Mộ Tương Xuân

Nhìn Theo

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

Lâm Thanh làm theo, lại bóc vỏ trứng vịt màu trắng sứ mà Cố lão yêu thích nhất.

Tuy rằng trứng vịt này hơi mặn, đậm đà, nhưng thêm một ngụm rượu mạnh, hương vị liền thơm ngon khó cưỡng.

Lâm Thanh lột vỏ trứng, tận tay đưa cho Cố lão, lão nhân sửng sốt một lát, nhận lấy rồi thở dài.

Cố lão ngày thường tuy hay quát mắng ồn ào, nhưng thật ra lại rất thận trọng và chu đáo.

Lão thấy Lâm Thanh mang đến món mình thích nhất, rượu cũng là loại rượu mình quen uống, lột vỏ trứng, dùng hai tay đưa tới.

Nha đầu này, đang dùng hành động thể hiện nàng đối với lão tôn trọng cùng kính yêu, trước nay đều vậy.

“Cố lão, Lâm Thanh gần đây mới biết được ngài trụ ở đây, không sớm bái phỏng, thật sự hổ thẹn.”

“Hừ”. Cố lão hừ lạnh, giữa trán cũng nhiều thêm vài phần lệ khí.

“Rùa đen rụt cổ.” Bốn chữ nặng nề đánh thẳng vào tim Lâm Thanh, khiến nụ cười của nàng hơi thu lại.

Thấy vậy, Cố lão tiếp tục hừ lạnh: “Như thế nào, dám làm rùa đen rụt cổ lại không dám cho người khác mắng ngươi?”

“Lâm Thanh cũng không thấy làm rùa đen rụt cổ có gì không ổn, trường thọ, thong thả an bình.”

Lâm Thanh mồm miệng lanh lợi, không kiêu ngạo không nịnh nọt mà đáp trả.

Cố lão uống một ngụm rượu, cay tới nhe răng trợn mắt, mắng: “Ngươi đừng ở đây mà lòng vòng, chẳng khác gì cái tên sư phụ mặt lạnh vô tình của ngươi, một câu nói mà không biết lừa được bao nhiêu người, có thấy mệt không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố lão ở trung tâm quyền lực của triều đình nhiều năm, chắc chắn không phải là kẻ không có đầu óc, thậm chí hành sự càng thêm quyết đoán, quyết sách vừa có sức nặng, vừa hiệu quả, lần này hẳn là bị biểu hiện không chút để bụng của Lâm Thanh làm cho tức giận rồi.

Vịt cũng không ăn, lại xé một cái chân, lấy bốn năm cái trứng vịt để vào trong ngực, định bụng đứng dậy mà rời đi, đột nhiên lại quay lại mà thầm thì: “Làm rùa đen không phải không tốt, nhưng nếu nguyên bản là một con giao long cường tráng lại cố ý sắm vai rùa đen, nho nhỏ mai rùa không chỉ không che đậy được thân hình xấu xí, mà còn lòi ra cái đuôi, bị người ta chế nhạo.”

Lâm Thanh ngỡ ngàng, chợt mỉm cười, đem rượu còn dư trong chén uống xong.

Chỉ có một mình nàng, trong im lặng mà hết một li lại một li rượu mạnh, mùi rượu xộc vào họng, vào tim gan, xông lên mặt, nhưng càng uống tâm trạng càng ảm đạm.

Cố lão là trưởng bối mà nàng từ nhỏ đã tôn kính, từng làm tới chức tể tướng, rồi trở thành một trong ba vị nguyên lão đạt tới cấp bậc nội các đại thần.

Cố lão trước kia quyền cao chức trọng, danh tiếng vô hạn, cửa Cố phủ nườm nượp khách khứa tới lui, con cháu còn vì điều này mà tự hào.

Hiện giờ, cũng rơi vào kết cục này.

Ngay cả Cố lão yêu nhất Trần Ký vịt muối quế hoa, cũng không biết còn có thể được ăn một lần nữa hay không.

Cố lão què chân, Cố gia trưởng tôn Cố Đình Trạch đã chết. Cố gia thịnh vượng một thời cũng không thoát khỏi vận mệnh suy tàn.

Bình rượu rốt cuộc thấy đáy, Lâm Thanh đứng dậy, hướng phòng trong hành lễ, cao giọng cáo từ rồi thối lui.

Trong phòng Cố lão thầm nghĩ, không biết nha đầu này có uống say không, vì thế lặng lẽ ra ngoài, khập khiễng mà đi theo nàng, đến tận khi màn đêm treo đầy sao, lão nhân tận mắt thấy nàng bước vào cửa tiểu viện, mới an tâm rời đi.

Rời đi cũng là chân bước khập khiễng, chậm rì rì dịch chuyển, bóng dáng chìm vào đêm tối phá lệ gầy yếu.

Lâm Thanh đã bước chân vào viện quay đầu lại, nhìn theo lão nhân từng làm mưa làm gió một thời, ánh mắt như cũ tràn đầy thành kính.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0