Mộ Tương Xuân

Thay Đổi

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

“Tiên sinh, tiên sinh năm sau sẽ rời đi sao?” Đôi mắt Diệp Chiêu Quân trong đêm như hai vì tinh tú, bên trong mang theo chút bất an.

“Ai nói với ngươi những lời này?” Lâm Thanh chắp tay sau lưng, nhìn những chiếc đèn Khổng Minh xa dần.

Có nhiều chuyện, lần đầu gặp gỡ cứ ngỡ là cả một đời, ai biết đâu thời gian trôi, thương hải tang điền, cuối cùng vẫn phải nói lời cáo biệt. Tựa như những chiếc đèn Khổng Minh từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau bay khỏi tầm với.

“Không đi thì tốt rồi, không đi thì tốt rồi.” Hắn vui vẻ, lại tươi cười kể cho nàng mấy chuyện thú vị lúc ăn Tết.

Hai ngưởi ở chung hòa hợp, dưới mái hiên trò chuyện thật vui, ở cạnh Diệp Chiêu Quân, Lâm Thanh bất giác cảm nhận được tâm tình vui sướng.

Trước kia chịu sự quản giáo nghiêm khắc của cha mẹ, ngày ngày đêm đêm rèn luyện, chỉ thi thoảng trộm rảnh rỗi được nửa ngày. Thời niên thiếu của nàng, thường lén lút tới bến thuyền, nghe công tử xướng khúc, chơi đàn.

Mà những công tử đó, tay nghề nhìn mặt đoán ý vô cùng tốt, luôn tỉ mỉ quan tâm mà chiếu cố, khiến cho những tiếc nuối của nàng phần nào được xoa dịu.

Tuy nhiên, Diệp Chiêu Quân, không giống bọn họ. Những công tử đó đôi mắt đã nhuốm bụi trần, ấm ấp mà họ đem cho người khác chính là chút ngọt ngào cuối cùng còn sót lại trong lòng, cho đi một chút là cảm xúc trong lòng vơi đi một chút, giống như ngọn nến dần dần đi tới điểm cuối cùng.

Diệp Chiêu Quân bất đồng, hắn ấm áp tựa ánh dương vĩnh viễn không lụi tàn, nụ cười thật xinh đẹp, như đóa hoa tùy ý mà nở rộ.

Hắn đơn thuần, sạch sẽ.

Lâm Thanh tự mắng mình, nói đến cùng vẫn thèm khát thân thể người ta.

Say rượu khiến hơi nóng bốc lên, nàng nới lỏng áo ngoài, nghiêng người dựa vào trụ gỗ, híp mắt nhìn Diệp Chiêu Quân đang ngồi cạnh, hắn dường như có chút lúng túng, không dám nhìn thẳng vào nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Thanh cười thầm.

Nhưng nàng không ý thức được mình có bao nhiêu xinh đẹp, ở nơi đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, thân hình nàng càng thêm mỹ miều, ánh mắt dịu dàng uyển chuyển, môi hồng hé mở, gò má ửng hồng.

Không khí ái muội lưu luyến dây dưa giữa hai người.

Tiếng mở cửa đánh vỡ bầu không khí.

Niên Cẩn trèo đèo lội suối trở về, trời tối đen như mực, hắn vì vội vàng về nhà mà ngã một chút, rách ống quần, cẳng chân có vẻ cũng bị thương. Người câm nhỏ vừa ủy khuất vừa vui vẻ nghĩ, trở về có thể nhờ Lâm Thanh giúp hắn đắp dược.

Vừa mở cửa liền bắt gặp cảnh hai người đối ẩm, tuy giữa hai người có khoảng cách, nhưng ash mắt của Diệp Chiêu Quân ở đối diện chưa bao giờ rời khỏi Lâm Thanh, ánh mắt hắn, tràn ngập chân tình cùng nhiệt huyết.

Niên Cẩn cổ họng đắng ngắt, hắn muốn nói gì đó mà không được, ngực thật đau, mím chặt môi.

Vì vậy nên Niên Cẩn vừa mới đi vào cửa, một giây sau liền quay người chuẩn bị đẩy cửa rời đi.

“Ngươi muốn đi đâu vậy? Niên Cẩn.”

Lâm Thanh nhìn thấy, gọi hắn lại, nam nhân nghe lời mà dừng bước, nhưng không xoay người.

Lâm Thanh nói: “Sao ống quần ngươi lại rách rồi? Ở trên đường không cẩn thận mà ngã sao?”

Nàng tự nhiên mà đứng dậy, đi tới xem Niên Cẩn, Niên Cẩn tránh đi, không muốn cho nàng đụng vào người.

Lâm Thanh như cũ mỉm cười, nhưng ý cười phai nhạt ít nhiều. Người khác có thể không nhận ra, nhưng Niên Cẩn sớm chiều ở chung với nàng, dụng tâm quan sát, hiển nhiên hiểu tính tình của nàng tới bảy tám phần.

Vì vậy, hắn không giãy giụa nữa, kéo ống quần lên, kêu nàng nhìn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đôi mắt lạnh nhạt, viết xuống lòng bàn tay nàng: Lúc nãy trên đường về, té ngã một cái, chân đau.

Quả nhiên, nàng nhìn miệng vết thương, hơi nhíu mày, vội vàng đỡ hắn vào nhà, động tác thân thiết mà thành thạo.

“Đi đường ban đêm mà cũng không biết đi chậm chút, vào đây ta bôi thuốc cho ngươi.” Nàng đỡ Niên Cẩn vào phòng, quay đầu lại hướng Diệp Chiêu Quân gật đầu.

“Diệp công tử trở về nhất định phải cẩn thận, đường núi khó đi.”

Diệp Chiêu Quân đang ngơ ngác đứng tại chỗ mà gật đầu, lại nói: “Tiên sinh, đêm đã khuya, ta có thể tá túc lại nhà ngài đêm nay không?”

Lâm Thanh suy nghĩ, bên ngoài đúng thật đã tối lắm rồi, giờ mà Diệp Chiêu Quân một mình trở về cũng không an toàn, vì vậy nàng định gật đầu.

Nhưng Niên Cẩn bên cạnh chân cẳng không tiện, sống lưng trầm buồn, trong nháy mắt lại đứng thẳng lưng mà trầm giọng: “Diệp công tử vẫn nên trở về đi thôi, tiểu viện không có dư phòng ở, hơn nữa đêm nay là đêm trừ tịch, vẫn cần cùng người nhà đoàn tụ mới thỏa đáng.”

Lời nói có ý tứ giống như không muốn hắn quấy rầy, Diệp Chiêu Quân khẽ mỉm cười, gật đầu nói “Được”, rồi nhìn lại phản ứng của Lâm Thanh, thấy nàng không có động tác ngăn cản hắn, liền gật đầu rời đi.

Lâm Thanh nhìn bóng dáng Diệp Chiêu Quân hòa lẫn vào bóng đêm, trong lòng lén thở dài. Nếu là mấy năm trước, nàng sẽ không bao giờ để mỹ nhân phải nhíu mày một cái chứ chưa nói tới thương tâm như vậy. Nàng hẳn là sẽ bao trọn công tử trong hoa lâu.

Hiện tại không được, bây giờ nàng quá nghèo, ăn cơm đều phải dựa vào Niên Cẩn nấu. Giờ này, nàng không có khí phách hoang đường cùng tùy hứng của thời niên thiếu.

Dịch giả tâm sự:

Đoạn này tự dưng tác giả cho Niên Cẩn nói chuyện làm mị hoang mang vô cùng.

Nhưng mọi sự chương sau sẽ rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0