Mộ Tương Xuân

Vịt Muối Quế Ho...

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

Lại nói, ở bên này, Lâm Thanh vác mấy cái gói đồ chậm rì rì mà đi về hướng đầu thôn tây, trên đường còn gặp được xe đẩy của người cùng thôn, dù ngược nhau hai dặm đường vẫn muốn mang nàng đi một đoạn.

Sau khi xuống xe, Lâm Thanh chắp tay cảm tạ, thôn dân vui tươi hớn hở mà xua tay, lại tâm sự rằng hài tử nhà mình được tiên sinh dạy tốt, biết không ít lễ nghi, chữ viết ngay ngắn xinh đẹp, câu đối chữ phúc đón tết năm nay đều là do hắn viết.

Nói rồi hắn đột nhiên vỗ trán một cái, vội vàng nhớ ra cần phải đưa hàng hóa lên trấn trên, Lâm Thanh tủm tỉm cười mà tiễn hắn đi, xoay người lại tiếp tục bước chậm theo phương hướng Niên Cẩn gia mà đi.

Người tinh mắt đều có thể nhìn ra, hôm nay tâm tình Lâm Thanh không tệ, vui vẻ tới mức không khép được khóe miệng.

“Cộc cộc ----” Thanh âm gõ cửa vang lên, trong nhà ầm vang một tiếng, tiếp theo là tiếng bước chân hùng hổ truyền đến.

“Ai đó! Ban ngày ban mặt mà gõ cửa làm gì? Làm hại lão nhân ta ngã chổng vó lên trời, đem mộng đẹp phá hủy luôn rồi.”

“Vịt muối quế hoa tiệm Trần Ký”.

Lại thêm một tiếng ầm vang, cánh cửa lâu năm không tu sửa đột ngột mở ra, từ tốc độ mở cửa, liền nhận ra tâm tình người bên trong không quá ổn định.

“Chết tiệt, thật đúng là ngươi tôn tử.”

“Lăn, lăn.”

Người mở cửa là lão nhân què chân, râu tóc bạc trắng, quần áo tả tơi, không rõ còn nơi nào lành lặn không có mụn vá không. Sau khi to tiếng nói xong, lão nhân thổi râu, trừng mắt mà lẩm bẩm mắng mấy câu, liền xoay người, bước thụt bước thò mà đi về phòng.

Lâm Thanh sờ mũi, khụ một tiếng, tủm tỉm cười mà theo sau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão nhân đi tới cái bàn đặt giữa phòng, không nhịn được mà quay lại nhìn, vừa lúc đối diện ánh mặt dạt dào ý cười của Lâm Thanh.

Lão nhân trong lòng cả kinh, mắng: “Tôn tử ngươi mẹ nó hù chết lão nhân ta, suýt ta bị dọa tới không dậy nổi, lịm lịm mà đi đời, ngươi cái tôn tử này! Không phải ta bảo ngươi lăn sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Thanh vẻ mặt vô tội.

“Ta muốn lăn, nhưng vịt quế hoa lại muốn tiền vào, nó không tự đi được, sống chết bám ta, một hai phải tiến vào cho ngài nếm thử, ta không còn cách nào đành phải mang nó vào đây.”

Lâm Thanh biểu tình nghiêm túc, lời lẽ thỏa đáng, lão nhân tức tới trợn trắng mắt.

“Vật nhỏ ngươi da mặt vẫn dày như vậy!”

Thấy ngữ khí lão nhân mềm xuống, Lâm Thanh lập tức dựa theo mà xuống bậc thang, đem đồ đồ vật gói tốt trong giấy thấm dầu mở ra, bày ở trên bàn.

“Hừ, còn không phải là nói Trần Ký vịt muối quế hoa sao? Này là cái gì?”

“Cố lão --- ngài không phải không biết, Trần Ký ở tận hoàng thành, nơi này không có.”

Cố lão cũng cười, hắn nhìn Lâm Thanh lâu ngày không gặp, hốc mắt hơi lên men, lại cảm thấy rơi nước mắt ở trước mặt tên nhãi ranh này có chút mất mặt, đành dứt khoát cố ý xụ mặt.

Lâm Thanh hiểu rõ, đem rượu lấy ra, rót đầy ly cho mình và Cố lão.

“Vịt này tuy hương vị không tinh tế bằng Trần Ký, nhưng thắng ở điểm đặc sắc, vịt ngao du ở nơi sơn dã ao hồ, mập mạp lại mọng nước, phết nước sốt tươi ngon rồi nướng, da giòn thịt mềm---”

“Chớ nói nữa, xé cho ta cái đùi.” Cố lão một bên nghe Lâm Thanh miêu tả, một bên nhìn thịt vịt tỏa ra mỹ vị mùi hương, nuốt nước miếng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0