Đưa Quà Ngày Tu...
2024-12-04 17:58:48
Editor: Chiếc mèo đi mưa
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, hôm nay đã là 29, ngày mai đã là lễ trừ tịch.
Niên Cẩn xách theo đồ đạc đã được đóng gói tốt, đầu đội nón đen, vành nón dài che khuất đôi mắt đang nhìn về phía Lâm Thanh.
Lâm Thanh ngoan ngoãn rúc trong chiếc áo choàng lớn, tinh tế lông nhung màu trắng, bao kĩ một đầu tóc đen mượt. Tay nàng cầm chặt cán dù, để gió tuyết ở phía trên dù mà nhảy múa.
Nàng như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu, nhìn về phía Niên Cẩn mà nói: “Tối mai có thể ăn bánh trôi được không? Cái loại mà da mỏng nhiều nhân, nhân mè ngọt ngào, còn có cả loại nhân kim sa.”
Niên Cẩn còn chưa nghe rõ nàng nói gì, đã gật đầu rồi.
Lâm Thanh cảm thấy mỹ mãn, hài lòng thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn bước theo sau hắn. Niên Cẩn đi trước nàng, dùng vai rộng mà giúp nàng ngăn gió tuyết, nàng cứ theo đuôi hắn mà bước đi, dẫm lên tuyết trắng, ngược chiều gió lạnh thấu xương.
Trong thôn không khí vui mừng ngập tràn, nhà nhà đều vang tiếng nói cười, nhóm tiểu hài tử không chờ nổi mà chạy ra đốt pháo, tiếng pháo nhảy nhót trên nền tuyết. Trong nhà, trưởng bối còn đang chuẩn bị đồ ăn, làm đồ Tết hoặc bày biện bàn ghế, dọn dẹp lư hương, sẵn sàng thay nến mới.
Lâm Thanh nhìn một vòng xung quanh, khóe miệng khẽ cong lên, ý cười cầm lòng không đậu mà hiện rõ cả trên lông mày: “Tết Nguyên Đán, là Tết Nguyên Đán tới rồi!”
Niên Cẩn gật đầu, cũng cười theo nàng.
Ăn Tết xong, hắn có thể cùng nàng trải qua mùa xuân, tiếp tục bồi nàng nghỉ mát mùa hè, rồi bước sang mùa thu.
Thế giới của nàng không hề lạnh lẽo, không còn cô độc một người ngồi uống rượu đến tận bình minh, không còn cảnh ngủ quên trong tuyết lạnh.
“Lâm tiên sinh---” Cách đó không xa có âm thanh truyền đến, tiếng nói chứa đầy kinh hỉ, người tới dường như không thể tin là gặp được Lâm Thanh ở đây.
Lâm Thanh quay lại, tập trung nhìn, một màu đỏ hồng rực rỡ, vui mừng quý khí Diệp Chiêu Quân.
Hắn lôi kép Diệp Chiêu Nhiên chạy tới, đạp trên nền tuyết mềm mại, tạo thành dấu chân rất sâu, quần áo hồng sắc tràn ngập không khí vui mừng, ống tay áo xẹt qua tuyết trắng.
Bước chân còn mang theo âm thanh lục lạc, từng chút từng chút một mà đập vào lòng Lâm Thanh.
Diệp Chiêu Quân mặt đầy ý cười, đuôi lông mày đều hiện lên vẻ sung sướng, chạy quá nhanh nên quần áo có chút rối loạn.
Sau khi dừng lại, hắn lại không biết mở miệng nói gì, bối rối nửa ngày, vẫn là Diệp Chiêu Nhiên thở dài, thay ca ca giải vây, hướng Lâm Thanh hành lễ, nói vài câu.
Diệp Chiêu Quân bình tĩnh lại từ cảm xúc kích động khi nhìn thấy Lâm Thanh, hắn sửa sang quần áo, biểu tình đoan chính: “Lâm tiên sinh, mai là lễ trừ tịch, ngươi có nguyện ý tới nhà ta ăn bữa cơm tất niên không?”
Mấy năm nay, Lâm Thanh thường bị các hộ gia đình cướp đi vào dịp Tết, luân phiên từng nhà tới mời nàng, chỉ là năm nay…
Lâm Thanh quay đầu nhìn Niên Cẩn, hắn rũ mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Cảm ơn, bất quá năm nay đã có người bồi ta cùng nhau ăn Tết.”
“Vậy, vậy sang năm thì sao? Có thể tới không?”
Diệp Chiêu Quân thấy nàng muốn từ chối, vội vã bổ sung: “Chỉ là ăn một bữa cơm, tiên sinh tới xem Chiêu Nhiên…”
Lâm Thanh vốn định thuận miệng đồng ý, nhưng lại bị bộ dáng trầm mặc đến hèn mọn của Niên Cẩn chọc đến phiền lòng, liền hồi đáp: “Đến lúc đó nói sau đi.”
Diệp Chiêu Quân đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người rời đi.
Tuyết lại lớn thêm.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, hôm nay đã là 29, ngày mai đã là lễ trừ tịch.
Niên Cẩn xách theo đồ đạc đã được đóng gói tốt, đầu đội nón đen, vành nón dài che khuất đôi mắt đang nhìn về phía Lâm Thanh.
Lâm Thanh ngoan ngoãn rúc trong chiếc áo choàng lớn, tinh tế lông nhung màu trắng, bao kĩ một đầu tóc đen mượt. Tay nàng cầm chặt cán dù, để gió tuyết ở phía trên dù mà nhảy múa.
Nàng như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu, nhìn về phía Niên Cẩn mà nói: “Tối mai có thể ăn bánh trôi được không? Cái loại mà da mỏng nhiều nhân, nhân mè ngọt ngào, còn có cả loại nhân kim sa.”
Niên Cẩn còn chưa nghe rõ nàng nói gì, đã gật đầu rồi.
Lâm Thanh cảm thấy mỹ mãn, hài lòng thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn bước theo sau hắn. Niên Cẩn đi trước nàng, dùng vai rộng mà giúp nàng ngăn gió tuyết, nàng cứ theo đuôi hắn mà bước đi, dẫm lên tuyết trắng, ngược chiều gió lạnh thấu xương.
Trong thôn không khí vui mừng ngập tràn, nhà nhà đều vang tiếng nói cười, nhóm tiểu hài tử không chờ nổi mà chạy ra đốt pháo, tiếng pháo nhảy nhót trên nền tuyết. Trong nhà, trưởng bối còn đang chuẩn bị đồ ăn, làm đồ Tết hoặc bày biện bàn ghế, dọn dẹp lư hương, sẵn sàng thay nến mới.
Lâm Thanh nhìn một vòng xung quanh, khóe miệng khẽ cong lên, ý cười cầm lòng không đậu mà hiện rõ cả trên lông mày: “Tết Nguyên Đán, là Tết Nguyên Đán tới rồi!”
Niên Cẩn gật đầu, cũng cười theo nàng.
Ăn Tết xong, hắn có thể cùng nàng trải qua mùa xuân, tiếp tục bồi nàng nghỉ mát mùa hè, rồi bước sang mùa thu.
Thế giới của nàng không hề lạnh lẽo, không còn cô độc một người ngồi uống rượu đến tận bình minh, không còn cảnh ngủ quên trong tuyết lạnh.
“Lâm tiên sinh---” Cách đó không xa có âm thanh truyền đến, tiếng nói chứa đầy kinh hỉ, người tới dường như không thể tin là gặp được Lâm Thanh ở đây.
Lâm Thanh quay lại, tập trung nhìn, một màu đỏ hồng rực rỡ, vui mừng quý khí Diệp Chiêu Quân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lôi kép Diệp Chiêu Nhiên chạy tới, đạp trên nền tuyết mềm mại, tạo thành dấu chân rất sâu, quần áo hồng sắc tràn ngập không khí vui mừng, ống tay áo xẹt qua tuyết trắng.
Bước chân còn mang theo âm thanh lục lạc, từng chút từng chút một mà đập vào lòng Lâm Thanh.
Diệp Chiêu Quân mặt đầy ý cười, đuôi lông mày đều hiện lên vẻ sung sướng, chạy quá nhanh nên quần áo có chút rối loạn.
Sau khi dừng lại, hắn lại không biết mở miệng nói gì, bối rối nửa ngày, vẫn là Diệp Chiêu Nhiên thở dài, thay ca ca giải vây, hướng Lâm Thanh hành lễ, nói vài câu.
Diệp Chiêu Quân bình tĩnh lại từ cảm xúc kích động khi nhìn thấy Lâm Thanh, hắn sửa sang quần áo, biểu tình đoan chính: “Lâm tiên sinh, mai là lễ trừ tịch, ngươi có nguyện ý tới nhà ta ăn bữa cơm tất niên không?”
Mấy năm nay, Lâm Thanh thường bị các hộ gia đình cướp đi vào dịp Tết, luân phiên từng nhà tới mời nàng, chỉ là năm nay…
Lâm Thanh quay đầu nhìn Niên Cẩn, hắn rũ mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Cảm ơn, bất quá năm nay đã có người bồi ta cùng nhau ăn Tết.”
“Vậy, vậy sang năm thì sao? Có thể tới không?”
Diệp Chiêu Quân thấy nàng muốn từ chối, vội vã bổ sung: “Chỉ là ăn một bữa cơm, tiên sinh tới xem Chiêu Nhiên…”
Lâm Thanh vốn định thuận miệng đồng ý, nhưng lại bị bộ dáng trầm mặc đến hèn mọn của Niên Cẩn chọc đến phiền lòng, liền hồi đáp: “Đến lúc đó nói sau đi.”
Diệp Chiêu Quân đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người rời đi.
Tuyết lại lớn thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro