Mộ Tương Xuân

Pháo Hoa Rực Rỡ

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

Lễ trừ tịch tới rồi, cả ngày hôm nay Lâm Thanh bị Niên Cẩn cưỡng ép ngồi vào án thư, muốn nàng viết câu đối.

Lâm Thanh nhìn bút mực đã bày tốt trên bàn, bất đắc dĩ lắc đầu, rũ tay, tỏ vẻ không muốn viết.

Niên Cẩn thấy nàng không hợp tác, liền đem bút nhét vào tay nàng, chỉ chỉ giấy đỏ, sau lại chỉ cái rổ, bên trong có bánh trôi vừa mới ra lò.

Da mỏng nhân nhiều, hương vị ngọt ngào, đậm đà lại tươi mới.

Ý tứ rất rõ ràng, không viết câu đối thì không được ăn bánh trôi.

Lâm Thanh trong lòng mâu thuẫn một hồi, thực sự không phải nàng không luyến tiếc những chiếc bánh trôi tròn vo, bụ bẫm, ngon miệng kia, mà là vì nàng đã lâu lắm rồi không viết câu đối.

Đã mấy năm rồi, nàng không viết một câu đối nào.

Niên Cẩn không rõ, không hiểu vì gì mà Lâm Thanh không dán câu đối.

Nhưng Lâm Thanh thì khác, nàng biết rõ lí do.

Vì vậy hai người giữ tư thế giằng co, đến tận lúc Lâm Thanh trầm mặc, biểu tình vô lại ngày càng rõ ràng, không chút để ý mà dựa trên lưng ghế, ý là nàng không phối hợp, nàng xem hắn có thể làm gì được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người câm nhỏ Niên Cẩn tức giận cầm lấy bút, múa bút rất khí thế, ở giấy đỏ mà viết xuống hai câu như rồng bay phượng múa.

“Nhà nhà cùng nhau đón Tết, ngoại trừ đồ ngốc Lâm Thanh.”

Lâm Thanh liếc nhìn, bật cười, không khỏi sửa lại: “Ai mới là đồ ngốc chứ, phía dưới còn thiếu một câu”.

Dứt lời, nàng lẳng lặng mà hứng thú nhìn lỗ tai Niên Cẩn phiếm hồng, giống như vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.

Đây là chuyện xưa giữa một nữ tiên sinh và đồng học câm nhỏ, nữ tiên sinh dốc hết tâm huyết mà dạy chữ, còn tiểu đồng học câm thì không ngừng kiên trì viết chữ sai.

Niên Cẩn thấy nàng cười mình, cũng không muốn viết nữa, có chút mất mát, tự giận dỗi mà đem câu đối mình vừa viết, định dán ngoài cửa.

Hắn nhìn câu đối nhà người khác, gieo vần dễ nghe, chữ viết cũng tinh tế xinh đẹp, nếu Lâm Thanh chịu viết, vậy khẳng định là tốt nhất, nhưng nàng lại không muốn.

Niên Cẩn nghĩ thầm, hắn đã bỏ ra vài ngày để dọn dẹp thu thập sạch sẽ trong ngoài viện, nếu Lâm Thanh phối hợp viết câu đối, nhất định là phi thường xinh đẹp, cực kỳ có không khí Tết.

Nhưng Lâm Thanh lại không hiểu tấm lòng của hắn, Lâm Thanh đúng là cái đầu gỗ.

Nàng có biết không, đây chính là nhà của bọn họ.

“Nhà của hai người bọn họ”.

Niên Cẩn vẻ mặt mất mát, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi phòng bếp lấy cơm sáng cho nàng, chỉ mất một chút thời gian.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi hắn trở lại phòng, vừa bước vào cửa đã bắt gặp một câu đối chỉnh tề xinh đẹp dán ngay ngắn trên cửa.

“Hỏa thụ ngân hoa túy lương tiêu, quốc thái dân an phùng thịnh thế.”

Tạm dịch: Pháo hoa rực rỡ say đêm đẹp, quốc thái dân an thịnh thế phùng.

Hắn ở trong lòng tự nhẩm một lần, vui sướng không nhịn được mà ngắm nhìn, nét bút thật quá xinh đẹp, duyên dáng lại mang theo nét phóng khoáng không kiềm chế được, nguyên tắc nhưng ẩn giấu mũi nhọn sắc bén, hình dáng tuyệt đẹp, khiến người ta nhìn mà tâm tình vui vẻ.

Hắn nhìn kĩ lần nữa, mới phát hiện hình như chữ “Thịnh” viết sai rồi, thiếu một nét.

Hắn hơi buồn bực, lại sợ là do nàng học rộng hiểu sâu mới cố ý viết vậy, nếu mình mạo muội hỏi, lại bị chọc tới đỏ mặt, liền không dám nói gì.

Lâm Thanh ngồi đó, phóng tầm mắt ra phía sau kệ sách.

Trong nhà có người thân qua đời, không treo câu đối ba năm.

Chữ “Thịnh” liền thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi là thịnh thế rồi.

Tâm sự của Chiếc mèo đi mưa:

Rõ ràng là câu chữ của mình cũng dựa theo tác giả mà dịch rất vui vẻ, nhưng có gì đó cứ man mác buồn. Huhu, buồn lắm. Ai có chung cảm xúc thì thả tim hoặc bình luận chia sẻ với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0