Mộ Tương Xuân

Cho Ta Ôm Một C...

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

“Hôm nay có khách tới nhà phải không?” Nàng có chút say, khẽ chớp mi, mỉm cười hỏi Niên Cẩn.

Niên Cẩn gật đầu, viết xuống lòng bàn tay nàng ba chữ “Diệp Chiêu Quân”.

Lâm Thanh gật đầu tỏ vẻ đã biết, đem hai bàn tay đan vào nhau, khẽ miết đầu ngón tay hơi lạnh của Niên Cẩn.

“Hôm nay vất vả cho ngươi phải tiếp đón hắn rồi, chắc ăn không ít mệt nhỉ.”

Nàng say, ý cười đọng ở đáy mắt, mơ màng nhìn hắn. Niên Cẩn đối diện ánh mắt này mà tim đập lỡ một nhịp, cuống quít cúi đầu, rút tay ra, tỏ vẻ trấn định mà đi rót cho nàng ly trà.

Lâm Thanh ngồi trên ghế mây, hơi lắc lư, thì thầm nói: “Con người hắn, lợi hại thật sự, nhưng không xấu, lấy thông minh mà chiếm chút tiện nghi của người khác, bộ dạng đắc chí giống y như con chuột nhỏ ăn vụng được mật ngọt.”

Niên Cẩn đang rót trà chợt khựng lại.

Không nhịn được mà nhớ tới, người nào đó cũng ngồi bên cái bàn, đắc ý mà nói: “Qua mấy ngày nữa, ta có thể thuận lý thành chương mà dọn vào đây ở.”

Hắn lúc đó còn cười Diệp Chiêu Quân không biết xấu hổ, da mặt dày như tường thành, nhưng hiện tại xem ra, Lâm Thanh đối với hắn ta, cũng có phần để tâm.

Vì cái gì chứ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Là vì hắn đẹp? Tục khí khó kìm nén? Da mặt dày? Mỗi ngày giống y như ruồi bọ mà bay tới bay lui?

Đúng là cạn lời.

Niên Cẩn đem chén trà đặt cái “bộp” xuống bàn, tràn ra vài vết nước, thấm ướt ống tay áo Lâm Thanh.

Nàng chỉ cười, lắc đầu.

“Hà tất phải tức giận, vệt trà này ngày mai vẫn là ngươi tới tẩy. Động tác nhớ mềm nhẹ chút, chớ có nóng vội.”

Niên Cẩn rốt cuộc ngẩng đầu, muốn trừng nàng một cái, lại chạm phải con ngươi đen nhánh như mực.

Đôi mắt kia mang theo bao dung, thêm vài phần cố ý trêu đùa.

Nhưng chỉ giây lát liền lướt qua, hắn chưa kịp vui sướng, còn đang xấu hổ buồn bực, ánh mắt chan chứa xúc cảm kia đã biến mất vô tung.

Chỉ còn lại bình tĩnh mà lý trí.

“Niên Cẩn, ngươi tên thật là Niên Cẩn sao? Vẫn là sau này có người đặt cho ngươi?” Nàng hỏi một câu không liên quan, lập tức khiến bầu không khí trầm lắng xuống.

Niên Cẩn cảm thấy nàng như có ma lực, có thể khống chế cảm xúc của người xung quanh, cũng có thể điều tiết bầu không khí. Giống như, thế gian này đủ loại người, đều chỉ là con cờ trên bàn cờ của nàng, hết thảy đều nắm giữ trong lòng bàn tay.

Hắn gật đầu, từng nét bút mà viết xuống “Niên Cẩn”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Thanh thu tay lại, chống cằm, nương theo ánh đèn phập phùng mà suy nghĩ.

Niên Cẩn, Niên Gia.

Tô Châu, Tả Ngạn, Đại Hưng, Lĩnh Nam…

Nàng say thật rồi, tác dụng của rượu tuy chậm mà mạnh, nàng hỗn loạn đầu óc nhất thời không định vị được là Niên gia nào.

Mà từng màn từng màn chuyện cũ khó có thể quên được, cứ không ngừng chiếm lấy tâm trí.

Kinh thành có một dãy phố, dãy phố có một nhà nọ, không phú thì cũng quý, có tướng quân, có tể tướng, có hầu gia.

Có hoa hạnh, hoa đào, hoa lê, hoa mai.

Tính ngày tháng, những cây hoa này đã trổ bông biết bao nhiêu năm rồi.

Lâm Thanh ngẩng đầu mới phát hiện Niên Cẩn vẫn chưa rời đi, lặng lẽ đứng cạnh nàng, trên tay còn có chậu nước và khăn sạch.

Nàng nhìn Niên Cẩn, một hồi mới bình tĩnh lại.

Nói: “Lại đây, cho ta ôm một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0