được để lại từng vết sẹo trong lòng hắn.

Hắn đối với nàng mà nói, có là cái gì đâu.

Cho dù có hắn hay không, cho dù hắn vui hay buồn, Lâm Thanh đều không để ý.

Lâm Thanh vốn không có tâm.

“Bên ngoài gió mát nhỉ?” Lâm Thanh từ phía sau hắn đi tới, nắm lấy cánh tay trái lạnh lẽo của hắn, chậm rãi nói.

Ngữ khí không rõ buồn vui, mới vừa rồi còn đắm chìm trong bi thương, vụng trộm lên án Lâm Thanh, mũi Niên Cẩn có chút chua xót, thân mình cứng đờ như không muốn nàng chạm vào.

Lâm Thanh thấy hắn kéo kéo khóe miệng, rõ ràng là kháng cự rồi lại cẩn thận nhìn nàng, sợ nàng ngay lập tức buông lỏng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0