Ngươi Muốn Ngủ...
2024-12-04 17:58:48
Editor: Chiếc mèo đi mưa
Sáng sớm, khí lạnh tập kích, những bông tuyết tung mình đánh vào ô cửa sổ, Lâm Thanh nằm trong ổ chăn ấm áp, lười nhác nâng đầu, hướng ngoài cửa mà gọi to: “Niên Cẩn, lại đây---”
Niên Cẩn ban đầu không muốn để ý tới nàng, rồi lại lo lắng nàng thật sự có chuyện gì, vẫn là bước tới cửa phòng xem thử.
Lâm Thanh vẻ mặt thích ý mà nhìn hắn, đưa ra cánh tay non mịn như hoa sen, vẫy nhẹ một cái, làm mắt Niên Cẩn cũng lên xuống theo. Hắn như phản xạ có điều kiện mà cụp mắt xuống không dám nhìn, rồi lại nhớ tới cảnh tượng tối qua bị nàng trêu đùa.
Nàng thực sự rất đáng giận, cố ý vuốt ve lòng bàn tay hắn, đem thân mình chôn trong ngực hắn, mềm mại… Làm hắn nhịn không được mà nuốt nước miếng, muốn lặng lẽ dịch người kéo chút khoảng cách, ấy vậy mà lại bị nàng phát hiện, không chỉ cười khẽ mà còn sát lại bên tai hắn mà thở ra hơi ấm, khiêu khích vành tai hắn, cả cổ nữa.
“Thích ta? Ngươi muốn ngủ cùng ta sao, Niên Cẩn.” Hắn mở to hai mắt, hô hấp bất chợt đình trệ, tai ù đi không nghe rõ nàng vừa cười khẽ mà thì thầm điều gì, duy chỉ có tiếng trái tim đập như trống bỏi.
Thình thịch --- thình thịch ----
Hắn không biết chính mình nên làm thế nào, là tình yêu thầm kín điên cuồng được lấp đầy mà ôm lấy nàng, hay là lý trí mà kéo ra khoảng cách.
Đang lôi lôi kéo kéo, ngay lúc hắn còn sững sờ, Lâm Thanh đã dán đôi môi ấm áp tới, triền miên kiều diễm mà mút lấy hơi thở của hắn. Ngón tay nàng thon dài, thành thạo mà vuốt ve gáy hắn, theo sống lưng thẳng tắp của hắn mà vuốt, không rõ là nàng đang âu yếm cơ thể hắn, hay là linh hồn.
Hạ thân nổi lên phản ứng rõ ràng, cương ngạnh, theo động tác của nàng mà khẽ run rẩy.
Lâm Thanh cười, rời đi đôi môi đang dục cầu bất mãn, câu ra một sợi chỉ bạc, óng ánh. Hắn giống như thấy gương mặt chính mình ửng đỏ, hai mắt mê ly.
Mà Lâm Thanh, nàng thật đẹp, xa hoa, lộng lẫy, lóa mắt mà lại ấm áp.
Sáng sớm, nàng cố ý sai sử hắn, gọi hắn tới xong, lại lộ ra đôi bàn chân trắng trẻo mềm mại, hoặc là cố ý giơ tay để ống tay áo trượt xuống làm lộ cánh tay nõn nà, hoặc là mị nhãn như tơ như có như không mà nhìn hắn.
Niên Cẩn ngẩng đầu, dứt khoát bước nhanh tới mép giường nàng, cúi xuống hôn lên trán nàng, động tác nhanh như gió, giống như là sợ bản thân do dự. Tiếp theo lại một lần nữa ấn lên trán nàng một cái hôn, ôn nhu tựa như chuồn chuồn nước, tay phải không quên kéo ống tay áo nàng, che khuất cánh tay nõn nà.
Lâm Thanh nằm nghiêng trên giường, khẽ ngửi mùi hương của hắn xen lẫn hơi lạnh tới thấu xương, tươi mát giống hoa mai.
Là hoa mai tươi tốt đầu đông, đứng ngạo nghễ mà thanh lãnh.
