Mộ Tương Xuân

Diệp Chiêu Quân...

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

Mấy ngày nữa là tới lễ trừ tịch, cũng là đêm giao thừa, tuy rằng tiểu viện của Lâm Thanh sắp xếp trang trí đơn giản, nhưng Niên Cẩn vẫn bận rộn thức khuya dậy sớm. Lâm Thanh cũng muốn hỗ trợ, nhưng không bê vác được đồ nặng, không với tới chỗ cao, thậm chí trong lúc chuẩn bị dọn dẹp còn suýt nữa đem ghế tự đập vào chân, Niên Cẩn đứng bên cạnh nhìn, không nói hai lời liền đem nàng đuổi tới thư phòng đã được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ.

Một lát sau, Lâm Thanh xách mấy gói đồ được bọc ngay ngắn, đi ra cửa. Niên Cẩn trùng hợp đang ở hậu viện lượm gỗ, hai người không chạm mặt nhau, nhưng Lâm Thanh có để lại tờ giấy nhắn.

“Ta ra ngoài chơi.”

Sau khi Niên Cẩn thấy tờ giấy này, khóe miệng hơi run rẩy, Lâm Thanh chắc là lo lắng hắn không quen đọc chữ, đem từng chữ viết đặc biệt to.

Niên Cẩn tức cười, lắc lắc đầu, gom cành khô vừa nhặt mang vào bếp, lại trèo lên nóc nhà kiểm tra xem có chỗ nào dễ bị mưa dột.

Qua hơn nửa canh giờ, không còn việc gì làm, mà nấu cơm lại sớm quá, nên Niên Cẩn liền ngồi ở ngưỡng cửa mà nhìn chằm chằm cửa viện.

Hắn trước giờ chưa từng chờ mong điều gì, chỉ có duy nhất việc chờ Lâm Thanh trở về mỗi ngày.

Nhưng chờ mãi, tiểu viện gió thổi, cỏ lay, lá rụng, cành đung đưa, âm thanh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yên tĩnh.

Lâm Thanh vẫn chưa trở về.

Niên Cẩn cũng không giận, đứng lên đi đi một hồi, rồi lại ngồi xuống tiếp tục chờ.

Đến tận lúc cửa mở.

“Có ai ở nhà không?” Một nam nhân thẳng tiến bước vào, thanh âm tương đối quen thuộc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Niên Cẩn vừa mới hồ hởi đứng lên định chào đón, lập tức lạnh mặt.

Hừ, lại là Diệp Chiêu Quân.

Trong khoảng thời gian này, hắn ta đã tìm không biết bao nhiêu cái lí do để ghé thăm tiểu viện, mỗi lần xong việc còn nấn ná không đi, kéo Diệp Chiêu Nhiên dán vào Lâm Thanh để hỏi chuyện.

Chính hắn nghe chẳng hiểu, vậy mà nghiêm túc gật gù như thật.

“Hừ”. Niên Cẩn cũng lười tiếp đãi hắn, vừa lắc mình đứng dậy, đi vào nhà.

Diệp Chiêu Quân có chút xấu hổ, lại như cũ tự giác bước vào cửa, tự nhiên như đang ở nhà mình.

“Niên Cẩn huynh đệ, sao thấy ta mà ngươi thở dài? Chẳng lẽ ta làm gì khiến ngươi không cao hứng?”

Cái tên Diệp Chiêu Quân này, cho dù đối phương là ai, hắn cũng không chịu ăn một chút mệt nào, cũng không quan tâm lễ nghĩa là gì, nếu có ai khiến hắn va phải một cái châm, hắn nhất định trả lại gấp ngàn vạn lần, đem toàn thân người ta đâm đầy châm.

Niên Cẩn không hiểu tại sao mà da mặt người này lại dày như vậy, rõ ràng là nhận ra mình không chào đón hắn, chẳng biết xấu hổ mà tự ý vào nhà, còn tự động châm trà.

Trên người thì mặc quần áo phong lưu đỏ rực rỡ, chói mù mắt người ta.

Không có cách nào, Niên Cẩn đành chỉ chỉ cửa phòng Lâm Thanh, lắc lắc đầu, ý bảo nàng không có nhà.

Diệp Chiêu Quân gật đầu, nói: “Hôm nay ta tới tìm ngươi, cũng vừa lúc Lâm Tiên sinh không ở nhà.”

Niên Cẩn kiềm chế phiền muộn, dựa vào cửa, khoanh tay, ý bảo hắn, có chuyện mau nói, có rắm mau thả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0