Mộ Tương Xuân

Tín Vật Giết Ng...

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

Lâm Thanh nghĩ, nếu trước kia mà có nam nhân nào đối xử với nàng như thế này, nàng đã sớm chạy mất dạng, một nửa là do cạn lời một nửa là để tránh phiền phức.

Nhưng, nam nhân trước mặt này…

Thôi bỏ đi, nàng thở dài.

“Vào phòng? Chúng ta cùng nhau ăn.” Chung quy vẫn là nàng mềm lòng, hạ giọng, kéo hắn vào phòng.

Niên Cẩn ngơ ngác nhìn cánh tay được Lâm Thanh níu lấy, nghiêng người lén lút đỏ mặt, lại giả vờ như không có gì phát sinh mà ngồi xuống bàn ăn.

Lâm Thanh vừa gắp đồ ăn cho hắn, vừa hỏi: “Hôm nay ngươi về nhà?”

Niên Cẩn thản nhiên mà gật đầu, làm tâm tình Lâm Thanh thoáng buông lỏng.

“Đi thăm ai?”

Lâm Thanh múc nửa chén canh, khẩu vị không tốt lắm, chỉ dùng một ít canh suông với gắp vài đũa đồ ăn liền dừng lại.

Niên Cẩn nghe vậy, gật đầu, rồi đi đến tủ đựng chén bát mà gắp hai gắp đồ chua, đã ủ được nửa tháng, chay cay ngon miệng, Lâm Thanh ngày thường đều thích kêu hắn lấy ra ăn, Niên Cẩn sợ nàng ăn nhiều đồ chua không tốt, vẫn luôn hạn chế nàng.

Hôm nay, Niên Cẩn đem bát đồ chua đặt trước mặt Lâm Thanh, Lâm Thanh hướng hắn cười nhẹ một cái, Niên Cẩn gật đầu, rồi bắt chước dáng vẻ khập khiễng của người què.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Thanh nghi hoặc nhướn mày, hỏi: “Chân ngươi làm sao vậy? Bị thương? Có người khi dễ ngươi à?”

Lâm Thanh lúc này còn chưa nhận thức được, ba câu hỏi quan tâm lo lắng này, đối với một nam nhân hướng nội thiếu cảm giác an toàn như hắn, có ý nghĩa tới nhường nào.

Niên Cẩn ngây ngốc một chút, vội vàng lắc đầu, cổ chân lắc lắc mấy cái, tỏ vẻ mình rất khỏe khoắn.

Lại khoa chân múa tay một hồi, Lâm Thanh mới hiểu được, hôm nay hắn đi thăm lão nhân què chân góa bụa ở đầu thôn tây, hàng xóm của Niên Cẩn.

Nói tới vị lão nhân này, chính là ân nhân lúc bé của Niên Cẩn.

Năm ấy chiến loạn, nạn đói triền miên, Niên Cẩn dựa vào một khối bánh lão nhân cho, ngâm nước giếng để ăn mà sống sót.

Niên Cẩn về nhà lúc họp chợ, là lấy bạc Lâm Thanh đưa hắn đi mua vài thứ cho lão nhân.

“Vì sao không nói với ta một lời nào đã đi rồi?” Lâm Thanh lại ăn một lát, Niên Cẩn mới yên tâm.

Nam nhân thở dài, chỉ miệng mình, hơi cúi đầu.

Hắn chỉ không nghĩ ở trên chợ nhiều người như vậy, ở cạnh nàng khoa tay múa chân, khiến cho người khác biết hắn là người câm.

Lâm Thanh hơi trầm tư, nàng muốn Niên Cẩn cùng mình nói cho rõ ràng, có thể hắn nghĩ sẽ đi một lúc rồi về, nên trực tiếp đi rồi.

“Có việc gì xảy ra làm chậm trễ ngươi sao?” Hôm nay tới chạng vạng hắn mới về, hay là xảy ra chuyện gì.

Niên cẩn hết gật đầu, rồi lại lắc đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thực ra hôm nay có xảy ra chút chuyện, nhưng Niên Cẩn không định nói cho Lâm Thanh, nhìn nàng mỗi ngày ăn no, tâm tình càng ngày càng tốt, hắn không nghĩ phá vỡ trạng thái tốt đẹp này.

Những lời Cố lão nói, cứ coi như hắn hoàn toàn không nghe thấy đi, dù sao hắn cũng chỉ là một người câm nhỏ.

Người câm nhỏ Niên Cẩn lén lút nhếch môi, cười trộm một cái, vừa vặn bị Lâm Thanh bắt gặp. Lâm Thanh trong lòng thầm lắc đầu, quả dưa ngốc này, có tâm sự gì đều viết ở trên mặt, dù không thể nói chuyện nhưng tâm tư cũng bại lộ không sót một thứ gì.

Lâm Thanh không truy vấn nữa, hai người ăn xong, lấy ra lò sưởi, ở bên ngọn đèn dầu thong thả nhấm nháp trà an thần.

Không khí vừa vặn, trầm lặng mà an ổn, nơi ánh đèn ấm áp chiều tới, trái tim có chút ăn ý mà cùng nhau gợn sóng.

“À đúng rồi, hôm nay ta mua ít đường phèn, Niên Cẩn mang lại đây giúp ta đi?”

Niên Cẩn gật đầu, ngoan ngoãn đi lấy.

Chỉ trong chốc lát liền quay lại, một tay cầm trâm bạch ngọc, tay kia xách đường phèn.

Biểu cảm của hắn như muốn hỏi Lâm Thanh xem cây trâm bạch ngọc là của ai.

“Cho ngươi đó, ta nghĩ hôm nay nếu ngươi trở về, cây trâm này chính là phần thưởng, còn nếu ngươi không trở lại, vậy nó chính là…”

Tín vật giết ngươi.

Nửa câu sau này, Lâm Thanh không có nói ra, chỉ tránh ở ánh đèn ôn nhu mà nhìn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0