Hôm nay, nàng muốn cùng Niên Cẩn xuống núi, đem đồ vật đã chuẩn bị tốt đưa cho hương thân phụ lão, Lâm Thanh nhìn bóng dáng bận rộn của hắn, trong lòng đột nhiên trở nên kiên định, loại cảm giác này, giống như liếc mắt một cái đã qua vạn năm, khiến người ta yên lòng tới lạ.
Nàng mặc xong quần áo, chỉnh trang đai lưng, Niên Cẩn bước lại gần, tự nhiên cầm lấy lược gỗ mà giúp nàng chải tóc. Thuần thục tinh tế mà sơ một cái búi tóc xong, Niên Cẩn lại chỉ mặt bàn, trên bàn có cháo loãng thịt bằm cùng nấm, sủi cảo chiên, còn có mấy thứ đồ khai vị, từng đĩa bày ngay ngắn.
Lâm Thanh gật đầu, rửa mặt xong liền ngồi cạnh bàn, một bên ăn, một bên nhìn Niên Cẩn phân loại đóng gói đồ đạc.
“Niên Cẩn, ngươi còn như vậy sẽ sủng hư ta nha.”
Nàng không rõ giọng điệu hiện tại của mình là thế nào đây, là trêu đùa, vẫn là vui sướng, là lo lắng có được rồi mất đi, hay là vô tư không chút nào cố kỵ.
Niên Cẩn xoa tay đi tới, ống tay áo cọ xát lưu lại âm thanh sột soạt.
Hắn đứng yên, rồi cúi xuống, ngay giữa trán nàng ấn một cái hôn.
Vừa ôn nhu, vừa trịnh trọng.
“Ba---”
Chỉ là thanh âm này có chút lớn.
Niên Cẩn đỏ mặt ngay tức thì, hắn không biết dùng sức hôn sẽ phát ra tiếng.
Lâm Thanh ha ha cười lớn, cười tới mức khóe mắt đã hơi ươn ướt. Ở nơi Niên Cẩn không nhìn thấy, tay áo lặng lẽ lau đi.
Sáng sớm, khí lạnh tập kích, những bông tuyết tung mình đánh vào ô cửa sổ, Lâm Thanh nằm trong ổ chăn ấm áp, lười nhác nâng đầu, hướng ngoài cửa mà gọi to: “Niên Cẩn, lại đây---”
Niên Cẩn ban đầu không muốn để ý tới nàng, rồi lại lo lắng nàng thật sự có chuyện gì, vẫn là bước tới cửa phòng xem thử.
Lâm Thanh vẻ mặt thích ý mà nhìn hắn, đưa ra cánh tay non mịn như hoa sen, vẫy nhẹ một cái, làm mắt Niên Cẩn cũng lên xuống theo. Hắn như phản xạ có điều kiện mà cụp mắt xuống không dám nhìn, rồi lại nhớ tới cảnh tượng tối qua bị nàng trêu đùa.
Nàng thực sự rất đáng giận, cố ý vuốt ve lòng bàn tay hắn, đem thân mình chôn trong ngực hắn, mềm mại… Làm hắn nhịn không được mà nuốt nước miếng, muốn lặng lẽ dịch người kéo chút khoảng cách, ấy vậy mà lại bị nàng phát hiện, không chỉ cười khẽ mà còn sát lại bên tai hắn mà thở ra hơi ấm, khiêu khích vành tai hắn, cả cổ nữa.
“Thích ta? Ngươi muốn ngủ cùng ta sao, Niên Cẩn.” Hắn mở to hai mắt, hô hấp bất chợt đình trệ, tai ù đi không nghe rõ nàng vừa cười khẽ mà thì thầm điều gì, duy chỉ có tiếng trái tim đập như trống bỏi.
Thình thịch --- thình thịch ----
Hắn không biết chính mình nên làm thế nào, là tình yêu thầm kín điên cuồng được lấp đầy mà ôm lấy nàng, hay là lý trí mà kéo ra khoảng cách.
Đang lôi lôi kéo kéo, ngay lúc hắn còn sững sờ, Lâm Thanh đã dán đôi môi ấm áp tới, triền miên kiều diễm mà mút lấy hơi thở của hắn. Ngón tay nàng thon dài, thành thạo mà vuốt ve gáy hắn, theo sống lưng thẳng tắp của hắn mà vuốt, không rõ là nàng đang âu yếm cơ thể hắn, hay là linh hồn.
Hạ thân nổi lên phản ứng rõ ràng, cương ngạnh, theo động tác của nàng mà khẽ run rẩy.
Lâm Thanh cười, rời đi đôi môi đang dục cầu bất mãn, câu ra một sợi chỉ bạc, óng ánh. Hắn giống như thấy gương mặt chính mình ửng đỏ, hai mắt mê ly.
Mà Lâm Thanh, nàng thật đẹp, xa hoa, lộng lẫy, lóa mắt mà lại ấm áp.
Sáng sớm, nàng cố ý sai sử hắn, gọi hắn tới xong, lại lộ ra đôi bàn chân trắng trẻo mềm mại, hoặc là cố ý giơ tay để ống tay áo trượt xuống làm lộ cánh tay nõn nà, hoặc là mị nhãn như tơ như có như không mà nhìn hắn.
Niên Cẩn ngẩng đầu, dứt khoát bước nhanh tới mép giường nàng, cúi xuống hôn lên trán nàng, động tác nhanh như gió, giống như là sợ bản thân do dự. Tiếp theo lại một lần nữa ấn lên trán nàng một cái hôn, ôn nhu tựa như chuồn chuồn nước, tay phải không quên kéo ống tay áo nàng, che khuất cánh tay nõn nà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh nằm nghiêng trên giường, khẽ ngửi mùi hương của hắn xen lẫn hơi lạnh tới thấu xương, tươi mát giống hoa mai.
Là hoa mai tươi tốt đầu đông, đứng ngạo nghễ mà thanh lãnh.
Hôm nay, nàng muốn cùng Niên Cẩn xuống núi, đem đồ vật đã chuẩn bị tốt đưa cho hương thân phụ lão, Lâm Thanh nhìn bóng dáng bận rộn của hắn, trong lòng đột nhiên trở nên kiên định, loại cảm giác này, giống như liếc mắt một cái đã qua vạn năm, khiến người ta yên lòng tới lạ.
Nàng mặc xong quần áo, chỉnh trang đai lưng, Niên Cẩn bước lại gần, tự nhiên cầm lấy lược gỗ mà giúp nàng chải tóc. Thuần thục tinh tế mà sơ một cái búi tóc xong, Niên Cẩn lại chỉ mặt bàn, trên bàn có cháo loãng thịt bằm cùng nấm, sủi cảo chiên, còn có mấy thứ đồ khai vị, từng đĩa bày ngay ngắn.
Lâm Thanh gật đầu, rửa mặt xong liền ngồi cạnh bàn, một bên ăn, một bên nhìn Niên Cẩn phân loại đóng gói đồ đạc.
“Niên Cẩn, ngươi còn như vậy sẽ sủng hư ta nha.”
Nàng không rõ giọng điệu hiện tại của mình là thế nào đây, là trêu đùa, vẫn là vui sướng, là lo lắng có được rồi mất đi, hay là vô tư không chút nào cố kỵ.
Niên Cẩn xoa tay đi tới, ống tay áo cọ xát lưu lại âm thanh sột soạt.
Hắn đứng yên, rồi cúi xuống, ngay giữa trán nàng ấn một cái hôn.
Vừa ôn nhu, vừa trịnh trọng.
“Ba---”
Chỉ là thanh âm này có chút lớn.
Niên Cẩn đỏ mặt ngay tức thì, hắn không biết dùng sức hôn sẽ phát ra tiếng.
Lâm Thanh ha ha cười lớn, cười tới mức khóe mắt đã hơi ươn ướt. Ở nơi Niên Cẩn không nhìn thấy, tay áo lặng lẽ lau đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro