Đèn Khổng Minh
2024-12-04 17:58:48
Editor: Chiếc mèo đi mưa
Những chiếc đèn Khổng Minh cứ lần lượt, lần lượt được thả lên bầu trời, nữ nhân chắp tay sau lưng, dựa vào cọc gỗ bên cạnh, nhìn qua mái hiên tràn ngập ánh đèn, từng chiếc đèn trời vuông vức, tám mặt đều được chiếu sáng, trung tâm là ngọn đèn màu vàng, chiếu sáng mặt giấy bồi mỏng.
Thắp sáng bóng đêm, gương mặt xinh đẹp của nữ nhân cũng được ánh đèn tưới tắm.
Đèn tuy rằng xinh đẹp, nhưng cách nàng hơi xa, cho dù có đẹp đến đâu, cũng không thể với tới.
Niên Cẩn dọn dẹp cơm nước xong, liền xách theo chút quà, nói với nàng là hắn muốn ghé qua nhà Cố lão một chuyến.
Lâm Thanh gật đầu, dặn dò hắn về sớm chút, trên đường chú ý an toàn, liền để hắn đi.
Một lát sau, nhà nhà cơm nước xong xuôi, bắt đầu thả đèn Khổng Minh, ánh đèn ấm áp làm nàng lặng lẽ nhìn theo hồi lâu.
Đèn Khổng Minh kia cứ từng lớp từng lớp mà đi, từng chiếc một bay lên không trung.
Những chiếc đèn san sát cạnh nhau, giống muôn vàn ngọn nến trải dài tới tận chân trời.
Qua non nửa cái canh giờ, những chiếc đèn Khổng Minh liền biến mất đâu không thấy, vô tung vô ảnh.
Lâm Thanh pha một ấm trà, Niên Cẩn còn chưa trở về, nàng không khỏi cảm thấy có chút lạnh.
Đang lúc suy tư, muốn làm chút chuyện giết thời gian.
Ngay sát nhà đột nhiên xuất hiện mấy chục cái đèn Khổng Minh, đèn hoa sáng trưng, lưu quang lộng lẫy, bay giữa không trung, chiếu sáng một góc bóng đêm.
Lâm Thanh kinh ngạc, bước ra ngoài.
Giữa một biển ánh sáng rực rỡ, ngay lúc hàng chục chiếc đèn Khổng Minh từ từ bay lên, cửa bị đẩy ra, người tới mặc xiêm y đỏ thẫm, nam nhân mỹ mạo xinh đẹp dị thường cười tươi át cả vẻ đẹp của ngân hà. Diệp Chiêu Quân tay cầm một chiếc đèn Khổng Minh, nghiêng người nói với nàng: “Tân niên vui vẻ! Tiên sinh! Những chiếc đèn này xinh đẹp không?!”
Đèn Khổng Minh nối đuôi nhau tạo thành dải ngân hà rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng, đối lập với bóng tối trên mặt đất, nhưng không sao so sánh được với nụ cười của Diệp Chiêu Quân.
Nụ cười sạch sẽ, không lây dính chút bụi bặm, là một góc của ngân hà mà người ta không cách nào với tới.
Đèn này có đẹp không?
Diệp Chiêu Quân có đẹp không?
“Xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp.” Lâm Thanh đứng ở đó, cũng cười, nhìn bàn tay của Diệp Chiêu Quân, những ngón tay thon dài đưa lên, một chiếc đèn trời được thả lên không trung.
“Có ước nguyện gì không?” Lâm Thanh đến gần, Diệp Chiêu Quân thấy nàng tới, chân tay luống cuống, ậm ừ nói: “Có ước nguyện, ước xong mới thả đèn.”
“Ngươi một lần thả mấy chục cái?”
“Đúng vậy! Ta vừa mới dùng cục đá nặng đè xuống, đem đá nối với nhau bằng dây buộc, sau đó kéo ra một lần, tất cả đèn đều cùng nhau bay lên trời.”
Những chiếc đèn còn chưa bay xa, hình ảnh đẹp đến tận cùng kia còn lưu lại trong ký ức của Lâm Thanh mà bồi hồi.
Diệp Chiêu Quân nhìn sườn mặt đang mỉm cười của Lâm Thanh, trong lòng ngọt ngào, không nhịn được mà cười theo.
Nam tử ánh mắt xinh đẹp đong đầy hình bóng của nàng.
Chiêu Quân nghĩ, nếu thời gian dừng lại ở đây thật tốt, không hề trôi đi.
Giữa bọn họ chỉ cách nửa cánh tay, nàng tươi cười chiếu sáng bóng đêm, rọi vào tim hắn.
Khi hắn còn niên thiếu, đã từng tự nhủ tương lai nhất định phải gặp được một cô nương có học thức.
Nàng cũng không chê bai hắn không có chí tiến thủ.
Vì thế, hắn càng nhìn Lâm Thanh càng thấy thích.
Những chiếc đèn Khổng Minh cứ lần lượt, lần lượt được thả lên bầu trời, nữ nhân chắp tay sau lưng, dựa vào cọc gỗ bên cạnh, nhìn qua mái hiên tràn ngập ánh đèn, từng chiếc đèn trời vuông vức, tám mặt đều được chiếu sáng, trung tâm là ngọn đèn màu vàng, chiếu sáng mặt giấy bồi mỏng.
Thắp sáng bóng đêm, gương mặt xinh đẹp của nữ nhân cũng được ánh đèn tưới tắm.
Đèn tuy rằng xinh đẹp, nhưng cách nàng hơi xa, cho dù có đẹp đến đâu, cũng không thể với tới.
Niên Cẩn dọn dẹp cơm nước xong, liền xách theo chút quà, nói với nàng là hắn muốn ghé qua nhà Cố lão một chuyến.
Lâm Thanh gật đầu, dặn dò hắn về sớm chút, trên đường chú ý an toàn, liền để hắn đi.
Một lát sau, nhà nhà cơm nước xong xuôi, bắt đầu thả đèn Khổng Minh, ánh đèn ấm áp làm nàng lặng lẽ nhìn theo hồi lâu.
Đèn Khổng Minh kia cứ từng lớp từng lớp mà đi, từng chiếc một bay lên không trung.
Những chiếc đèn san sát cạnh nhau, giống muôn vàn ngọn nến trải dài tới tận chân trời.
Qua non nửa cái canh giờ, những chiếc đèn Khổng Minh liền biến mất đâu không thấy, vô tung vô ảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh pha một ấm trà, Niên Cẩn còn chưa trở về, nàng không khỏi cảm thấy có chút lạnh.
Đang lúc suy tư, muốn làm chút chuyện giết thời gian.
Ngay sát nhà đột nhiên xuất hiện mấy chục cái đèn Khổng Minh, đèn hoa sáng trưng, lưu quang lộng lẫy, bay giữa không trung, chiếu sáng một góc bóng đêm.
Lâm Thanh kinh ngạc, bước ra ngoài.
Giữa một biển ánh sáng rực rỡ, ngay lúc hàng chục chiếc đèn Khổng Minh từ từ bay lên, cửa bị đẩy ra, người tới mặc xiêm y đỏ thẫm, nam nhân mỹ mạo xinh đẹp dị thường cười tươi át cả vẻ đẹp của ngân hà. Diệp Chiêu Quân tay cầm một chiếc đèn Khổng Minh, nghiêng người nói với nàng: “Tân niên vui vẻ! Tiên sinh! Những chiếc đèn này xinh đẹp không?!”
Đèn Khổng Minh nối đuôi nhau tạo thành dải ngân hà rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng, đối lập với bóng tối trên mặt đất, nhưng không sao so sánh được với nụ cười của Diệp Chiêu Quân.
Nụ cười sạch sẽ, không lây dính chút bụi bặm, là một góc của ngân hà mà người ta không cách nào với tới.
Đèn này có đẹp không?
Diệp Chiêu Quân có đẹp không?
“Xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp.” Lâm Thanh đứng ở đó, cũng cười, nhìn bàn tay của Diệp Chiêu Quân, những ngón tay thon dài đưa lên, một chiếc đèn trời được thả lên không trung.
“Có ước nguyện gì không?” Lâm Thanh đến gần, Diệp Chiêu Quân thấy nàng tới, chân tay luống cuống, ậm ừ nói: “Có ước nguyện, ước xong mới thả đèn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi một lần thả mấy chục cái?”
“Đúng vậy! Ta vừa mới dùng cục đá nặng đè xuống, đem đá nối với nhau bằng dây buộc, sau đó kéo ra một lần, tất cả đèn đều cùng nhau bay lên trời.”
Những chiếc đèn còn chưa bay xa, hình ảnh đẹp đến tận cùng kia còn lưu lại trong ký ức của Lâm Thanh mà bồi hồi.
Diệp Chiêu Quân nhìn sườn mặt đang mỉm cười của Lâm Thanh, trong lòng ngọt ngào, không nhịn được mà cười theo.
Nam tử ánh mắt xinh đẹp đong đầy hình bóng của nàng.
Chiêu Quân nghĩ, nếu thời gian dừng lại ở đây thật tốt, không hề trôi đi.
Giữa bọn họ chỉ cách nửa cánh tay, nàng tươi cười chiếu sáng bóng đêm, rọi vào tim hắn.
Khi hắn còn niên thiếu, đã từng tự nhủ tương lai nhất định phải gặp được một cô nương có học thức.
Nàng cũng không chê bai hắn không có chí tiến thủ.
Vì thế, hắn càng nhìn Lâm Thanh càng thấy thích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro